Chương 33: Vẫn luôn biết

Bởi vì ngày hôm đó Thôi Chi Hạo giúp đỡ huynh đệ Tô gia nên trong vô thức đã bóp chết nguy cơ tiềm ẩn từ trong trứng nước. Còn bên đại phòng và nhị phòng Giang gia đều biết đến Tôn chưởng quỹ nên tất cả những chuyện này dừng lại ở đây. Thực ra còn muốn tạo quan hệ với tam phòng, thế nhưng có một vài chuyện, không phải bọn họ muốn là được, Bọn họ nghĩ rằng, chẳng lẽ một chút tâm tư của bọn họ người khác nhìn không ra sao. Giang lão gia đã nhiều lần nghe người trong thôn nói với ông bên phía đại phòng và nhị phòng đang lén lút tính kế với phía ông.

Giang lão gia nghe xong cũng không nói gì chỉ cười một chút liền rời đi. Trong lòng ông hiểu rất rõ những người này nhìn thì có vẻ như đang có lòng tốt nhắc nhở, nhưng thực ra không biết được họ thật sự đang nghĩ cái gì, xem chừng họ cũng chỉ coi như đây là trò cười mua vui thôi.

Nhưng bên phía đại phòng và nhị phòng cũng phải dạy dỗ một chút. Mặc dù người trong thôn vẫn luôn xếp thứ tự đại phòng, nhị phòng, tam phòng. Thế nhưng kiểu sắp xếp này cũng không phải do đời ông xếp ra, mà là từ đời gia gia của ông truyền lại. Bởi vì từ gia gia cho đến phụ thân ông, một vài phòng đều chỉ có con một truyền từ đời này sang đời khác, đến đời này số con cháu của các phòng mới nhiều hơn.

Nghiêm túc mà nói thì bọn họ cũng là huynh đệ trong cùng một gia tộc, là họ hàng nội ngoại với nhau, không cần so đo quá nhiều.

Người đầu tiên ông muốn giải quyết là tế tử của bên nhị phòng, cũng chính là Tôn chưởng quỹ của cửa hàng Phúc Sinh Lương. Hắn ta không sợ chuyện xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, trực tiếp đi tìm chưởng quỹ của Xương Thịnh Lương, để bọn họ cùng nhau hợp tác với Uông Gia Lương chèn ép cửa hàng Phúc Sinh Lương của Chu gia. Cửa hàng Xương Thịnh Lương vẫn luôn ghi nhớ mối quan hệ giữa Giang lão gia và Uông gia. Nói là muốn hợp tác thì chi bằng nói là bên phía Uông gia đã chủ động đưa tiền tài và thanh danh của mình đặt trong tay bọn họ.

Lúc này chỉ là để bọn họ giúp đỡ thâu tóm Chu gia thì sao lại phải từ chối chứ. Tất cả vụ làm ăn khác của Chu gia, chỉ cần Tưởng gia có thấy qua thì đều sẽ không bỏ qua. Việc kinh doanh của Chu gia chỉ trong một tháng ngắn ngủ đã như rơi xuống vực sâu ngàn thước, Tôn chưởng quỹ kia tất nhiên là chỉ có thể quay về nhà mình rồi.

“Không phải con của ông ta nói rằng Thanh Vân nhà ta chỉ là dân quê thôi sao? Không biết hiện tại ông ta là cái loại gì chứ?” Sau khi Giang lão gia nhận được tin tức trong thành của Uông Thu Thực, tức giận mắng một câu.

“Ngoại tổ phụ, hắn ta không không phải là người sao, sao lại thành cái loại như vậy chứ?” Tô Thiến Ly nhẹ nhàng nói một câu, tất cả mọi người nghe được lời này đều sững sờ. Câu này nghe thế nào cũng như đang mắng chửi. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì rất có lý.

Người trong nhà bởi vì câu nói này mà xoắn xuýt cả lên, chỉ có Tô Nam nuông chiều nhẹ nhàng véo mũi nàng: “Chỉ có con là nghịch ngợm.”

“Phụ thân, con nói có gì sai chứ, hắn ta rõ ràng là thứ gì mà, cũng chỉ là nhi tử của một chưởng quỹ nhỏ thôi. Nói thẳng ra thế này, nếu về sau có quyền có thế, thì còn có thể thế nào đây. Cho nên bây giờ chèn ép hắn ta một chút, đối với hắn ta mà nói ngược lại còn là chuyện tốt.” Tô Thiến Ly nhìn phụ thân cô nghe những lời nói sắc bén của cô, cũng xem như không phải là bên ngoài đơn thuần bên trong đen tối.

“Thực ra tức phụ Vương Thị cùng con của nàng ấy cũng không tệ lắm, những việc phụ thân làm không liên quan đến hài tử. Mọi chuyện qua rồi thì bỏ đi, đừng tính toán gì nữa.” Kiều thị nghĩ đến cái gì đó, nhìn trượng phu mở miệng nói.

“Nhị tức phụ của đại phòng sao?” Giang lão gia không có ấn tượng gì với bọn họ. Nhưng tức phụ cũng đã nói người này không tệ thì chắc hẳn là không tệ rồi.

“Con yên tâm, phụ thân sẽ không làm gì họ đâu, quá lắm thì cũng chỉ là cảnh cáo một chút, tránh cho bọn họ không biết trời cao đất dày.” Giang lão gia thấy tức phụ muốn giúp bọn họ cầu xin liền nói thẳng ra tính toán của mình.

Tô Thiến Ly nghe xong liền giơ một ngón tay cái tán thành. Lúc đó cầm năm tờ giấy nợ kia quậy phá một trận, không phải muốn đòi tiền về mà chỉ muốn cảnh cáo bọn họ, nói cho bọn họ biết rằng sau này không được mơ mộng về thứ không thuộc về mình. Nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả này.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Sau khi Giang lão gia ghé qua đại phòng, nhị phòng thì tâm tư của họ rất nhanh đã được đồn đại khắp trong thôn. Không ít người đều nói bọn họ là sói mắt trắng, năm đó tất cả mọi người đều bán ruộng đất, chỉ có hai phòng bọn họ là không cần, đây không phải là do Giang lão gia vay tiền giúp đỡ họ sao. Bây giờ còn muốn mưu đồ chiếm lấy nhiều thứ hơn, không phải sói mắt trắng thì là gì chứ? Bọn họ còn không biết xấu hổ mắng người ta là sói mắt trắng. Ngay lúc này đây, trong thôn có bao nhiêu người muốn lấy lòng Giang gia, liền có chừng đó người đang mắng chửi bọn họ.

Ngược lại cách làm của Tạ gia và Hà gia lại khiến người khác rất ngạc nhiên. Hai nhà đó đối với chuyện này không hề nói gì, cũng không mắng mỏ ai, cũng không khen Giang gia làm tốt. Mỗi ngày bọn họ đều bận rộn chăm lo cho ba mẫu đất của nhà mình.

Nhưng mà từ sau khi bọn họ thấy Tô Thanh Vân đi bắt lươn, mấy hài tử của Hà gia và Tạ gia thỉnh thoảng cũng bắt vài con cá ở dưới sông mang đến, phụ nhân trong nhà lúc đi lên núi hái được loại nấm gì cũng sẽ mang đến tặng một ít.

Hai nhà bọn họ dù không nói gì nhưng lại luôn dùng hành động biểu đạt sự biết ơn. Đại ca của Tạ gia và Hà gia bận từ sáng đến tối, nếu đất đai không có việc gì làm liền đi về phía núi trà của Tô Thiến Ly lấy củi sạch về sử dụng cho những việc cần thiết.

Hai người bọn họ chăm chỉ đến mức Giang lão gia có chút băn khoăn, để huynh đệ Giang gia nói với bọn họ đất đai không sao, bảo bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng bọn họ lại không đồng ý, cũng nhẹ giọng nói kiếm việc để làm. Bọn họ ngày ngày đi dạo trên mấy mẫu đất, sau đó cõng một đống củi trở về.

Vườn thuốc của Tô Thiến Ly cũng có không ít dược liệu cần thu hoạch, dược liệu này không nhiều cũng không ít. Nhưng quan trọng là những dược liệu này đều khá là quý hiếm, sau khi được Tô Thiến Ly bào chế, Tô Nam đưa đến các tiệm thuốc, mấy chưởng quỹ tiệm thuốc thấy được thì hai mắt phát sáng, nói thẳng rằng sau này có bao nhiêu đều đưa đến, bọn họ lấy hết.

“Ồ, sao ngươi lại ở đây, bị bệnh rồi sao?” Thôi Chi Hạo vừa vào tiệm thuốc liền thấy Tô Nam ở đó, ồ lên một tiếng, đánh giá hắn ta một chút, nghĩ là hắn ta bệnh rồi.

“Ta thấy dáng vẻ này của ngươi mới thật sự là có bệnh đó, phải không?” Lúc đầu Tô Nam chỉ muốn đối đáp lại một câu nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn ta, mắt hơi nheo lại, sải bước tới nắm cổ tay hắn ta mà bắt mạch.

Thôi Chi Hạo bị dọa, cái dáng vẻ này, động tác này, từ lúc nào hắn còn biết y thuật vậy?

“Bệnh của ngươi không đáng ngại, đi thôi, đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, tới nhà ta, để tẩu tử ngươi làm ít đồ nhắm, chúng ta làm một chén.”

Thôi Chi Hạo từ ngạc nhiên đến bình tĩnh lại. Hóa ra là kỹ năng giả thế nhưng cứ nắm tay hắn không thả như vậy là có ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn mời hắn đi uống một chén thật sao. Đại ca à, trên người ta có vết thương, không thể uống rượu được mà.

“Đi thôi.” Tô Nam âm thầm dùng sức, lôi hắn đi ra khỏi tiệm thuốc.

“Ôi, đai ca, bây giờ ta còn có việc khác.” Thôi Chi Hạo gấp gáp nói.

“Vết thương này của ngươi, đại phu ở tiêm thuốc không trị nổi đâu. Nếu ngươi muốn chết liền đi về đi.” Chi Hạo không đến y quán mà chọn một tiệm thuốc nhỏ này chính là vì không muốn người khác biết được chuyện hắn bị thương. Thế nhưng thực sự vết thương của hắn không phải chút thuốc trị thương hay là kim sang dược gây nên là có thể chữa trị được.

“Lời này của ngươi là có ý gì chứ ? Không phải, sao mà ngươi biết trên người ta bị thương chứ.” Không đúng, từ lúc nào mà hắn biết y thuật vậy. Quá đáng sợ rồi, hắn ta thế mà lại biết y thuật. Mà nghe ý tứ trong lời nói thì y thuật của hắn cũng không tồi. Rốt cuộc có gì mà hắn không biết không vậy?

“Từ trước đến nay ta vẫn luôn biết mà.” Lời nói vô tâm này của Tô Nam đã triệt để đả kích Thôi Chi Hạo.