Chương 25: Đêm khuya cầu cứu

Kể từ sau khi ngoại tổ Giang bọn họ đi thành Thông Châu, Tô Thiến Ly ngày nào cũng canh cánh trong lòng, chỉ sợ xảy ra biến cố gì. Cũng may vài ngày sau ngoại tổ Giang bọn họ cũng bình an trở về rồi, vốn dĩ Tô Thiến Ly đã buông xuống được nỗi lo trong lòng nhưng khi nhìn thấy ngoại tổ Giang lôi kéo tiểu phụ thân đi về phía sau hậu viện trong lòng lại nhấc lên, cô muốn đi theo sau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn dừng bước chân, quay người trở về tiền viện, nghe Tam cữu cùng đoàn người nói chuyện.

Giang lão gia là người có võ công, làm sao lại không nghe ra được nhất cử nhất động của ngoại tôn nữ nhỏ nhà mình, ông ấy thừa nhận tâm tư và sự hiểu biết của đứa ngoại tôn tôn nữ này rất nhiều người lớn đều không bì kịp, thế nhưng mà không nói đến tuổi của cô hiện tại, chính là ông ấy vẫn không muốn cô tiếp xúc với sự phức tạp và đen tối của lòng người, ông ấy chỉ muốn cô vui vẻ lớn lên, tương lai kết hôn sinh con, bình an vui sướиɠ cả đời.

"Ài, tiểu nha đầu này tâm tư thâm trầm như vậy, về sau chúng ta phải quan tâm nó nhiều hơn." Giang lão gia cảm thán nói với Tô Nam một câu.

Tô Nam bất đắc dĩ cười, nhi nữ thông minh từ nhỏ, ngày đó hắn mà nói chỉ sợ cô nghe được còn thấu hiểu triệt để hơn so với nhạc phụ, cho nên mới phải lo lắng như vậy.

"Tế tử, trước kia rốt cuộc là chúng ta nghĩ đơn giản rồi, chúng ta chỉ nghĩ nếu có thể nâng cao sản lượng mẫu ruộng thì cũng có thể khiến cho mọi người có một thời gian sống khá giả mà lại quên đi mất, một khi thành công thì công lao này có thể khiến cho người ta ghen tị cỡ nào. Lần này nếu không phải con nhắc nhở, chỉ sợ nhà chúng ta cũng xong rồi. Nhưng cứ như vậy, trên đỉnh đầu chúng ta vẫn phải treo một thanh đao sao, mặc kệ công lao lần này quy cho ai thì tóm lại chúng ta cũng đã đắc tội tri phủ đại nhân rồi, quan huyện không bằng hiện quản, nếu như hắn ta muốn ngáng chân chúng ta thì cũng quá dễ dàng. Hơn nữa ta còn nghe nói, quan hệ giữa cửa hàng Phúc Sinh Lương bên kia và tri phủ không giống bình thường, ta càng lo lắng hơn bởi vì điều này sẽ mang đến phiền toái cho Uông lão đệ bên kia."

Giang lão gia rất ảo não, trước kia ông ấy đã ở phủ nha làm sai dịch nhiều năm như vậy, làm sao lại quên mất những việc quan trường kia chứ, huống chi hiện tại ông ấy cũng không phải chỉ có đơn độc một mình, sau lưng còn có thê nhi tế tử hai đại gia tử, nếu còn làm liên lụy đến cả nhà Uông lão đệ bọn họ thì cho dù ông ấy có chết cũng không thể nhắm mắt.

Cửa hàng Phúc Sinh Lương?

Xem ra đầu năm nay nhạc phụ đánh đập tàn nhẫn khiến cho bọn họ hoàn toàn ghen ghét đố kị nên muốn mượn đao gϊếŧ người, diệt trừ cả nhà nhạc phụ, ai nói nông dân mộc mạc chất phác, lòng người ở đâu cũng đều giống nhau.

"Đã như vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp, trực tiếp cho hoàng thượng biết, diệt trừ cái tai họa này." Ánh mắt của Tô Nam ngưng tụ, mang theo một chút sát ý nhàn nhạt.

"Trực tiếp cho hoàng thượng biết? Tế tử là con nói sai, hay là ta nghe lầm, nhà chúng ta chỉ là một tiểu địa chủ nhỏ ở nông thôn, làm sao có thể báo cho hoàng thượng biết, là phúc thì không phải là họa mà là họa thì tránh không khỏi." Giang lão gia biết rõ tế tử này không giống vậy, thế nhưng mà có thể để cho hoàng thượng biết không phải là người nào cũng có thể làm được, nếu như tế tử thực sự có năng lực như vậy thì làm sao hắn lại tới nơi này.

"Nhạc phụ, nhà của chúng ta đương nhiên không có cái năng lực này, thế nhưng mà người đừng quên, chúng ta còn có một người của Thiên gia ở Thông Châu này." Chuyện này Không chỉ toàn bộ Thông Châu đều biết, mà toàn bộ vương triều Lăng Mặc đều biết.

"Con nói là Thông Châu biệt uyển? Thế nhưng ai mà không biết người kia là bị đương kim chán ghét vứt bỏ, lưu đày ở chỗ này chứ, tìm hắn ta thì có thể có tác dụng sao?" Giang lão gia vốn là vui vẻ, sau đó lập tức nghĩ đến tình cảnh của người nọ mà cảm thấy nản lòng.

"Người đời đều biết đó là nơi đương kim chán ghét mà vứt bỏ lưu đày, nhưng con lại biết Thông Châu biệt uyển đó được canh phòng nghiêm ngặt, mà lại không có ai dám cắt xén hết chi phí của vị kia." Nếu quả thật bị chán ghét mà vứt bỏ lưu đày thì cái vị lương phi quanh năm ăn chay kia, không có khả năng trong nhiều năm không được sủng mà lại không có ai dám động vào. Chỗ Thông Châu biệt uyển của vị Tam hoàng tử này cũng không có khả năng canh phòng nghiêm ngặt, mọi chi tiêu đều cùng cấp với các hoàng tử khác.

Đương nhiên canh phòng nghiêm ngặt thì cũng có thể nói là trông coi, thế nhưng mà trực giác của hắn mách bảo đây là đang bảo vệ, người mà trong lòng đương kim để ý nhất coi trọng nhất chính là vị Tam hoàng tử mà người đời cho rằng hắn ta bị chán ghét mà vứt bỏ lưu đày này.

"Ý con là…là nói. Nhưng vị hoàng thượng kia tại sao phải làm như vậy?" Giang lão gia cảm thấy hồ đồ, đã coi trọng nhi tử này, vậy tại sao trải qua nhiều năm như vậy cũng chẳng quan tâm, mặc kệ cho những người khác suy đoán lung tung như vậy mà cũng không triệu hắn ta hồi kinh.

"Nhạc phụ, nếu người không tin, người có thể thử một lần. Người thấy sao?" Tô Nam thì thầm một câu bên tai Giang lão gia, lại khiến cho người đã từng trải qua sóng to gió lớn như Giang lão gia cũng phải khϊếp sợ hoảng hốt nhìn hắn.

Làm như vậy thật sự sẽ không có vấn đề thật sao?

Sẽ không khiến cho cái mạng già này của ông ấy bị chết nhanh hơn chứ?

"Nhạc phụ không dám, hay là nhạc phụ không làm được." Tô Nam lạnh nhạt cười yếu ớt nhìn về phía Giang lão gia, Giang lão gia cũng biết tế tử đang dùng phép khích tướng, mặc dù ông ấy biết rất rõ ràng nhưng vẫn phải trúng kế, bởi vì ông ấy không muốn bị người khác chế trụ, hay là bị quản chế ở trong tay những kẻ lòng dạ độc ác này.

"Hừ, con chờ xem, nếu con đoán sai thì xem lão tử xử lí con như thế nào." Hôm nay mới biết người tế tử mà ông ấy xem như tao nhã lịch thiệp, tay trói gà không chặt, cũng vô cùng nham hiểm.

Chuyện này nên làm sớm không nên chậm trễ, buổi tối ngày hôm sau, sau khi Giang lão gia đợi thê tử Kiều thị ngủ say thì thay đổi y phục dạ hành, cầm một phần số liệu mà tế tử đã sao chép kia lắc mình một cái liền biến mất ở đại viện Giang gia, hợp làm một thể với cung cảnh ban đêm.

Ở trong Thông Châu biệt uyển, Lăng Dật Thần lười biếng nằm ở trên giường mềm, nghe tên người hầu bên người nói về động thái của những người kia, càng nghe lông mày lại càng nhíu chặt, nhếch môi mỏng mang theo tức giận: "Bọn chúng giống như cá gặp nước, đều đã để ta ghi nhớ, từng chút từng chút một đều nhớ rõ ràng."

Tên tiểu tư Phú Nguyên nghe được trong lời nói kia mang theo bức áp và tức giận liền nhỏ giọng nói đã nhớ kỹ, việc lớn việc nhỏ đều không bỏ qua chút nào.

"Lui xuống đi." Lăng Dật Thần phất tay để cho hắn ta lui ra, đợi sau khi Phú Nguyên đóng cửa lại thì chén trà hắn ta nắm trong tay đã trở thành mảnh vỡ, sau khi đem lửa giận trong lòng phát tiết ra liền thấy thoải mái không ít.

Những người này nghĩ đến Thiên gia trên cao, cho rằng hắn ta chẳng qua chỉ là vật trang trí nhưng lại không biết đây chính là dự định của vị hoàng thượng kia, mà hắn ta…trước kia không biết thì thôi, nhưng hiện tại thì… Hừ, cho dù chết cũng phải dọn dẹp sạch cái đám khốn nạn này. Nghĩ xong, hắn rũ sạch những mảnh vỡ, đeo giày vào tức giận nằm úp sấp trên giường, một lúc sau thì lăn ra ngủ.

Phú Nguyên ở ngoài cửa nghe động tĩnh ở trong phòng, trong mắt có vui mừng cũng có đau lòng, lại còn có chút chán ghét và không thích đối với những người kia. Đau lòng chính là từ khi những người này đến, mọi hỉ nộ ái ố của gia đều biến mất, ở trước mặt người ngoài chỉ có đạm mạc thờ ơ và lạnh lùng.

Vui mừng là bất kế thế nào, gia cũng không vì nguyên nhân thân thể mà vứt bỏ đi cốt cách bên trong.

Ngủ đến nửa đêm, Lăng Dật Thần đột nhiên cảm giác được có gì không đúng liền mở hai mắt ra, lại bị bóng đen ở trước giường làm cho hoảng sợ. Nhưng thấy bóng đen cũng không có tiến thêm một bước nào, thì hắn ta mới hiểu được người tới cũng không phải muốn mạng của hắn: "Không biết vị khách này đêm khuya đến đây là có chuyện gì?"

Gặp nguy không loạn, thong dong trấn định, nhìn sắp xếp an bài trong sân, Giang lão gia rốt cuộc cũng thừa nhận suy đoán của tế tử. Chỉ là tâm tư của vị Thiên gia kia cũng thật sự là khó dò, đã để ý coi trọng nhi tử này, vì sao lại một mực chẳng quan tâm mà nhốt ở nơi này, hiện tại lại làm ra mấy cái nhị thế tổ, chẳng lẽ không sợ những người kia sẽ dẫn nhi tử của hắn đi sai đường sao, nếu là ông ấy thì tuyệt đối sẽ để cho những người kia cách nhi tử của mình càng xa càng tốt.

"Thảo dân đến cầu Tam hoàng tử làm chủ?" Giang lão gia phất một tiếng quỳ gối trước giường, khiến cho người trên giường lại càng hoảng sợ, cũng kinh động đến người ở phía ngoài.

"Gia, đã xảy ra chuyện gì?" Phú Nguyên không chỉ là tiểu tư của Lăng Dật Thần mà còn là minh vệ mà Thiên gia ban cho. Thiên gia cũng ban cho cả ám vệ, chỉ là Lăng Dật Thần không thích làm cái gì cũng ở trong tầm mắt của người khác, cho nên một khi hắn ta ngủ thì ám vệ đều tự rút lui ra khỏi sân. Hơn nữa, cũng là vì những vị nhị thế tổ kia đến nên Lăng Dật Thần đã phái một nhóm người đi giám sát bọn họ, cũng chính bởi vì như vậy, Giang lão gia mới có thể đột nhập vào căn phòng của Lăng Dật Thần, nếu không với năng lực của Giang lão gia, tuyệt đối không đánh lại được ám vệ của hoàng gia.

"Không có việc gì, ta không cẩn thận đυ.ng phải bàn trà, ngươi cũng đi về ngủ đi. Bên ngoài có nhiều ám vệ như vậy, ngươi không cần ngày nào cũng phải canh giữ ở cửa, không nghỉ ngơi tốt thì làm sao có thể hầu hạ ta." Lăng Dật Thần dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang lão gia không được lên tiếng, hắn ta quay lại nói với Phú Nguyên ở cửa.

"Vâng, gia." Phú Nguyên nghĩ đến ám vệ trong sân, nghĩ, hiện tại đúng là thời buổi loạn lạc, nếu hắn ta không nghỉ ngơi tốt thì làm sao có thể hầu hạ gia, nghĩ như vậy liền thuận thế lui xuống.

"Ngươi có thể âm thầm đi vào trước giường của Tam gia, còn cần Tam gia làm chủ cho ngươi sao?" Lăng Dật Thần nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Phú Nguyên, không biết là nên vui hay là nên tức giận, nhưng cái tên Phú Nguyên này vẫn nên dạy lại, người cũng đã mò đến tận trong phòng rồi mà hắn ta lại không phát giác ra chút nào.

Nhưng hắn ta lại rất ngạc nhiên về mục đích của người này, thật sự chỉ là vì đến cầu hắn ta làm chủ cho thôi sao?