Chương 7: Phiên ngoại 1
1 – Hướng dương
Mặt trời từ dưới dãy núi chậm rãi dâng lên, ánh bình minh cắt qua chân trời, trước mắt là một phiến ánh sáng trắng chói lòa.
Ta ngắm bình minh, tuy rằng ánh dương quang đâm vào khiến ta không mở được mắt, nhưng vẫn nhìn thẳng.
Không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát, cho dù là ở trong trò chơi, cũng có thể khiến người cảm thấy tinh thần phấn chấn, thế nhưng, đối người người ‘cố gắng’ luyện đến khi mặt trời mọc như ta mà nói, chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, rất muốn ngủ…
Hơn nữa dạ dày hình như hơi đau.
Cái này gọi là đáng đời!
Thời khắc thái dương hoàn toàn mọc lên, ta cũng vừa thăng cấp.
Ba mươi hai cấp, hẳn là được rồi.
Tuy rằng người kia nói luyện đến ba mươi cấp mới thu ta, nhưng vừa vặn ba mươi cấp đi tìm hắn cũng không tránh khỏi có điểm khắc ý (không tốt), cho nên ta cố chống thêm hai cấp nữa.
Không bao giờ … muốn đợi nữa, ánh dương quang rất chói mắt, rất ấm áp, làm ta rất muốn đi về phía phát ra hơi ấm kia, như đang truy đuổi mặt trời.
Hướng về phía mặt trời.
Tuy rằng muốn ngủ, nhưng ta vẫn phải đáp xe ngựa đến thủ đô tinh linh đại lục trước, đến Thánh Vực Thôi Nhĩ Hạ rồi mới có thể logout nghỉ ngơi.
Sáu giờ sáng, cho dù muốn gia nhập vào đoàn thì bây giờ cũng không có ai online.
Thế nhưng… ngủ không được a! Ta ở trên giường lăn qua lăn lại hơn một tiếng, cuối cùng vẫn là nhịn không được đứng lên ngoạn trò chơi.
Tại đi dạo một vòng trong Thôi Nhĩ Hạ, không có tâm tình luyện công cũng không biết làm gì mới tốt, vì vậy ta mở kênh mật ngữ, mật cho người kia.
“An an.”
Sớm như vậy, ta nghĩ hắn nhất định không có khả năng online, không nghĩ tới…
“Sáng lành.”
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, ta giật mình, thiếu chút nữa đóng mật ngữ logout chạy trốn.
“Sớm như vậy a?” Ta cố gắng trấn định, trả lời.
“Sáng sớm ít người.”
Cũng đúng a, không ai tranh quái, tương đối hảo luyện.
“Ngươi không cần đi làm, đi học à.”
Hắn không có khả năng là một mễ trùng như ta đi.
“Ngày hôm nay ngày nghỉ.” Thanh âm của hắn nghe như đang phì cười , “Không cần đi làm.”
“Di?” Xem ra là ta chơi đến váng đầu, ngay cả ngày nghỉ cũng không biết. Quá mất mặt!
“Có việc gì?” Hắn hỏi: “Ngươi luyện đến cấp 30 rồi à.”
“Sao ngươi biết?” Không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ chuyện này.
Như là biết ý nghĩ của ta, hắn nói: “Nếu như ta đã quên, sẽ không nói chuyện phiếm với ngươi.”
“Ác…” Oa! Thật là cao hứng.
“Chúng ta vừa vặn phải xuất đoàn, muốn gia nhập thì đến.” Hắn nói: “Ngươi đến trước công hội mạo hiểm giả.”
“Lập tức tới!”
Ta lòng tràn đầy kích động chạy tới công hội mạo hiểm giả, đầu không choáng, dạ dày cũng không đau, trong ngực khẩn trương phập phồng, trái tim đập thình thịch.
Phía trước, ánh mặt trời chói mắt.
Trước công hội mạo hiểm giả công hội, một thiếu niên mặt tươi cười rạng rỡ đi về phía ta, thiếu niên có mái tóc ngắn màu nâu vểnh lên,đôi mắt kim lục sắc thoạt nhìn rất linh động đáng yêu.
“Xin chào… Ta là Bách Bất Xuyên Dương, xin hỏi ngươi là Minh Nguyệt sao?”
“Ân!” Ta gật đầu, “Là ta, nhĩ hảo a, Bách Bất Xuyên Dương.” ID này thật đáng yêu.
“Gọi Tiểu Dương là tốt rồi.” Tiểu Dương thăm dò nhìn vào bên trong một chút, “Lão đại cùng Nửa Cuộc Đời hẳn là sắp ra rồi.”
Tiểu Dương thoạt nhìn bất quá mười sáu, bảy tuổi, hẳn là một học sinh, đầu năm nay còn có học sinh ngày nghỉ mà online sớm như vậy, thật hiếm thấy.
Ta nhịn không được hỏi: “Ngươi đều online sớm như vậy sao?”
“Cũng được!” Tiểu Dương gãi gãi đầu, “Kỳ thực là lão đại nói, ngày nghỉ sáng sớm ít người hơn, muốn chúng ta online sớm để luyện công, ngày hôm qua mới 11 giờ hắn cũng đuổi chúng ta đi ngủ!”
“Ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt.” Ta có chút chột dạ nói.
Xem ra sau này ta phải điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi làm việc.
Đang nói chuyện, một tế ti thần tộc tướng mạo nhã nhặn từ công hội mạo hiểm giả đi ra, hắn giương lên nụ cười nghiền ngẫm, nhìn ta.
“Ngươi chính là tiểu đạo tặc Vô Cực đề cập qua a, lớn lên như vậy a!” Trong mắt hắn không hề che giấu tinh quang lóe ra, làm cho ta có cảm thấy hơi hơi giống hồ ly.
Lớn lên như vậy? Thuyết pháp kỳ quái…
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Vô Cực bên cạnh, nói: “Ngươi thật là có mắt nha! Đạo tặc này lớn lên thật đúng là không phải dễ nhìn bình thường.”
Ta… Ta nên cảm ơn sao?
Húc Chi Vô Cực liếc mắt quét hắn một cái, lạnh lùng nói, “Nhàm chán!” Câu nói đầu tiên đã đem lời trêu chọc của Nửa Cuộc Đời đánh trở về.
“Xin chào, Minh Nguyệt, hoan nghênh ngươi gia nhập Ngân Chi Vô.” Vô Cực nói, phát cho ta tin tức mời gia nhập dong binh đoàn cùng mời tổ đội.
Ta nhanh chóng ấn xuống xác định, hai tay vì hưng phấn mà run rẩy.
Ngân Chi Vô! Từ nay về sau là nhà của ta, nơi ta quay về!
“Vị này là Nửa Cuộc Đời Phong Vân.” Hắn chỉa chỉa Nửa Cuộc Đời, “Phó đoàn trưởng của chúng ta.”
“Xin chào, Nửa Cuộc Đời.” Ta mỉm cười với hắn.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi là một thành viên của Ngân Chi Vô chúng ta, nên vì công hội tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
“Ách…” Cái gì với cái gì? “Ác… Được…”
“Tốt tốt.” Nửa Cuộc Đời vỗ vỗ vai ta, không biết hắn ‘tốt’ cái gì. “Ta nói Vô Cực a, chúng ta có thể làm nhiệm vụ kia.”
“Đúng vậy.” Vô Cực nhìn ta, dáng tươi cười khiến ta có chút… bất an.
Ta có cảm giác như thể mình lên nhầm thuyền giặc.
Con thuyền giặc lay a lay, chạy đến Quang Minh tháp phía đông Thánh Vực
Trên ba đại lục trên thế giới “Thiên vận”, lần lượt có ba tổ tháp cao, Quang Minh tháp nằm ở bờ đông Thiên Thê đại lục, phương bắc của đại lục trung ương có Hi Vọng tháp, còn có ở Xích Thổ đại lục là Tà Ác tháp và Trớ Chú tháp.
Ở các tòa tháp đều có các loại quát vật đặc thù và nhiệm vụ lớn, là thánh địa luyện công đả bảo của game thủ..
Các ngôi thấp cũng giống như khu luyện công, càng lên cao quái càng mạnh, cho nên người chơi hầu như không hề cắm rễ trường trú, nỗ lực bước từng bước lên cao, thẳng đến khi trưởng thành mới thôi ( cười ).
Quang Minh tháp độ khó tương đối thấp, đại khái luyện đến một trăm cấp, có thể một mình solo toàn bộ các tầng tháp.
Quang Minh tháp cũng giống như tên, là bởi vì toàn bộ tháp đều được Đại Mai Thạch xây nên, cả tòa tháp đều phát ra ánh sáng trắng, khi ánh mặt trời chiếu xuống, giống như một tòa hào quang tỏa sáng rạng ngời không gì sánh được.
Có người nói, trên đỉnh Quang Minh tháp có một cầu thang thông đến Thiên giới, mà Quang Minh tháp cũng là tòa kiến trúc cao nhất Thiên Thê đại lục, ngoại trừ biến thành bạch quang bay vèo vèo trên trời ( khi tử ẹo), leo lên tháp chính là biện pháp đến gần bầu trời nhất.
Bất quá, trước khi leo đến đỉnh tháp, trước tiên phải biến thành bạch quang n lần…
Mà Quang Minh tháp sở dĩ mang trên lưng cái ô danh ‘bất quang minh’, là bởi vì quái trong tháp, cái gọi là có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, trong Quang Minh tháp phần lớn đều là loại quái ảnh tử chuyên môn nấp trong lòng đất đánh lén người khác.
Khi quái vật ảnh tử dán trên mặt đất thì thoạt nhìn chỉ là một mảnh ám khối không có gì thu, chúng nó sẽ nhanh chóng áp sát phía sau người chơi, đánh lén bất ngờ.
Hơn nữa, loại quái vật ‘bất quang minh’ này lại rất thích vây đánh, nếu như ngươi phát hiện phần lớn chu vi mặt đất xung quanh mình nhấp nhô những mảnh hắc ám, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại chờ biến bạch quang! Tốc độ tấn công của quái vật ảnh tử này không phải nhanh bình thường, hơn nữa khi chúng sắp chết thì lại chạy trốn dưới mặt đất, thuộc loại tiểu nhân đáng ghét sợ chết, khi thiện phạ ác (bắt nạt kẻ hiền lành, sợ kẻ cường thế).
Thế nhưng phần thưởng nhiệm vụ ở Quang Minh tháp đặc biệt ngon lành, vì phần thưởng, không thể làm gì khác hơn là xông vào quần nhau với quái!
Khá may mắn chính là đội chúng ta có khắc tinh của quái ảnh tử — đạo tặc.
Công lực độn địa của đạo tặc còn lợi hại hơn cả quái ảnh tử, hơn nữa quái ảnh tử khi bị công kích thì sẽ hiện thân, cho nên đạo tặc có thể lợi dụng tiềm hành chui xuống lòng đất, lắc vòng quanh đồng đội, ‘đá’ quái ảnh tử lên mặt đất, đương nhiên, công việc này thật sự là mệt chết người đi.
Không cần nói đâu xa, chỉ cần cứ dùng tiềm hành lặn vòng vòng cũng đủ để cho người ta mệt đến hộc máu, đạo tặc thực sự rất đáng thương a…
Không sai, ta chính là cái đạo tặc đáng thương đó đó… Xem ra thời điểm ta gia nhập đoàn chính là chuẩn không cần chỉnh.
Vô Cực tiếp nhận nhiệm vụ, là phải đến tầng 4 Quang Minh tháp tìm một NPC, bất quá ta mới đi đến lầu hai, cũng đã sắp không xong. Cứ xoay vòng vòng vòng vòng, đầu choáng váng quá a.
Đánh xong một vòng, ta chui lên mặt đất, nằm bẹp trên sàn nhà, cũng không buồn nhúc nhích.
“Tiểu Nguyệt, người trẻ tuổi mà sao lại yếu như vậy a.” Nửa Cuộc Đời trêu chọc.
Ta có nên nói với hắn là bởi vì ta cả đêm không ngủ hay không a?
“Nghỉ ngơi một chút.” Ta suy yếu lắc lắc đầu, “Ta sâu sắc cảm giác được địa cầu đang di chuyển…”
“Có khoa trương đến vậy không!”
Không khoa trương, tuy rằng còn chưa tới nông nỗi chống đỡ không được, nhưng đầu ta đau quá a!
Ta vỗ vỗ đầu, cố hết sức bò dậy.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục.” Ta thề, ta không bao giờ … thức đêm luyện công nữa… trong một thời gian ngắn.
“Minh Nguyệt.” Vô Cực đột nhiên gọi.
“Có!” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn đem mặt áp sát vào mặt ta, “Ngươi cả đêm không ngủ?”
Ta vô thức lui về phía sau một bước, tầm mắt phiêu về hướng khác, “Cái này…”
“Đi ngủ ngay!” Ba chữ ngắn ngủn, nhưng bao hàm phách lực khiến người không thể chống cự.
“Thế nhưng nhiệm vụ…” Ô ô ô… Đây là lần đầu tiên ta đi cùng đoàn a, ta không muốn ngủ! Ta còn có thể chống đỡ được cơ mà.
“Buổi chiều… Buổi tối làm tiếp.”
“Chúng ta trở về thành.” Vô Cực nhìn về phía những người khác, lam mâu khẽ híp mang đầy tính uy hϊếp, không cho bác bỏ.
“Thế nhưng…” Ta vẫn còn giãy dụa, “Bởi vì ta mà hại mọi người phải đi lại một lần…”
“Không sao đâu!” Tiểu Dương cười nói: “Đi nhiều thêm vài lần thì càng có nhiều kinh nghiệm a.”
Cho dù ta muốn tiếp tục, bọn họ cũng nhất định không chịu.
“Ngươi đi ngủ trước, tối nay chúng ta trở lại giải.” Vô Cực nói: “Sau này đừng thức đêm nữa.”
Những lời quan tâm ai cũng có thể nói, nhưng ta nhìn ra được, lời này của Vô Cực là phát ra từ nội tâm.
Cái người này, quả nhiên ấm áp chói mắt như mặt trời a!
Ta muốn tới gần, chẳng sợ chói mắt, chẳng sợ tổn thương. Ta đã… lạnh lẽo quá lâu…
“Được rồi!” Ta đáp.
Có ánh sáng thì sẽ cái bóng. Cái bóng sinh ra vì ánh sáng, đuổi theo ánh sáng.
—-
Ta từ trên giường nhảy dựng lên, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu giường.
Ba giờ hai mươi chiều.
Ta nhanh chóng bò xuống giường, lung tung rửa mặt chải đầu một phen, uống một bình dinh dưỡng, lập tức đăng nhập trò chơi.
“Các vị an an a!” Ta lên tiếng trên kênh đoàn.
Hô… có kênh đoàn để nói “an an” thật là tốt nha.
“Nguyệt đại ca an an.” Tiểu Dương đáp.
“An an a, Tiểu Nguyệt.” Nửa Cuộc Đời cũng chào lại: “Ngủ no chưa?”
“Ừ!” Quá mất mặt…
“Chỉnh lý trang bị một chút, chúng ta xuất phát!” Vô Cực lên tiếng.
Quang Minh tháp tầng 1, tầng 2 quái không mạnh, khoảng chừng từ mười lăm đến hai mươi cấp, chỉ có số lượng là nhiều
Trên tầng 2, quái ảnh tử gọi là “Phụ ảnh quái”, hệ u linh, đẳng cấp từ 21 đến 23, đối với chúng ta mà nói tuy rằng không khó ứng phó, nhưng nếu như bị vây cũng rất nguy hiểm.
Ban nãy ta tư duy không rõ ràng lắm, không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại ngủ no rồi, lập tức nghĩ ra một biện pháp đối phó bọn chúng.
Hai ngươi chủ lực trong đội chúng ta đều là chức nghiệp hệ viễn chiến, cho nên ta chỉ phải tiềm hành phía trước đội ngũ, đuổi phụ ảnh quái ngăn trở lối đi ra để cho bọn họ đánh là xong, dù sao mục đích của chúng ta là làm nhiệm vụ, không phải luyện công. Ta vừa mới rồi không biết lại ngốc cái gì!
Ta tiềm hành một hồi, một hồi hiện ra hỗ trợ đánh quái, bận rộn đến mồ hôi đầm đìa, bất diệc nhạc hồ.
Ta là đạo tặc, là nhục thuẫn! Cảm giác phía sau có bằng hữu để bảo vệ thật sự là quá tuyệt
Đúng vậy! Có thể gia nhập Ngân Chi Vô, thật tốt…
Mất một phen công phu, chúng ta rốt cục đi tới lầu ba, chỉ cần tiếp tục rẽ một cái, cầu thang dẫn lên tầng bốn liền gần ngay trước mắt.
“Có phải… nhầm lẫn gì không a!” Tiểu Dương hít sâu một hơi, “Vì sao hắn lại ở chỗ này…” Ngón tay run lẩy bẩy chỉ về phía trước, “Nhất định là ta nhìn lầm rồi, đây là ảo giác… Là ảo giác…”
Ngay cả ta đều hoài nghi có phải mình ngủ không đủ giấc nên bị hoa mắt hay không.
Một trăm ba mươi hai cấp, nhân hình hệ quang ám, boss cuối của Quang Minh tháp, Đọa Lạc Sứ Giả sao lại xuất hiện ở chỗ này? !
Mặc dù nói boss này tùy cơ xuất hiện ở bất cứ tầng nào trong Quang Minh tháp, thế nhưng hắn phần lớn xuất hiện tại các khu cấp cao từ tầng 8 trở lên a! ( Quang Minh tháp có 12 tầng )
Lấy đẳng cấp bình quân của game thủ “Thiên vận” bây giờ, căn bản không có người gϊếŧ được hắn, hắn xuất hiện ở chỗ này, dọa người a!
… Thật sự rất dọa người.
“Làm… làm sao bây giờ?” Hắn chắn ở đây thì làm sao đi lên.
“Làm sao bây giờ?” Nửa Cuộc Đời liếc mắt về phía Đọa Lạc Sứ Giả, nâng cao âm điệu, “Chạy a!”
Không sai, phải chạy, bởi vì Đọa Lạc Sứ Giả đã chú ý tới chúng ta!
Một bộ bạch y, cả người lan tỏa hắc quang, Đọa Lạc Sứ Giả rút ra trường tiễn kim sắc, nhắm bắn về phía chúng ta.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, ta là quân tử, cho nên mười năm sau chờ ta lên đến mấy trăm cấp thì lại tới tìm ngươi PK, hiện tại, bảo mệnh quan trọng hơn!
Chạy mau chạy mau…
Ta lặn dưới mặt đất, mù quáng mà quanh quẩn một hồi, chọn một khu vực không có quái mà hiện thân.
“Các ngươi vẫn khỏe chứ?” Ta hỏi.
“Nằm úp sấp rồi…” Tiểu Dương suy yếu lên tiếng.
“Là miểu sát (một phát chết ngay) trong truyền thuyết a!” Nửa Cuộc Đời cũng nói.
Xem ra hai người bọn họ đều treo.
“Vô Cực đâu?”
“Ta ở tầng bốn.” Vô Cực nói: “Minh Nguyệt ngươi không chết thì trở về thành ba, nhiệm vụ để ta làm là được rồi.” Vô Cực tự nhận đây là sai lầm của hắn, cho nên không muốn lại liên lụy mọi người.
“Điều này sao có thể?” Ta lập tức trả lời: “Một mình ngươi rất nguy hiểm!”
Cho dù hắn đẳng cấp cao, thế nhưng Vô Cực là pháp sư a ( chính xác mà nói là ma pháp chiến sĩ ), pháp sư mỗi khi bị áp sát là rất nguy hiểm.
“Không sao.” Vô Cực nhàn nhạt nói, “Tìm một NPC mà thôi, rất nhanh.”
Ta đột nhiên có thể lý giải được ý tưởng của Vô Cực, cho dù chúng ta hồi thành rồi quay lại thì sao, gặp Đọa lạc Sứ Giả còn không phải bị chém rụng, cho nên Vô Cực tình nguyện một mình xông vào tầng 4.
Trong ngực vừa nóng lại vừa trướng, thật là khó chịu, ta thở dài một hơi, “Vô Cực… Ngươi chờ ta.”
Không đợi hắn trả lời, ta biến thành cái bóng, chạy về phía cầu thang dẫn lên tầng 4. Cái bóng, phải theo ánh sáng.
“Ngu ngốc.” Vô Cực nhìn ta dựa vào tưởng thở dốc, biểu tình có chút không vui.
Nỗi khϊếp sợ vẫn còn y nguyên đó, ta vỗ vỗ ngực, trừng mắt, “Thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa đã bị hắn phát hiện rồi!”
Nguyên lai tiềm hành cũng không phải vạn năng a! Nếu không phải ta đã tới gần cầu thang, nhất định sẽ bị Đọa Lạc Sứ Giả đá về thành dưỡng sức.
“Đáng đời ngươi!” Vô Cực nhăn lại hàng mi đẹp mắt.
Ta nở nụ cười, giương lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn, “Đi thôi.” Ta nói.
“Đi thôi.” Vô Cực vỗ vỗ vai ta, bằng bàn tay ấm áp của hắn…
Vừa đến thang lầu, ta lần thứ hai hóa thành cái bóng, vì Vô Cực mở đường.
Ngươi là ánh sáng, ta là cái bóng của ngươi, nuốt hết, quét sạch tất cả hắc ám xung quang ngươi.
Chẳng sợ ánh sáng quá mạnh mẽ, nhìn không thấy âm ảnh… Cũng không sao cả.
“Tới rồi.” Vô Cực đừng lại trước một NPC, ta cũng từ trong cái bóng hiện ra thân hình.
“Ngươi vất vả.” Hắn nhìn ta đầu đầy mồ hôi, nói như vậy.
Trên mặt mắt, thị dáng tươi cười không gì sánh được, khiến ta không thể dời đi tầm mắt.
Bắt đầu rồi… có thứ gì đó, đang nóng cháy bành trướng trong lòng ngực, bắt đầu nẩy mầm.
—
Một nhiệm vụ lại một nhiệm vụ thành công, giúp Ngân Chi Vô dong bình đoàn trừ cấp bậc, danh tiếng cũng tăng lên không ít.
Khi ta chú ý tới thì ba chữ “Ngân chi vô” đã trở thành “khách quen” của các cuộc thảo luận.
Ngân Chi Vô mạnh, nhưng nó mạnh không chỉ là đẳng cấp dong binh, đoàn viên chỉ có bốn người, có thể luyện đến trình độ cao như thế, thực sự chỉ có thể dùng từ “bất khả tư nghị” để hình dung.
Ngoại trừ đẳng cấp, Ngân Chi Vô còn có một đề tài thường bị người lôi ra thảo luận, chính là ít người.
Ngân Chi Vô chỉ có bốn người thành viên, hơn nữa đội trưởng Húc Chi Vô Cực phi thường kén chọn, cho dù trang bị có tốt, đẳng cấp cao tới đâu, chỉ cần hắn nhìn không vừa mắt, tuyệt đối không thu, cho nên ta vào đoàn hơn một tháng, đoàn viên… vẫn chỉ có bốn người.
Nửa Cuộc Đời đã oán giận đến mức không còn muốn oán hận nữa. Mà Vô Cực luôn dùng “Minh Nguyệt phụ trách chắn quái hệ cận chiến cũng không có ý kiến, ngươi chỉ có mỗi bổ huyết thì oán giận cái gì” những lời này quăng trở lại.
“Tiểu Nguyệt… Ngươi đã lên nhầm thuyền giặc rồi.” Nửa Cuộc Đời cứ mỗi lần thấy ta đều sẽ nói như thế.
“Ta biết ngay từ đầu rồi.” Ta cười hồi đáp hắn, “Thế nhưng nhảy một cái là rớt xuống biển a, cho nên ta sẽ không rời thuyền đâu.”
“Cừ thật!” Nửa Cuộc Đời cười gian, “Như vậy thì, dê béo, lấy kim tệ tặng thủ lĩnh xài đi.”
Sau đó hắn lập tức bị kẻ trộm chính quy hợp tình hợp lý đá bay.
Cái gọi là cây to đón gió lớn chính là như thế này, ngươi không cho hắn gia nhập, hắn lại càng muốn đến “xin”, cho nên chúng ta luôn nhận được một đống mật ngữ thỉnh cầu gia nhập đoàn, phiền đến mức khóa luôn cả kênh mật ngữ, thế mà vẫn không được yên, không gọi được chính chủ thì lên diễn đàn thảo luận ồn ào, ta hơn phân nửa danh tiếng của Ngân Chi Vô là bị những người đó sảo ra, lại có dấu hiệu càng ngày càng cháy mạnh.
Ngày này, chúng ta dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người ( thực không muốn nói là “ánh mắt vừa hâm mộ vừa sùng bái” chút nào ), đến công hội mạo hiểm giả giao trả nhiệm vụ.
“Ngân Chi Vô?” Một tinh linh kỵ sĩ đứng bên cạnh nhìn thoáng qua chúng ta, nhướng mày, nhìn chúng ta nhiều hơn một mắt.
“Xin chào.” Ta gật đầu với hắn.
Không phải lại tới nữa chứ.
“Có việc gì?” Vô Cực hỏi, vẻ mặt sương lạnh.
“Không tệ lắm.” Người nọ xoay người lại mặt hướng chúng ta, “Ta gia nhập xem chơi.”
Gia nhập xem chơi… Xem chơi cái gì? Ta ngẩn người.
“A?” Tiểu Dương lại trực tiếp hoang mang nhìn đối phương.
“Ác ác, có ý tứ.” Nửa Cuộc Đời thiêu mi, “Thỉnh cầu nhập đoàn ta nghe nhiều rồi, nhưng lần đầu tiên ta nghe thấy thuyết pháp có cá tính như vậy đấy.”
Hắn huýt khủy thay vào Vô Cực, “Vô Cực lão đại, thu hắn đi.”
“Dựa vào cái gì?” Những lời này là Vô Cực nhìn thẳng về phía đối phương.
“Ta mạnh.” Đối phương trả lời không chút khách khí.
“Mạnh hơn ta?”
“Mạnh hơn ngươi!”
Vô Cực nở nụ cười, là tự tin, tự phụ, ngạo khí mười phần.
“PK.” Vô Cực rút ra trường kiếm, chỉ vào hắn, nhàn nhạt lên tiếng.
“Ta thắng?”
“Cho ngươi làm đội trưởng.”
“Được!”
PK tràng nội.
Hai người bọn họ phân biệt đứng hai bên đài, Vô Cực hơi hơi cúi đầu, “Bốn mươi tám cấp, tinh linh ma pháp chiến sĩ, Húc Chi Vô Cực.”
Trước khi bắt đầu đánh mới giới thiệu cấp cấp, chức nghiệp có phải là đã hơi muộn rồi không…
“Bốn mươi sáu cấp, tinh linh, thần thánh kỵ sĩ, Thiên Các Nhất Phương.” Người nọ đáp.
“Hạn chế?” Vô Cực hỏi.
Cái gọi là hạn chế, chính là hạn chế cận chiến hoặc hạn chế ma pháp chiến, bởi vì hai người đều là song tu, hạn chế sử dụng một loại kỹ năng chức nghiệp, đối hai người mà nói đều là công bằng.
“Không hạn chế.” Nhất Phương trả lời.
“Rất hợp ý ta!” Vừa dứt lời, Vô Cực liền thì thào niệm ma pháp.
Nhất Phương cũng đồng thời niệm tụng chú ngữ.
“Ầm ầm!” Một tiếng, một đạo sét đánh về phía Nhất Phương.
Cùng lúc đó, Nhất Phương vung tay lên, một vầng tinh quang bạch sắc bao phủ trên người hắn, giúp hắn buff đầy huyết.
“Trì Dũ Thuật!” Nửa Cuộc Đời khen: “Chiêu này ngon.”
Đích xác, ưu điểm của thần thánh kỵ sĩ chính là có thể bổ huyết, có thể sử dụng đương nhiên phải dùng, có khi phòng thủ cũng là cách tấn công tốt nhất!
Vừa mới giúp mình buff đầy huyết, Nhất Phương một tay cầm trường đao, một tay giữ đại thuẫn (tấm khiên lớn chắn trước người), phi thân công kích Vô Cực.
Thời gian hồi phục (sau khi phát động ma pháp thì trong 1 thời gian ngắn cố định không thể tiếp tục sử dụng ma pháp đó) Trì dũ thuật so với Lôi Minh của Vô ngắn hơn vài giây, chỉ kém vài giây này, Nhất Phương đã đánh tới trước mặt Vô Cực.
Vô Cực mất đi tiên cơ, lập tức nâng kiếm chống đỡ trường đao của Nhất Phương, một cú trở tay, đánh lệch trường đao.
Ma pháp chiến một công một thủ của cả hai nhanh chóng chấm dứt, cận chiến bắt đầu!
“Các ngươi thấy thế nào?” Nửa Cuộc Đời hai mắt nhìn chằm chằm trên đài, dùng công tần hỏi.
Khi hai người giao đấu, khán giả đều ngồi ở đài quan sát không thể đến gần , trừ phi hô to, bằng không hai người trên đài thi đấu cũng không nghe được mọi người dưới thính phòng đang nói cái gì.
“Lão đại sẽ thắng!” Tiểu Dương nói: “Ta cá hắn thắng.”
“Ta cũng cho rằng như thế.” Nửa Cuộc Đời nói: “Bất luận là kỹ năng chức nghiệp gì, chỉ cần nhìn đẳng cấp, Vô Cực đã cao hơn hắn.”
“Ta cũng cảm thấy Vô Cực sẽ thắng.” Ta gật gật.
Không quan hệ gì đến chức nghiệp hay đẳng cấp, Vô Cực, nhất định sẽ thắng!
“Ai nha!” Nửa Cuộc Đời vẻ mặt tiếc nuối, “Ngay cả Tiểu Nguyệt cũng cho rằng Vô Cực sẽ thắng, vậy không thú vị.”
“Không thú vị, nghĩa là sao?”
Nửa Cuộc Đời lắc lắc ngón tay, một bộ biểu tình ‘ngươi không hiểu rồi’: “Như vậy thì không thể cá cược.”
“Nếu cả ba chúng ta đều cược Vô Cực thắng, vậy làm sao mà chơi, cho nên a… Tiểu Nguyệt.” Hắn cười xấu xa, nhìn thấy khiến lòng ta sợ hãi không thôi.
“Ân?” Vì an toàn, ta có nên chạy trốn không đây.
“Hay là như vầy…” Hắn vỗ vỗ vai ta, “Ngươi cược Vô Cực thua đi!”
“Ta không muốn!” Ta lập tức cự tuyệt.
Vô Cực cũng sẽ không thua, ta mới không cần đánh cược trận này.
“Không phải do ngươi…” Âm cuối kéo dài, Nửa Cuộc Đời mặt đầy ý cười nhìn ta, “Nếu như ngươi muốn vào trận mà không có ai buff máu…”
Thật… uy hϊếp thật quá khủng khϊếp. Đắc tội nữ nhân đắc tội ác nhân, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội tế ti a!
Bằng không ngày nào đó đang đánh quái, hắn “không cẩn thận” quên buff máu thì thảm. Ta run rẩy.
“Ngươi không nói gì, ta coi như ngươi đã đồng ý!” Nửa Cuộc Đời nói xong, không đợi ta có bất kì phản ứng gì, hắn đã lôi kéo Tiểu Dương bắt đầu hạ chú.
Ta… Ta không thể kháng nghị!
Lại đem lực chú ý quay về tràng nội, Vô Cực cùng Nhất Phương hai người chiến đấu đã sắp có kết quả, lượng máu của hai người đều chỉ còn lại một chút.
Trường kiếm của Vô Cực đột nhiên lóe lên lôi quang trắng bạc, hắn phát động ma khí kỹ, mà Nhất Phương không lùi phản công, hắn bày ra một tư thế đặc biệt, dự định dùng kỹ năng liên hoàn đối phó với Vô Cực.
Quyết định của y đã sai lầm, trong lúc này hẳn là phải buff máu cho mình trước thì may ra còn có phần thắng, bất quá bởi vậy có thể thấy được cá tính Thiên Các Nhất Phương, cố chấp, tuyệt không cúi đầu.
Ta nghĩ, mặc kệ kết quả thị thắng hay thua, Vô Cực tuyệt đối sẽ thu Nhất Phương vào đoàn.
Trường đao từ phía bên phải chém xuống Vô Cực, Vô Cực không tránh cũng không nấp, cứng rắn nhận một đao này.
Hắn nhìn ra được, kỹ năng liên hoàn này, chiêu thứ nhất công kích yếu nhất.
Ngay khi Nhất Phương giương đao đang muốn bồi tiếp chiêu thứ hai, trường kiếm mang theo điện quang nhoáng lên.
Thắng bại đã phân.
Trên đài thi đấu, cây máu của Vô Cực đã thấy đáy, đôi mắt nửa khép, người ở trên đài cũng không nhúc nhích, rơi vào trạng thái hôn mê.
Mà Nhất Phương, ta không cần nhìn cũng biết, hắn té trên mặt đất, huyết lượng về 0.
Nửa Cuộc Đời lập tức nhảy lên đài, trước tiên giúp Vô Cực bổ huyết, sau đó hồi sinh cho Nhất Phương.
Ta và Tiểu Dương lúc này mới phản ứng, cũng nhảy lên đài thi đấu, thần tình tươi cười tán thưởng không ngừng.
“Lão đại… Cực khốc a! Quá suất luôn!” Tiểu Dương lôi kéo Vô Cực diện vô biểu tình xoay vòng vòng, “Thần tượng thần tượng, ta yêu ngươi! Suất ca, ta muốn gả cho ngươi.”
“Ta không có hứng thú với nam nhân.” Vô Cực hất hắn ra, Tiểu Dương giống như con quay, quay vòng vòng qua một bên.
“Thiên Các Nhất Phương cũng rất lợi hại.” Ta nhìn Nhất Phương sống lại, sau đó nhìn về phía Vô Cực, “Vô Cực, đánh rất đẹp!” Ta đưa tay đấm một quyền lên ngực hắn.
“Thế nào, ngươi cũng muốn gả cho ta?” Vô Cực trêu ghẹo.
Lời hắn nói vốn vô tâm, lại khiến tim ta đập hụt một nhịp.
Ta vội che giấu, giương nụ cười càng thêm sáng lạn, nói rằng: “Ngươi lấy ta sẽ gả a!”
“Ngươi chịu gả ta sẽ cưới.” Vô Cực nói theo cách của ta.
Ta há mồm muốn nói cái gì đó, đã bị Tiểu Dương cắt đứt.
“Lão đại bất công, chỉ chịu cưới Nguyệt đại ca.” Hắn dựa vào vai Vô Cực, giả vờ thương tâm nức nở, “Ô ô ô… Ta bị bỏ rơi…”
Động tác của Tiểu Dương, đơn thuần mà tự nhiên, ta nhìn, cười cười, ở đâu đó trong lòng đang thầm hâm mộ hắn.
“Na! Tiểu Nguyệt, tiền tiền tiền tiền…” Thừa dịp Vô Cực và Nhất Phương không chú ý thì một con hồ ly ngàn năm áp sát tới trước mặt ta, ngón cái cùng ngón trỏ chà xát a chà xát, đòi tiền.
Tiểu Dương tựa trên vai Vô Cực thấy, một cánh tay kéo dài thẳng tắp, cũng bắt đầu đòi tiền, “Nguyệt đại ca, ngươi thua cuộc, đưa tiền đây…”
“Cược thua?” Vô Cực thiêu mi.
Ta đổ mồ hôi lạnh đầy người, chuẩn bị bỏ chạy, giương mặthồ ly cười híp mắt, mà Tiểu Dương thì lại là…
“Chúng ta vừa đánh cược a, ta với Nửa Cuộc Đời đại ca cược ngươi thắng, Nguyệt đại ca đổ ngươi thua.” Hắn ý cười đầy mặt, khai ráo trọi.
“Đánh cược?” Vô Cực tiếp tục thiêu mi.
Ác! Bách Bất Xuyên Dương! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là vô tình, ta sẽ tha thứ ngươi hãm hại ta!
“Không phải vậy… Ta là… Ta là…” Phía trước có sói, sau có ác hồ, ta làm sao giải thích được mình bị hãm hại chứ!
“Ác ác, ngươi nghĩ ta sẽ thua.” Vô Cực đẩy Tiểu Dương đang bám trên người mình, hàn mâu bán mị, chậm rãi đi tới gần ta.
Ta cũng không quên chúng ta còn đang ở trên đài thi đấu, lập tức lòng bàn chân bôi dầu, ba mươi sáu kế, chuồn trước là hơn.
Hắn rõ ràng là ma pháp chiến sĩ, động tác sao lại nhanh hơn đạo tặc thế kia, hai, ba bước liền đuổi kịp ta, từ phía sau ghìm chặt cổ ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh, Nguyệt, ngươi cho rằng ta sẽ thua?”
“Không… Không có…” Ta liều mạng giẫy giụa.
Không khí, ta cần không khí!
“Ngươi cược ta thua?” Nhìn bộ dáng hắn ác độc như vậy, ta không chút nghi ngờ hắn sẽ lập tức cắn lên cổ hay lên tai ta.
“Ta không… Oa!”
Có điều hắn không cắn, mà là kéo, Vô Cực một tay ghìm chặt cổ của ta, một tay nắm tai ta kéo về phía sau.
“Sẽ rụng, sẽ rụng xuống đó!” Ta không có hình tượng la rầm lên.
“Ngươi cược ta thua?” Vô Cực lần thứ hai lên tiếng, với tư thế này, bờ môi hắn cơ hồ dán trên mặt ta.
Chỉ nhìn đến đôi môi mỏng mỹ lệ kia khẽ mở khẽ khép, tai ta đã hoàn toàn không còn nghe được lời hắn nói.
Thùng thùng! Thùng thùng! Tiếng tim đập cường liệt mà dồn dập chiếm cứ hết toàn bộ thính giác ta, tiếng tim đập của ta.
“Lão đại, ngươi buông Nguyệt đại ca ra đi a! Ngươi xem mặt của Nguyệt đại ca rất đỏ, hắn sắp bị ngươi siết chết rồi!”
Ta nên như làm như thế nào? Ta lúng túng đưa hai tay lên che kín mặt
Phát giác tâm tình dơ bẩn của mình, ta làm sao đối mặt với hắn đây? Nên làm sao đối mặt với chính mình?
—–
“Nguyệt đại ca, ngươi đang phát ngốc cái gì?” Nhất Kiếm Thiên Hạ, cũng chính là đứa bạn ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, Đỗ Kiếm Sanh vẻ mặt khó hiểu nhìn nhìn, cắt đứt suy nghĩ của ta
“A!” Ta cười cười, “Xin lỗi, ta đang suy nghĩ chuyện dong binh đoàn.”
“Dong binh đoàn, Nguyệt đại ca ngươi gia nhập dong binh đoàn bao giờ!” Nhất Kiếm cầm chiếc đũa ở trước mặt ta lắc a lắc, ta nhíu mày, đè chiếc đũa xuống.
“Đũa là dùng để ăn cơm, không phải lấy ra đâm người khác.”
Ngày hôm nay rất vất vả mới tìm được Nhất Kiếm, cho nên hai người chúng ta quyết định đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm.
Nhất Kiếm rút chiếc đũa về, dùng đúng công dụng của nó, gắp rau.
“Sao ngươi không cho ta hay ngươi gia nhập dong binh đoàn.” Hắn miệng đầy cơm trắng vẫn nói.
“Ta tìm được ngươi sao?” Là ai cả ngày đều ngâm mình ở trò chơi không tiếp điện thoại đây hở.
“Ác.” Nhất Kiếm mếu máo, lại lua cơm vào miệng.
“Ta gia nhập 『Ngân Chi Vô 』, không biết ngươi có chưa từng nghe qua.”
Nhất Kiếm chơi bán thú nhân, danh tiếng của Ngân Chi Vô có lẽ mọi người ở đại lục trung ương cũng đã nghe qua.
“Đương nhiên nghe qua!” Nhất Kiếm ném đũa, thiếu chút nữa phun toàn bộ thức ăn trong miệng ra, “Ngân Chi Vô sao! Nguyệt đại ca, ta cũng muốn gia nhập…”
Tuy rằng biết Nhất Kiếm đại khái sẽ có loại phản ứng này, bất quá không nghĩ tới danh tiếng Ngân Chi Vô lại vang dội như vậy.
“Này…” Ta do dự, “Ta không biết…”
“Ngươi không phải người của Ngân Chi Vô sao? Ngươi có thể xin đội trưởng của ngươi thu ta mà!” Nhất Kiếm kéo cổ áo ta cầu xin.
“Ta không thể bảo đảm…”
Nếu như chỉ cần đoàn viên đề cử thì có thể vào, Ngân Chi Vô bây giờ còn ít người như vậy sao?
“Ta van ngươi mà! Ta van ngươi đó!” Nhất Kiếm số sống cố chết lắc ta, lắc đến đầu ta choáng váng.
“Ta hỏi một chút xem sao.” Ta ngăn tay hắn, hắn miệng đầy cơm trắng giống như tùy thời sẽ phun ra công kích người khác như vậy, thực sự là kinh khủng.
“Sớm biết vậy ta đã không thèm nói với ngươi.” Ta bĩu môi.
“Ăn cơm!”
Ai kêu Nhất Kiếm là bạn bè nhiều năm, cho nên dù cảm thấy khó khăn, nhưng ta cũng chỉ có thể kiên trì hỏi một chút xem xem.
Sau khi login, đầu tiên là tỉ mỉ quan sát tâm tình của Vô Cực, chúng ta ngày hôm qua rất thuận lợi hoàn thành một nhiệm vụ, cho nên tâm tình hắn thoạt nhìn cũng không tệ lắm… cũng không có gì giống như mất hứng.
Xem ra kẻ mặt lạnh thật sự rất khó nhìn ra được tâm tình mà…
“Vô Cực.” Ta kéo kéo y tụ hắn, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi… muốn cầu xin ngươi.”
Vô Cực nhìn ta, thiêu mi, “Nói cứ nói, không cần giả bộ đáng yêu.”
Ta nào có giả bộ đáng yêu… Quên đi, lười cùng hắn tranh luận, chính sự quan trọng hơn!
“Chính là…” Nháy mắt mấy cái, khẽ cắn môi dưới, ta nỗ lực nghĩ phải làm thế nào ngẩng đầu lên.
Vô Cực giương lên nụ cười hàm xúc bất minh, nói: “Ngươi hẳn là rất tự giác đối với tướng mạo của mình. May mà ta không phải loại người kia.”
“Loại người nào? Ta rất có tự giác a… Đừng đánh đoạn ta.” Ta phất phất tay, bất mãn Vô Cực cắt đứt suy nghĩ của ta.
“Ta có một bằng hữu, muốn thêm vào dong binh đoàn chúng ta.”
“Ác?” Âm cuối cao lên, bất quá thật không có cảm xúc bất mãn bên trong.
“Có thể chứ?” Ta đã chuẩn bị tốt tâm lý trường kỳ kháng chiến.
“Cho ta một lý do.” Vô Cực nói.
“Hắn là bạn bè ta chơi từ nhỏ đến lớn… Ân… đây không tính là lý do đi.”
Ta nhìn nhìn Vô Cực, hắn mặt không đổi sắc nhìn ta.
“Ân…” Ta tiếp tục nghĩ.
“Hắn gọi là Nhất Kiếm Thiên Hạ, bán thú nhân chiến sĩ, ta không biết hắn hiện tại hắn cấp mấy… Bất quá đại khái sẽ không rất thấp đâu, hắn mỗi ngày đều ngâm mình trong trò chơi.” Ta cũng không có tư cách nói hắn cái gì.
“Hắn rất thích nói chuyện.” Đâu chỉ thích nói, căn bản là một lão gà mái, “Thích nháo loạn, ta nghĩ nếu có hắn vào, đoàn lý sẽ náo nhiệt lắm.”
“Ý của ngươi là…” Vô Cực híp mắt suy nghĩ, “Chúng ta rất buồn?”
Ta mỉm cười với hắn, không sợ chết đáp: “Đúng vậy! Ngươi và Nhất Phương cũng không thích nói, ta thường thường nghĩ Tiểu Dương rất đáng thương a, hắn sắp bị các ngươi làm buồn chết rồi.” Tuy rằng có khoa trương một chút, bất quá cũng là sự thật.
“Ác ác?” Âm cuối lần thứ hai cao lên, nhưng ta nghe ra đã có cảm xúc bất mãn, “Đây là lý do của ngươi?”
“Đó là lý do của ta.”
“Tốt lắm, Nhất Phương gia nhập thì đánh với ta một hồi, bằng hữu kia của ngươi đang trung ương đại lục, cho nên lần này ngươi thay mặt đánh đi.” Vô Cực lạnh lùng nói: “Đánh thắng ta sẽ thu hắn.”
“Chuyện này… Đâu có liên quan gì tới ta?” Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng lòng ta lại…
Đạo tặc làm sao có khả năng đánh không thắng ma pháp chiến sĩ? Ai chẳng biết đạo đạo tặc trên sàn PK thường xuyên giành chiến thắng.
“Nghĩ ma pháp chiến sĩ đánh không thắng đạo tặc, ngươi chờ coi đi!” Vô Cực cười ngạo nghễ.
Chết chắc rồi! Hắn biết ta đang suy nghĩ cái gì!
Người xem trên khán đài, Nửa Cuộc Đời lôi kéo Tiểu Dương cùng Nhất Phương len lén mật ngữ, vừa nhìn cũng biết bọn họ lại đang hạ chú đánh cược.
Các ngươi cuộc ta thua đi! Ta sẽ không kéo tai các ngươi đâu…
“Hạn chế?” Vô Cực theo thường lệ hỏi.
Kỳ thực hạn chế đối ta tương đối có lợi, bất quá…”Không hạn chế.”
Ta vừa nói xong, Vô Cực bắt đầu niệm chú ngữ, ta đương nhiên lập tức phát động tiềm hành lẩn trốn.
Nếu như là 2P2( 2 vs 2 ), nếu như Vô Cực mang theo Nửa Đời, ta còn có thể bị Nửa Cuộc Đời buff một cái Vô Sở Độn Hình Thuật ( những sinh vật ẩn nấp trong phạm vi nhất định đều hiện nguyên hình ) rồi bị lôi ra, nhưng bây giờ là 1p1, ta thắng chắc rồi!
Ta lặn xuống bên cạnh Vô Cực, cố ý lộ ra nửa thân trên làm bộ muốn đánh lén, thấy Vô Cực giương tay lên, một đạo điện quang định bắn ra, ta lập tức chui xuống lòng đất. Tiềm hành của đạo tặc cũng cần một chút thời gian phát động, nhưng ta vừa mới lộ ra nửa đoạn thân thể, cũng không hoàn toàn giải trừ trạng thái tiềm hành, cho nên không cần phát động lần thứ hai, có thể lập tức lặn xuống đất.
Ta quấn đến phía sau hắn, hiện thân, rút chủy thủ công kích tới Vô Cực.
Chỉ cần đã từng PK với đạo tặc thì đều biết, chỉ cần bị đạo tặc áp sát, trừ phi đẳng cấp cao hơn rất nhiều, bằng không cũng chỉ có thể chờ chết, huống chi, Vô Cực cần thời gian đọc chú chức nghiệp hệ pháp thuật.
Ta nghĩ Vô Cực vừa mới phát động pháp thuật, nhất định vẫn còn trong trạng thái cương trực không thể động ( sau khi thi tháp, pháp sư sẽ có phần trăm giây cương trực, không thể hoạt động ), đây chính là cơ hội siêu tốt để đánh bất ngờ! Khoảnh khắc mũi kiếm đâm về phía Vô Cực, hắn đột nhiên xoay người lại, một kiếm đỡ lại chủy thủ của ta, ta thất kinh, lập tức lui về phía sau một khoảng
“Trúng kế rồi!” Vô Cực vẻ mặt đắc ý.
Nhìn thân kiếm trên tay hắn lóe điện quang thì biết ngay, nguyên lai Vô Cực vừa niệm không phải chú ngữ công kích, mà là chú ngữ ma vũ kỹ, khi thấy ta hiện ra nửa người thì cố ý làm ra động tắc phát động ma pháp, khiến ta cho rằng hắn muốn phát động ma pháp công kích, ta độn quay về dưới nền đất thì thời gian cương trực sau khi hắn phát động ma vũ kỹ cũng vừa vặn qua đi.
Ta muốn khi dễ địch, trái lại bị địch khi dễ, khá cho một cái phản gian kế a! Ta cắn răng.
Đạo tặc da mỏng máu ít không đỡ được điện quang từ trường kiếm, phải biết rằng đạo tặc mặc dù có né tránh công kích vật lý cao, nhưng né tránh công kích ma pháp và những chức nghiệp hệ cận chiến khá thấp, ta chỉ có thể độn về dưới nền đất.
Mất đi tiên cơ, ta chỉ biết ta thua chắc rồi. Ta tiềm hành trong lòng đất càng lâu, hắn càng có cơ hội thi triển công kích ma pháp cường đại, nhưng nếu ta hiện thân, cũng sẽ bị hắn tung ma vũ kỹ rượt chạy khắp sân đấu. Thực sự là đáng giận!
“Vị tiên sinh này, ta xem ngươi vẻ mặt trung hậu thành thật, không ngờ ngươi lại là người gian trá như vậy a.” Ta trốn ở dưới nền đất không phục oán giận.
“Đi ra!” Vô Cực chỉ nói hai chữ.
“Không đâu!” Đi ra ngoài là chết, không ra cũng là chết, ta tình nguyện nằm trong lòng đất uống hết dược thủy SP cho sặc chết, cũng không muốn hiện thân cho hắn chích điện, rất đau đó!
“Ngoan, đi ra.”
“Phốc! Ta nói lão đại a, ngươi coi Tiểu Nguyệt là cẩu a!” Nửa Cuộc Đời đang ở dưới khán đài, hô to.
Vô Cực không để ý tới hắn, “Ngoan, ta kiên nhẫn có hạn, mau ra đây.”
Oa ặc ặc… nói cái gì ngoan! Ta… Ta… Ta… Ta sợ a…
“Lão đại, chuyện gì cũng từ từ… Chuyện gì cũng từ từ.” Ta vội vàng từ dưới nền đất hiện thân ( đương nhiên là trốn tít mù ở góc cuối đài thi đấu ), giơ hai tay lên cao cao, làm động tác đầu hàng.
“Ta nhận thua, ta nhận thua rồi!”
Đạo tặc thế mà đánh thua ma pháp chiến sĩ, nói ra chắc chắn sẽ bị người ta cười rớt răng.
Thấy Vô Cực tay xẹt xẹt điện quang giơ lên, ta nhanh chân bỏ chạy, “Ta đã nhận thua rồi mà, đừng như vậy, sẽ đau a.” Ta rất thích tạo hình hiện tại của mình, không muốn uốn tóc a!
“Đừng chạy.” Vô Cực lập tức đuổi tới.
Không chạy là đồ đần, ta chạy!
“Bảo ngươi đừng chạy ngươi còn chạy.”
“Oanh!” Một đạo thiểm điện đánh xuống trước mặt ta, ta sợ đến mức lập tức nghiêm trang đứng thẳng.
Vô Cực chậm rãi bước về phía ta, ta quay đầu trộm liếc mắt một cái, thấy nụ cười trên mặt hắn quá mức sáng lạn, muốn có bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu khủng bố, ta lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
“Ta rất buồn chán sao?” Ngữ khí không hề có cảm xúc phập phồng.
“Không có!” Ta liều mạng lắc đầu, giờ khắc này, ta rốt cục cảm nhận được cảm giác của sơn dương đợi làm thịt là như thế nào.
Cảm giác có một bàn tay giữ lấy thân thể ta, sợ tai lại bị xả rụng, ta lập tức nhấc chân chạy về phía trước, không nghĩ tới Vô Cực lại nắm cánh tay của ta kéo lại, cho nên ta trọng tâm bất ổn, cả người ngã về phía trước.
“Đau a!” Tuy rằng Vô Cực đúng lúc kéo ta lại, nhưng đầu ta vẫn hung hăng đυ.ng lên sàn nhà, ta xoa xoa cái trán, đau đến nước mắt đều trào ra.
“Cẩn thận một chút.” Vô Cực nói.
Ta quỵ ngồi dưới đất, một tay nâng cái trán, vô lực nói: “Ngươi rốt cuộc thu hay không thu.”
Ta hi sinh hình tượng liều mạng diễn xuất, hắn còn không chịu thu Nhất Kiếm, ta khóc cho hắn xem… Tuy rằng ta hiện tại thật sự đau đến khóc luôn rồi.
Vô Cực đưa tay xoa nhẹ trán ta, sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đến trung ương rồi thu.”
Không gì sánh kịp nụ cười tự tin phản ánh sáng lên khuôn mặt, lóa mắt như thái dương trên bầu trời, đột nhiên, ta giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, nhưng lại cứng rắn bị ta kềm lại trong cổ họng.
Nhìn nam tử trước mắt giống như thần Thái Dương hàng thế, ta mở to hai mắt nhìn không chớp.
Trong ngực cứ đánh trống reo hò không ngớt làm gì? Đông đông! Đông đông!
Cường liệt như vậy… là tiếng tim ta đập sao? Đông đông! Đông đông!
Thảm rồi, ta chết chắc rồi… Ta chết chắc rồi… Nếu như ngươi nghe được, sẽ nghĩ như thế nào, tiếng tim ta đang đập.
Tim cứ đập mãi…
—-
Năm mươi cấp, chúng ta rốt cục trữ đủ tiền, toàn bộ thành viên [ chuyển chiến trường ] đến trung ương đại lục.
Ta là không biết người chơi nguyên bản được sinh ra tại trung ương đại lục nghĩ như thế nào, nhưng chúng ta từ khi sinh ra trên Thiên Thê đại lục đã bắt đầu để dành tiền mua vé tàu đến đại lục trung ương, lấy [ Đến đại lục trung ương ] làm mục tiêu.
Vừa ra Thanh Long cảng, bị đoàn viên dự ước từ rất lâu của Ngân Chi Vô, một phen nước mũi một phen nước mắt nhào về phía ta.
“Nguyệt đại ca… Ta rất nhớ ngươi.”
Ta nhanh tay đẩy Nhất Kiếm ra, miễn cho bộ y phục ta mới đổi bị mớ nước mắt nước mũi của hắn làm dơ.
“Ngươi khoa trương quá rồi đó.”
Hôm qua Nhất Kiếm mới đến nhà ta xin cơm ăn, lúc đó hắn còn không ngừng xin ta mau đến đại lục trung ương thu hắn nữa, “Chúng ta không phải đã tới rồi sao.”
“Nhất Kiếm Thiên Hạ.” Vô Cực gọi ID hắn.
Nhất Kiếm lập tức quay đầu lại, đứng nghiêm trang, vẻ mặt đứng đắn hồi đáp: “Có mặt!”
Động tác hắn buồn cười khiến chúng ta đều cười ha ha. Ngay cả Vô Cực cũng nhịn không được câu lên khóe miệng.
Phát ra tin tức mời gia nhập đoàn, thành viên thứ sáu của Ngân Chi Vô chính thức gia nhập.
Trung ương đại lục không chỉ lớn, nhiệm vụ nhiều, người thú vị cũng không ít.
Sau Nhất Kiếm, Vô Cực lại thu một ải nhân chỉ thích khai khoángkhông hám luyện công, Danh Đao Môn; không đánh không thành bằng hữu, nhân tộc pháp sư Tà Hỏa Hoàng; còn có một tên ôm đùi ta bị kéo đi hết nửa con phố cũng không buông tay, cuối cùng đành phải thu hạ, nhân tộc đạo sĩ, Thiên Lý Nhậm Ngã Hành.
Theo đoàn viên gia tăng, nhiệm vụ của Ngân Chi Vô càng làm càng nhiều, càng làm càng khó khăn, mà danh tiếng cũng càng ngày càng bay cao..
“Lão đại chậm quá a!” Thiên Lý ngồi ở trên cỏ, không nhịn được dùng hỏa linh phù phá hủy môi trường.
Tiểu Dương cũng học hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngược đãi mớ cây cỏ lớn lên xanh non bóng loáng, bất quá hắn chỉ là nhổ “Đúng vậy, lão đại rất ít khi muộn lắm.” Vậy là đi một nhúm cỏ.
Hôm nay chúng ta phải xuất đoàn làm một nhiệm vụ lớn, không ngờ mọi người đều đã đến đông đủ, nhưng Vô Cực bình thường nếu không phải người đầu tiên hoặc thứ hai đến, lại đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện.
“Nửa Cuộc Đời, Vô Cực không phải cùng online với ngươi sao? Ngươi không gặp hắn ở trong thành sao?” Ta nhìn Nửa Cuộc Đời đứng một bên đang nở nụ cười vạn phần quỷ dị.
Bởi vì nhiệm vụ này cách thành thị một khoảng khá xa, cho nên chúng ta trực tiếp hẹn tập hợp ở vùng ngoại ô mà không phải bên trong thành.
“Có a.” Nửa Cuộc Đời trả lời.
“Các ngươi không đi cùng nhau sao?”
“Cái này sao… Phốc!” Nửa Cuộc Đời hình như đang nghĩ đến chuyện buồn cười, đột nhiên phụt cười ra tiếng, “Vì an toàn tính mạng cùng với tâm tư tinh khiết của ta, ta đương nhiên đành phải không có nghĩa khí biến trước.”
“Cái gì a? Nửa Cuộc Đời đại ca, ngươi nói rõ ràng cái coi!” Tiểu Dương hỏi, còn không quên bứng bật gốc một nhúm cỏ dại vô tội đáng thương.
“Còn không phải như vậy, hắn bị một đống nữ nhân vây quanh, không thoát thân được!” Nửa Cuộc Đời nói, nhìn có chút hả hê.
“Tốt như vậy á!” Lời vừa ra khỏi miệng, Nhất Kiếm lập tức bịt miệng lui ra một góc, “Ta cái gì cũng chưa nói…”
Nếu như Nửa Cuộc Đời và Vô Cực hạch tội hắn một xíu, hắn sẽ ăn không tiêu ngây lập tức!
“Ai nha! Lâu lắm rồi nha.” Tiểu Dương oán giận, lại một nhúm cỏ rời xa đất mẹ.
“Ai kêu lão đại có duyên với nữ nhân như vậy…” Thiên lý nhàn nhạt nói, chẳng hiểu là tư vị gì.
Bề ngoài tuấn mỹ lãnh khốc nhưng khí thế vạn phần mê người, khiến Vô Cực ngoại trừ dĩ những người chơi Thiên Vận, nữ tử ngoài đời thật ái mộ hắn cũng không ít.
Vô Cực tuy rằng lạnh lùng, nhưng đối với nữ tính lại rất hữu lễ, cho dù không kiên nhẫn như thế nào, hắn cũng sẽ không thô lỗ động thủ đánh đuổi các nàng ( chỉ biết dùng ánh mắt như đao gϊếŧ người), cho nên loại sự tình này phát sinh cũng có thể tưởng tượng được…
“Ta đi tìm hắm!” Ta nhịn không được buột miệng thốt ra.
Đại khái là phản ứng của ta quá mức kịch liệt, Nửa Cuộc Đời có chút kinh ngạc nhìn ta, “Không cần chạy trở về thành làm gì, vào kênh đoàn hối hắn mau về là được rồi.”
Tầm mắt Nửa Cuộc khiến ta thấy nan kham, hình như những thứ ghê tởm trong lòng đều bị hắn nhìn thấu.
Ta giống như trốn tránh dời đường nhìn, nói: “Không sao, ta… Ta vừa vặn muốn về mua dược thủy.”
Mỗi lần ra đoàn thì dược thủy nhất định đều phải trữ đầy đủ, những lời này vừa nghe thì biết ngay là đang nói láo.
Không đợi Nửa Cuộc Đời đặt câu hỏi, ta lập tức xoay người chạy về phía khu an toàn.
Đạo tặc chạy trốn tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức chẳng có con quái nào đuổi kịp ta, thế nhưng, ta lại có xung động muốn ngừng lại, quay qua đánh chết hết mấy con quái đó đi!
Rất mất mặt, rất phiền… rất thống khổ.
Trở về thành, không cần phải đặc biệt đi tìm, chỉ cần đi đến nơi đoàn người ( nữ nhân ) tụ tập, là có thể thấy Vô Cực.
Quả nhiên, Vô Cực đang bị một đám nương tử quân vây quanh trước cửa tiệm dược thủy, xem ra hắn là vừa mua thuốc ra thì bị người ta [bắt] lại.
“Húc, để ta làm lão bà của ngươi được không?” Một thiếu nữ Tinh Linh tộc xinh đẹp động lòng người kéo vai hắn làm nũng, “Có được không có được không vậy…”
Nàng ta có lúm đồng tiền ngọt ngào, động tác vạn phần khả ái, là nam nhân đều sẽ thích đi.
“Ta không cần ngươi dưỡng, ta còn có thể giúp ngươi đáng quái.” Một thiếu nữ bán thú nhân khác nói tiếp.”Chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau làm nhiệm vụ!”
Kề vai chiến đấu, thuyết pháp dụ nhân quá nha.
Ta muốn, chỉ là có thể luôn luôn ở bên cạnh hắn mà thôi, cho nên không đau, cũng không khó chịu, phải mỉm cười.
Nhưng có lẽ khi nãy chạy quá mệt, vẫn còn chưa khỏe hẳn, ta cúi đầu xuống, một tay chống lên đầu gối, một tay ôm lấy ngực, trong ngực co rút quá chặt, sắp không thở nổi.
Chỉ cần hít thở sâu vài cái, sẽ tốt ngay thôi, rất nhanh… thì tốt rồi.
Tầm mắt Vô Cực lướt qua một nữ tử rất tự tin với diện mạo dáng vóc của mình, liên tục quăng mị nhãn cho hắn, rồi lại nhìn về phía ta.
Ta phất phất tay với ta, bày ra một nụ cười.
Vô Cực muốn đi đến chỗ ta, thế nhưng lại bị người vây đến không thể động đậy, đôi mày đẹp mắt khẽ cau lại.
“Ta không muốn tìm lão bà.” Vô Cực chỉ vào ta, nói: “Ta chỉ cần có hắn là đủ rồi.”
Đội quân tóc dài quay đầu nhìn về phía ta, có người khóc lóc chạy đi, có kẻ hung ác độc địa trừng ta, nhưng hơn nữa là những tiếng hét chói tai không rõ ý tứ hàm xúc.
Vô Cực rốt cục có thể thoát thân, hắn đi tới trước mặt ta, một tay giữ lấy vai ta, “Đi thôi!”
May mà mái tóc dài đã che đi vành tai đỏ bừng, bằng không ta thật sự chỉ có thể tìm cái hang để chui vào.
“Ngươi như vậy… Nói như vậy rất kỳ quái.” Tiếng nói nho nhỏ, trong lòng có chút cao hứng, cũng có chút khổ sở.
“Như vậy là sao?” Vô Cực thiêu mi.
“Lời ngươi nói với bọn họ.”
Ta rất rõ ràng, những lời này vốn không có ý tứ gì khác, hắn chỉ nói hiện nay, không cần lão bà trong trò chơi, hắn hiện tại chỉ muốn theo chúng ta cùng nhau luyện công, làm nhiệm vụ, trùng danh vọng. chỉ là như vậy mà thôi.
“Bởi vì chỉ có ngươi đang ở đây.”
Đi ra khỏi thành, Vô Cực duỗi duỗi thắt lưng.
Xem ra diễm phúc này không thể ăn a!
“Bất quá nói thật, có lão bà rất phiền phức, ta không muốn tìm, cho nên có ngươi là đủ rồi!” Vô Cực nháy mắt mấy cái với ta, sau đó bắt đầu niệm khởi chú ngữ.
Trường kiếm huyễn ra một vòng phong toàn (gió xoáy), khiến mái tóc vàng kia khẽ tung bay, ta yên lặng nhìn hắn niệm chú, suy nghĩ trong lòng hóa thành ngàn vạn sợi tơ rối.
Hắn buff cho bản thân và ta một cái “Tật Phong Chi Tẩu” tăng tốc độ di chuyển, xoay người chạy đi, “Đi thôi, Nửa Cuộc Đời bọn họ hẳn là chờ rất lâu rồi.”
Gật đầu, ta tận lực thả chậm cước bộ, đi theo phía sau hắn, nhìn bóng lưng hắn.
Lưng rất rộng, thẳng tắp địa hướng về phía trước, không cần cũng không muốn quay đầu, ta sẽ luôn luôn đi theo.
Rất muốn cười đùa mà nói: Đây là ngươi nói nha! Có ta là đủ rồi! Thế nhưng dù thế nào cũng không nói nên lời.
Do ngôn tại nhĩ. (tùy theo người nghe mà ý nghĩa của câu nói là gì)
Vô Cực.
“Ta chỉ cần có hắn là đủ rồi.” Những lời này, Vô Cực nói rất tự nhiên.
Tự nhiên đến mức không có một chút cảm giác không thích hợp, tự nhiên đến mức… có chút chân thành.
Đột nhiên hình như có cái gì đó thức tình lại đồng thời muốn giữ chặt hắn.
Tự nhiên như vậy, hình như không tốt lắm…
—–