Tôi nhắc nhở em ấy: "Chuyện này giữa hai chúng ta chỉ là suy đoán. Đừng để bố mẹ biết, họ sẽ rất buồn. Giờ bố đang nằm viện, ông ấy mong em có thể đến thăm. Em thật sự không đi à? "
Tống Thần vẻ mặt phức tạp: "Vậy chị cho em một nửa số tiền được không?"
"Con m* nó! Tống Thần, mày có giỏi thì tránh xa chị cả đời, nếu không chị sẽ đánh chết mày!"
Thám tử tư đã gọi cho tôi và yêu cầu tôi đến.
Trên đường đi, tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Cô có phải là cô Tống đã giao nhiệm vụ cho chúng tôi không?"
Chàng trai tiếp đón tôi trông còn rất trẻ. Cậu ta có nước da trắng, đội mũ lưỡi trai, ngay cả khi vào nhà rồi cũng không cởi ra.
"Mời ngồi." Cậu ta lấy một lon Coca đặt trước mặt tôi, "Ở đây chỉ có Coca, đây là thứ tôi thường uống."
Tôi ậm ừ, lơ đãng, một cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được quét qua cơ thể, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan đến tứ chi, tôi sợ suy đoán trong lòng sẽ trở thành sự thật.
Nếu bố mẹ tôi thực sự không phải là cha mẹ ruột của tôi thì tôi phải đối mặt với họ như thế nào?
"Cô có nghe không?" Những ngón tay mảnh khảnh của chàng trai vẫy vẫy trước mặt tôi, tôi chợt tỉnh táo lại.
"Xin lỗi, cậu vừa nói gì thế?"
Cậu ta mỉm cười: "Theo điều tra, hai mươi tám năm trước, đúng là mẹ cô đã mang thai và sinh ra một cô con gái. Xét theo thời điểm thì đó hẳn là cô."
Tôi khó hiểu: "Nhưng tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện khi mẹ tôi mang thai em trai tôi. Em ấy không thể nào không phải là con ruột của bà ấy."
Cậu ta búng ngón tay: "Đúng vậy, theo dòng thời gian thì em trai cô cũng là con ruột. Không biết có phải cô quá nhạy cảm hay không? Chứ có rất nhiều gia đình trọng con trai hơn con gái. Thật tuyệt khi nhà cô không có loại suy nghĩ này."
Tôi lắc đầu, không, chắc là nhầm rồi.
Cha mẹ chúng tôi rõ ràng đang giấu chúng tôi điều gì đó.
Chắc chắn phải có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây.
"Còn có thông tin gì khác không?"
Chàng trai lấy ra một chiếc túi giấy màu nâu từ trong ngăn kéo: "Có một điều tôi cần xác nhận lại với cô. Ba năm trước, có một khoảng thời gian cô thường xuyên tiếp xúc với bác sĩ tâm lý. Cô còn nhớ chuyện này không?"
Bác sĩ tâm lý?
Tôi đã gặp bác sĩ tâm lý lúc nào?
"Không, tôi không có ấn tượng gì cả. Cậu có chắc đó là tôi không?"
"Tôi khẳng định, nếu cô quên mất phần ký ức này, vậy chắn chắn có điều gì đáng ngờ ở đây. Có lẽ vị bác sĩ này có thể làm sáng tỏ được nghi ngờ của cô."
Anh đặt một tấm danh thϊếp lên bàn, từ từ đẩy nó đến trước mặt tôi.
Giang Trạm?