Chương 41: Là một nhân tài

“Tiêu Oa, nha đầu, không có việc gì thì hai đứa đi bắt tôm tích làm cái gì, bị kẹp đau sao? Tới đây, Phú cữu cữu giúp hai đứa gỡ ra.” Hà Phú cảm thấy hai tỷ đệ này thật là bướng bỉnh, bây giờ đã là nửa đêm, mấy hài tử còn không vội về nhà mà lại ở ngoài ruộng mò mấy con tôm tích để chơi, bị kẹp cũng không biết gỡ ra. Một bên thì khóc còn một bên thì hoảng, cái này không phải càng khiến cho tôm kẹp chặt hơn sao?

Trước đây Hà Phú đã ra đồng rất nhiều lần, tự nhiên sẽ biết một ít thói quen của loài tôm tích này, hắn ta vươn tay nắm lấy lớp vỏ cứng của con tôm tích, ấn một ngón tay vào dưới lớp vỏ cứng, con tôm tích liền nhả hai cái cái kẹp sắt đang kẹp hai tỷ đệ.

“Phú cữu cữu đừng ném.” Tô Thiến Ly nhìn thấy Hà Phú muốn ném hai con tôm tích thì cũng không rảnh mà xem xét tay của mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Cô chưa từng bắt được thứ này, thậm chí là khi nó còn sống cũng rất ít, nhưng cô đã ăn qua rất nhiều lần, đây chính là món ngon hiếm có. Nhưng từ sau khi nằm viện thì cô chưa được ăn qua, sau đó lại tới nơi này, trở thành Tô Thiến Ly, đã trải qua rất nhiều năm.

Bây giờ nhìn thấy thư này, cô chỉ cảm thấy nước miếng đều đã chảy ra.

“Nha đầu muốn thứ này làm cái gì?” Hà Phú nhíu mày, nhìn cô một cách khó hiểu, ở trong ấn tượng của hắn ta, nha đầu không phải là một hài tử thích chơi đùa, càng không phải là một hài tử càn quấy. Chỉ là hắn ta không rõ, nha đầu muốn con tôm tích này để làm cái gì?

“Ăn. Thứ này ăn rất ngon, nếu không phải tối nay nhìn thấy thì cháu còn tưởng rằng trong thôn không có thứ này.” Khi nói Tô Thiến Ly không khỏi nuốt một chút nước miếng, bộ dạng này khiến cho Hà Phú không nhịn được cười.

“Nha đầu, thứ này toàn là vỏ cứng, không có thịt, để ngày mai Phú cữu cữu bắt cá cho con có được không.” Bộ dạng tham ăn này của nha đầu thật là đáng yêu, nhưng mà thứ này lại không thể ăn.

“Không được, con phải ăn cái này, đại ca, huynh đi gọi nhóm người Đại cữu đến bắt được không?” Đây chính là điểm tốt khi trở thành một hài tử, có thể làm nũng.

“Tỷ tỷ, ta đi, ta đi gọi.” Tô Thanh Vân còn chưa kịp nói thì Tiểu Vân Tiêu đã dẫn đầu quay trở về, vừa nói vừa chạy về phía trong nhà.

Hà Phú nhìn Tiểu Vân Tiêu đã chạy xa, lại nhìn thấy Tô Thiến Ly ở lại đây không chịu đi, trong tình thế khó xử, cuối cùng hắn ta vẫn quyết định ở lại nơi này, chờ huynh đệ Giang gia đến đây. Tiểu Vân Tiêu chạy một đường về nhà, trước tiên là thông báo với phụ mẫu, sau đó chạy nhanh như chớp đến cách vách, chỉ nhìn thấy Tô Nam cau mày, còn Giang thị thì có chút ngốc.

“Nam ca, tôm tích là thứ gì?”

“Ta cũng không rõ lắm, chúng ta cùng nhau đi qua xem thử.” Cái tên tôm tích này là tiếng địa phương ở nông thôn, Tô Nam lại chưa từng ra đồng, cho nên thật sự là không biết đó là cái thứ gì.

Chờ phu thê Tô Nam đi qua thì Giang lão gia và mấy người nhi tử của ông ấy đã chuẩn bị sẵn đuốc. Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy tôm tích này chắc sẽ ăn không ngon, nhưng đây là nha đầu muốn, bọn họ tự nhiên sẽ giúp cô đi bắt. Huống chi bọn họ còn biết nha đầu chưa bao giờ là một người tùy hứng, vô cớ gây rối, vì vậy sẽ càng không chần chờ.

“Nhạc phụ, bây giờ đã vào thu, ban đêm trời lạnh, người đừng đi nữa, để con và nhóm người Phi ca đi thôi.” Tô Nam nhìn nhạc phụ đã lớn tuổi, bộ dáng được trang bị đầy đủ vũ khí, hắn vội tiến lên ngăn cản.

“Tế tử, nhạc phụ của con không có quý giá như vậy, mấy con tôm tích này không dễ bắt, dễ làm tay bị thương, con cứ ở nhà, thuận tiện bôi thuốc cho Tiêu Oa.” Giang lão gia không thèm để ý mà xua tay, vì để dẹp bỏ ý niệm của tế tử, ông ấy còn đưa ngón tay bị kẹp đến đỏ bừng, rươm rướm máu của ngoại tôn cho Tô Nam xem.

Tô Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngón tay của tiểu nhi tử, hoảng sợ: “Tiêu ca nhi, có đau không?”

“Lúc mới bị kẹp thì có chút đau, bây giờ thì không còn đau như vậy nữa.” Tiểu Vân Tiêu cười ha hả, mắc dù vẫn còn hơi đau, nhưng nghĩ đến lúc nảy khi cậu và tỷ tỷ cùng bị kẹp. Cậu khóc, còn tỷ tỷ thì ngay cả một tiếng rên cũng chưa thoát khỏi cổ họng, cậu không khỏi cảm thấy có chút mất mặt, cho nên bây giờ mới không có ý định kêu đau.

“Đều đã chảy máu, sao lại không đau được chứ?” Giang thị lại trực tiếp đau lòng đến phát khóc, bắt lấy tay của tiểu nhi tử, không ngừng thổi hơi để làm cho vết thương của nhi tử không đau.

Hai phu thê đều bị Tiểu Vân Tiêu làm cho vướng bận, Giang lão gia liền nhân cơ hội dẫn theo mấy người nhi tử chạy đi. Kiều thị nhìn thấy thì lắc đầu môt cách bất đắc dĩ, cha hài tử đã già vậy rồi mà lại giống như một hài tử, còn ham chơi hơn cả mấy đứa nhỏ.

Khi nhóm người Giang lão gia đi qua, Hà Phú thấy Tô Thiến Ly còn muốn ở lại để cùng bắt thì liền nói với Giang lão gia là cô chưa ăn cơm, khiến cho Tô Thiến Ly vô cùng buồn bực, không ngờ Phú cữu cữu cũng có lòng dạ xấu xa như vậy. Cô không cảm thấy đói, cô chỉ muốn chơi một lúc thì có làm sao, bây giờ ngoại tổ phụ biết nàng cô ăn cơm thì trực tiếp đóng gói cô lên lưng đại ca, đưa cô về nhà.

Tô Nam vừa mới bôi thuốc cho nhi tử nhỏ xong thì liền thấy nữ nhi được cõng trở về, sắc mặt lại càng không tốt. Giang thị biết nữ nhi vẫn chưa ăn cơm nên liền đứng dậy đi vào nhà bếp với nương của mình là Kiều thị.

“Tại sao trễ như vậy rồi mà còn chưa ăn cơm?” Tô Nam mịt mờ nhìn thoáng qua Hà Phú đang sách theo một con gà mái, sau đó dịu dàng hỏi nữ nhi.

“Phụ thân của Phú cữu cữu vì giận giữ mà bọc phát hết tất cả bệnh tật trong cơ thể, có chút nguy hiểm, cho nên thời gian châm cứu hơi lâu một chút. Con sợ phụ thân và mẫu thân ở nhà chờ đợi nên vội vàng quay trở về.” Không biết vì cái gì mà phụ thân nhìn có vẻ ôn hòa nhưng cô vẫn biết rằng là hắn đang tức giận.

Nghe tin lão Đại Hà gia bị bệnh, sự tức giận trong lòng Tô Nam liền dịu đi rất nhiều, nghe thấy nữ nhi nói là vì vội vàng về nhà nên mới không ăn cơm thì tất cả sự không vui trong lòng cũng đã tiêu tan hết.

“Con còn nhỏ, cho dù là lúc nào thì cũng phải nhớ đến việc ăn cơm.”

“Tô tiên sinh, thật là xin lỗi, lần này là do nhà của chúng ta lo lắng phụ thân của ta nên mới làm nha đầu chậm trễ. Lần sau nhất định sẽ không như vậy.” Hà Phú cũng cảm thấy hổ thẹn, nha đầu bận bịu lâu như vậy mà ở nhà hắn ta cũng chưa ăn được một chút đồ ăn nóng, nhưng mà cho dù có hổ thẹn như thế nào thì thuốc này cũng phải lấy. “Tô, Tô tiên sinh, nương của ta nhờ ta lấy một chút thuốc về cho phụ thân. Không biết ngài có tiện hay không?”

Hà Phú là đầy tớ của Giang gia, lẽ ra hắn ta nên kính sợ đối với nhân tài của Giang gia, nhưng mà không biết vì sao mà khi hắn ta và Giang lão gia ở chung thì rất tự nhiên, thậm chí còn biết nghe lời mà kêu đối phương là đại bá. Nhưng mà ở trước mặt Tô Nam, rõ ràng thái độ của đối phương rất hiền lành, giọng điệu dịu dàng, nhưng hắn ta lại có sự e ngại không thể giải thích được.

“Bốc thuốc?” Tô Nam sửng sốt, hắn rất muốn hỏi một câu, ngươi không có đơn thuốc thì ta lấy gì để bốc thuốc cho ngươi, nhưng hắn còn chưa kịp nói thì đã bị nữ nhi cắt ngang, chỉ nghe thấy nữ nhi nói: “Phú cữu cữu, bệnh của ngoại tổ phụ Hà tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà sau khi con đã châm cứu thì ông ấy chỉ cần giữ cho tâm trạng được ổn định, ăn thêm nhiều đồ bổ là được rồi, không cần phải uống thuốc.”

“Còn về kê đơn thuốc, phụ thân của con cũng đã kê một ít thuốc bổ rồi, cũng đều là những loại thuốc bổ để bồi bổ cơ thể, đều rất quý báu, cho nên không cần thêm nữa.”

Hà Phú sửng sốt, hắn ta không ngờ phương pháp châm cứu này lại thần kỳ đến vậy, sau khi châm cứu không cần uống thuốc mà bệnh vẫn thuyên giảm: “Vậy, vậy nha đầu, chi phí khám là bao nhiêu?”

Nếu không cần uống thuốc, vậy thì chi phí khám bệnh không thể chỉ trả bằng gà.

Cái này Tô Nam đã hiểu ý tứ của nữ nhi, nữ nhi không kiến nghị việc bốc thuốc. Đầu tiên là vì nhớ đến hoàn cảnh của Hà gia, e là Hà gia sau khi phân chia thì toàn bộ số tiền kiếm được đều sẽ bị tiêu sạch sẽ, Hà Phú lại đang nói chuyện mai mối, thật sự là không kham nổi. Nếu không lấy tiền thì bọn họ cũng sẽ luyến tiếc, chưa nói đến những loại thuốc kia quý báu như thế nào, cho dù không quý báu thì cái cửa này cũng không thể mở được, nhà bọn họ không phải là thiện đường (nơi làm từ thiện), cũng không phải là một y quán bán thuốc chính thức, cho nên không kê thuốc, không bốc thuốc là tốt nhất.

“Phú ca, nhà chúng ta cũng không phải là y quán chính thức, nha đầu cũng không có học nghề, cho nên chi phí khám bệnh gì đó cũng đừng nói đến nữa. Chỉ là dù sao nha đầu cũng còn nhỏ, chuyện này ngươi và người nhà của ngươi không cần nói ra bên ngoài.”

Hà Phú không ngốc, huống chi Tô Nam còn nói rõ ràng rành mạch như vậy, sau khi hắn ta nghe xong thì lập tức bảo đảm một cách trịnh trọng: “Tô tiên sinh cứ yên tâm, ta và người nhà của ta sẽ không nói với bên ngoài, qua một thời gian có thể để nha đầu đến xem lại có được hay không?”

“Ừ.” Tô Nam gật đầu, thật ra cá nhân hắn vẫn đánh giá rất cao Hà Phú, trọng tình nghĩa, lại không cổ hủ, nói chuyện và làm việc cũng rất có quyết đoán, đáng tiếc là không biết chữ, kiến thức có hạn, nếu không thì quả thật là một nhân tài.