Chương 27: Khâm sai đến

Nước lấy dân làm gốc, dân coi cái ăn là trời, việc tăng sản lượng ngũ cốc của Thông Châu đương nhiên được hoàng đế đặc biệt chú trọng, lần này phái khâm sai đến chính là tâm phúc của hoàng đế, Thôi Chi Hạo thân là Giám sát ngự sử, vị trí này không chỉ bởi vì hắn là đại thần thân tín của hoàng đế, mà còn vì quân công to lớn của hắn, nếu không có quân công này thì hắn căn bản không thể áp chế được những quan viên kiêu ngạo đó.

(Quân công: công trạng được lập trong quân đội)

Lần này hoàng thượng phái hắn làm khâm sai, hắn biết trong thời gian ngắn hắn sẽ không thể trở về kinh thành, nếu không hoàng thượng sẽ không đồng thời điều tri châu và tri phủ của Thông Châu đi, hơn nữa hắn biết, hoàng thượng đem hắn tới nơi này chỉ sợ không chỉ vì điểm này.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là đi xem cánh đồng thí nghiệm ở cái thôn kia. Như những điều nói trong cuốn sổ, người nhà kia sẽ đợi hắn tới rồi mới thu hoạch, cho nên sau khi hắn tới Thông Châu cũng không nghỉ ngơi, ngựa chạy không ngừng đến thôn Hòe Thụ.

Giang lão gia và Tô Nam đều nghĩ rằng đến ngày mai khâm sai mới đếnbởi vì mấy vị quan này, nào có người siêng năng như vậy, đi thẳng một đường không nghỉ ngơi, cho nên khi khâm sai đến, bọn họ đang ở trong nhà trợ giúp mấy đứa nhỏ.

"Nha đầu, trà này được chưa? Thơm quá." Mặc dù Giang lão gia không thích món này, trà là một thứ tinh tế và đắt tiền, ngoại trừ những người giàu có, những người bình thường như bọn họ không có việc gì sẽ không mua thứ lá trà ăn không đủ no này. Nếu mua cũng chỉ là mua về để tiếp khách, nhưng ngửi thấy hương thơm của lá trà, cũng nóng lòng muốn xem.

"Ngoại tổ phụ, vẫn chưa đâu. Lúc này chỉ là xoa thôi, còn có vê trà, sau đó là sấy khô, sao chè xong thì mới hoàn thành." Mặc dù không thành thạo pha trà, nhưng bởi vì ông nội thích trà đạo, mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết một chút.

Ánh mắt Tô Nam lóe lên, quy trình chế biến trà hình như không phải như vậy. Xoa và vê hình như là một quá trình, lá trà do Ly Nhi, trừ bỏ đi hàm lượng nước, cũng không làm ảnh hưởng đến màu sắc của lá trà, riêng điểm này, nó vượt trội hơn so với nhiều so với lá trà trên thị trường.

“Cha, kỹ thuật pha trà của Ly Nhi dù sao cũng không được truyền lại.” Lời nhắc nhở của Tô Nam khiến Giang lão gia sửng sốt.

"Có gì khác biệt sao?"

"Vâng, kỹ thuật của Ly Nhi tinh tế hơn so với bất kỳ đại sư nào, tay nghề chế biến lá trà này đã được truyền từ đời này sang đời khác." Trước kia Tô Nam lạnh lùng không thích những việc vặt, hiện giờ càng ngày càng bình dân hơn.

Khi nhìn thấy tay nghề của nữ nhi, hắn đột nhiên cảm thấy rằng chí hướng của nữ nhi của mình tuyệt đối không phải xa xôi không thể với tới.

“Con, ý của con là tay nghề của nha đầu nhà chúng ta còn hơn cả sư phụ.” Giang lão gia há miệng, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù người Lăng Mặc bọn họ không nhiệt tình như người Huyền Nguyệt, nhưng mà nhà mà đãi khách thì đều sẽ chuẩn bị một ít. Lá trà mua bên ngoài không phải do đại sư làm, trà do các đại sư này làm, không phải đưa đi Thiên gia thì chính là các gia đình quyền quý.

Điều quan trọng nhất là đại sư chế trà của Lăng Mặc có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa so với Huyền Nguyệt cũng kém hơn rất nhiều, mỗi năm trà lâu của Lăng Mặc đều phải đi qua Huyền Nguyệt để mua.

Thảo nào tế tử nói là không thể truyền ra ngoài.

“Tiểu phụ thân?” Tô Thiến Ly cũng có chút kinh ngạc, trước đây cách pha trà của mình là cách bình thường, sao tới đây rồi lại… Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt.

"Tiểu phụ thân, dù thế nào đi nữa, chúng ta hãy mua ngọn đồi nhỏ đó trước đi. Tuy rằng loại trà này còn chưa được làm ra, nhưng con tin chắc đây là loại trà ngon nhất. Với núi trà này, tương lai chúng ta sẽ phát tài." Ánh mắt Tô Thiến Ly tràn đầy mong chờ nhìn tiểu phụ thân của cô.

Tô Nam cười sủng nịnh, bộ dạng tham tiền của Ly Nhi thật sự đáng yêu.

"Được rồi, chuyện này giao cho ta, ta nhất định sẽ cho con hiện thực hóa nguyện vọng núi trà của con."

“A, tiểu phụ thân là tốt nhất.” Giang lão gia cảm thấy thật ghen tị khi nghe Tô Thiến Ly nói những lời này.

"Nha đầu, sau này ngoại tổ phụ sẽ giúp con trồng, ngoại tổ phụ có tốt không?"

Nhìn thấy ngoại tổ phụ tranh sủng rõ ràng như vậy, hai phụ tử đồng thời ngạc nhiên, vội vàng tỏ thái độ: "Ngoại tổ phụ thương con nhất."

“Vậy cữu cữu tốt không?” Bên này còn chưa trấn an xong một ngoại tổ phụ Giang đang ăn giấm, bên đó lại có một cữu cữu khác đến. Trong lòng Tô Thiến Ly vừa ấm áp, vừa có chút buồn rầu, có quá nhiều người tranh sủng như vậy, cô không thể ứng phó được.

“Cữu cữu cũng tốt, đúng rồi, sao cữu cữu lại tới đây, tìm ngoại tổ phụ có việc ạ?” Nhanh chóng chuyển sang chuyện khác mới là thượng sách.

"A, suýt chút nữa đã quên mất việc chính rồi, phụ thân, tỷ phu, không tốt lắm, khâm sai đã tới, nghe nói đã tới cửa thôn rồi, không lâu nữa sẽ tới nhà chúng ta." Giang lão đại là trưởng tử, sau này sẽ lèo lái việc kinh doanh gia đình nên có một số điều Giang lão gia không giấu giếm hắn. Sau khi biết chuyện, Giang lão đại đã nói Tạ gia ở cửa thôn luôn chú ý, nếu có người tới thôn, liền chạy tới nói cho hắn biết.

Cũng là để cho họ có sự chuẩn bị.

“Sao nhanh như vậy, không phải ngày mai mới đến sao?” Giang lão gia thay đổi sắc mặt, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía tế tử Tô Nam.

“Ngoài khâm sai ra còn có ai nữa?” Tô Nam nhíu mày suy nghĩ một chút, nhìn Giang lão đại hỏi.

"Cát ca Tạ gia nói rằng chỉ có hai người cưỡi hai con ngựa cao lớn, mặc đồ làm bằng tơ lụa, còn lại đều ăn mặc như thị vệ." Tạ Cát là một đứa trẻ nông thôn, hiếm khi vào thành, cũng không biết những quan viên kia, cho nên cũng không biết người đến là ai, chỉ làm theo Giang lão đại dặn dò, nhìn thấy người lạ vào thôn, liền chạy nhanh đến để báo lại.

Tô Nam nghe vậy thả lỏng, cười nói: "Nhạc phụ, chúng ta đi xem."

Nhìn thấy nụ cười của tế tử, tảng đá lớn trong lòng Giang lão gia cuối cùng cũng rơi xuống đất, xem ra bọn họ đã đoán đúng.

Thôi Chi Hạo tìm được dân làng dẫn đường, một đường đi đến trước của Giang gia và Tô gia, nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông nho nhã thanh tuyển đang đứng trước cửa chính, hắn suýt chút nữa thì ngã, đôi mắt trừng lớn, đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ.

“Thảo dân Giang Đại Dã bái kiến đại nhân.” Nhìn thấy người tới, Giang lão gia liền quỳ xuống hành lễ, huynh đệ họ Giang ở phía sau theo sát, khi phát hiện tế tử vẫn đang đứng không có động tĩnh gì, đưa tay kéo.

"Tế tử."

"Tế tử? Ngươi…ngươi." Thôi Chi Hạo bị cách xưng hô của Giang lão gia đối với Tô Nam làm cho kinh ngạc. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đó thì càng thêm kích động, hắn nhanh chóng bước tới đỡ Giang lão gia dậy.

"Giang bá phụ, hôm nay ta mặc thường phục, nhưng không dám nhận lễ lớn của ngài như vậy.”

Hắn không biết rằng cái hành động này của hắn, đã khiến những người đi cùng hắn thiếu chút nữa bị dọa rớt cằm, đại nhân của họ trở nên bình dị gần gũi như vậy từ khi nào, lại còn đối mặt với một người nông dân tỏ thái độ như vậy.

Còn có người tò mò nhìn về phía Tô Nam đang đứng bất động, tuy rằng người này mặc áo dài, nhưng là vải bông thô, xem ra là một tú tài trẻ tuổi ở nông thôn. Tuy rằng tú tài có quyền gặp quan không phải quỳ, nhưng chính bọn họ cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Cha, mau đứng lên đi, vào nhà nói chuyện đi.” Tô Nam cũng kinh ngạc nhìn Thôi Chí Hạo, không ngờ lần này đến lại là hắn. Nhưng mà hắn tới vừa đúng lúc, có hắn ở đây, nhà bọn họ về sau không cần quá cẩn thận.

Khi Tô Nam nói, Thôi Chi Hạo lại một lần nữa ngạc nhiên. Người này, hắn có thể đã nhận nhầm người, nhưng trên đời này thực sự có người lớn lên giống nhau như đúc vậy sao?

"Lão Đại, lão Tam, các ngươi đi tiếp đón những thị vệ đó." Tô Nam vừa nâng Giang lão gia dậy, đồng thời nhìn Giang lão đại nói.

Chuyện quan gia đến Giang gia, lập tức truyền khắp thôn Hòe Thụ. Trưởng thôn ở nhà đứng ngồi không yên, không biết có nên hay không nên đi hành lễ. Mà những người trong Giang gia lại vui sướиɠ khi có người gặp họa. Bọn họ biết rằng tam phòng tuy vẻ vang, nhưng thật ra cũng luôn gặp phải xui xẻo, nghĩ đến những nơi đó sẽ trở thành nhà của mình, bọn họ không khỏi hưng phấn.

Đại nhi tử của lão nhị gia đại phòng của Giang gia nhịn không được, đạp cửa đi ra ngoài, khiến mọi người mắng một trận. Lúc sau nương hắn thấy lo lắng liền cáo lỗi đuổi theo.

"Hiếu Lâm, con làm sao vậy, mẫu thân cùng con nói chuyện. Chuyện này tuyệt đối không nên nói ra ngoài, bằng không nhà chúng ta không có mặt mũi gặp người khác." Vương thị trong lòng cũng không đồng tình với thân phụ của trượng phu, vì bọn họ đi theo nhị phòng làm vậy, nhưng chính nàng là tức phụ không được lòng phụ mẫu trượng phu, làm sao ngăn cản được.

"Nương, bọn họ sao có thể làm vậy được. Năm đó nếu không phải Tam thúc giúp đỡ, ruộng nhà chúng ta sao có thể giữ được. Bọn họ đừng nói là trả ân tình năm đó, đến cả tiền mượn cũng không trả được, hiện tại lại cùng với người ngoài tính kế để lấy ruộng đất của Tam thúc. Đây là việc con người làm sao?” Giang Hiếu Lâm mặt đầy thống khổ nhìn nương hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nương hắn, thê nhi(vợ con) đứng cách đó không xa, ánh mắt hắn lộ ra sự đấu tranh.

“Mẫu thân, người yên tâm đi, con sẽ không đi nói. Trước kia Tam thúc cũng làm việc ở nha môn, trong lòng khẳng định biết một số chuyện.” Hắn thật sự không thể không quan tâm mà chạy tới nhà Tam thúc, hắn thì không sao cả, nhưng hắn biết, một khi hắn đi nói, vốn nương hắn đã không quá tốt, sẽ càng thêm gian nan, gia gia nãi nãi nhất định sẽ giày vò nương và tức phụ hắn đến chết.