Chương 4: Nhiệm vụ Quang Ưng
Tên nhiệm vụ: Diệt sạch quang ưng
Đẳng cấp: 2B
Nội dung nhiệm vụ: ngươi biết mình e ngại cái gì, đó là điều chúng ta đều sợ hãi… Dù sao số lượng của chúng thực sự nhiều lắm, ta cũng không khẩn cầu ngươi có thể sát diệt toàn bộ, ta chỉ hy vọng, có thể tìm được trứng của chúng, diệt dần dần, như vậy chí ít cũng giảm thiểu số lượng của chúng, cho chúng ta một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi… ( Nhiệm vụ này chỉ có Ma tộc mới có thể tiếp nhận).
“Diệt sạch quang ưng?” Ta mạc danh kỳ diệu nhìn mấy chữ trên danh sách nhiệm vụ.
“Hắc hắc hắc…” Diêu Diêu đắc ý cười, “Đây là ta phát hiện ra nha! Vừa nảy tự dưng lại có nhiệm vụ mới, hình như chỉ có Ma tộc tiếp nhận được.”
“Là đánh… trứng quang ưng đi.” Lạc Hồn nhàn nhạt nói.
“Có được không?” Tàng Đao hỏi.
“Quản nó có được hay không, đội chúng ta có cái gì làm không được!” A Nhược Khải khí khái lên tiếng.
“Vậy tiếp nhận đi.” Ta mỉm cười “Đi thôi.”
Nhìn trước đại điểu (ưng) bạch sắc cao hơn nửa người trước mắt, ta sâu sắc cảm thấy, nói miệng… không thể nói quá vẹn toàn.
“Diêu Diêu, ngươi biết chúng ta là chủng tộc gì không?” Ta hỏi.
“Biết a, ta, ngươi cùng Hồn đều là Ma tộc.”
“Quang ưng có thuộc tính quang (ánh sáng)… Ngươi biết chứ!” Ta hỏi lại.
“Yên tâm đi… Hai người kia phụ trách đánh quái.” Diêu Diêu chỉ vào A Nhược Khải và Tàng Đao, “Chúng ta chỉ cần núp ở chỗ nào đó xa xa là tốt rồi.”
“Nói thì nói như vậy…” Ta vẫn cảm thấy bất an.
Quang ưng từ cấp 48 ( quang ưng ấu sồ ) đến cấp 50 ( quang ưng ), quái hệ phi hành thuộc tính quang, công kích phổ thông là dùng mỏ và ưng trảo tấn công, công kích đặc thù có kèm theo 5% gây choáng váng, công kích thuộc tính quang là Bách Quang Nhận ( dùng ưng trảo hóa thành một trăm đao quang mang công kích).
Ta cũng không phải không tin đội mình, theo thực lực của bọn họ, cho dù là đánh quái cấp cao hơn quang ưng cũng không có vấn đề.
Ta lo lắng chính là ảnh hưởng thể chất*, thuộc tính quang công kích đối với Ma tộc thuộc tính ám (bóng tối) sẽ gây ra thương tổn đặc biệt cao, mà Ma tộc chúng ta toàn là pháp sư phòng thấp máu ít, tế ti cùng nhà thơ…
Bất quá xem ra là ta suy nghĩ quá nhiều. A Nhược Khải cùng Tàng Đao tẫn trách ngăn trở hai quang ưng, Lạc Hồn cũng hợp thời đàn tấu Thánh Chiến Chi Cổ ( trong 5 phút, lực công kích của đồng đội tăng 25% ), Hiệp Tiến Khúc ( trong 5 phút, bạo kích của đồng đội tăng 15%). Mà Diêu Diêu dùng ám hệ ma pháp hắc ám trớ chú, cũng lập tức phóng đến trên người quang ưng.
Phối hợp thật ăn ý! Trong lúc ta cảm thán, Lạc Hồn đã kéo cung tiễn công kích, ta cũng lập tức phóng ra Chúc Phúc Thuật cùng Gia Tốc Thuật trợ giúp A Nhược Khải và Tàng Đao. Chúng ta thuận lợi địa gϊếŧ hơn mười con quang ưng, rốt cục phát hiện một quả trứng quang ưng trong bọng cây.
“Tổ chim ưng thế nhưng lại ở trên mặt đất!”
“Quang ưng quá nặng bay không được, không thể làm gì khác hơn là làm tổ trên mặt đất.”
“Sẽ không bị mấy loại động vật khác ăn tươi sao?”
“Ở đây ngoại trừ quang ưng ở thì không có quái khác…”
“Cho dù có đánh nát hết mấy quả trứng này thì chúng cũng có thể sinh lại trứng khác mà.”
“Trừ phi đánh rụng toàn bộ quang ưng.”
“Thảo nào nhiệm vụ này một tháng xuất hiện một lần.”
“Nếu như ta là thôn trưởng, sẽ trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ cung hình (… cut.. ) quang ưng trống.”
“…” Giờ là lúc để thảo luận chuyện này sao?
“Cách cách!” A Nhược Khải một búa đập nát trứng quang ưng.”Như vậy là hoàn thành!” Hắn cười lớn.
Hệ thống nêu lên! Phá hỏng trứng quang ưng ( 1/25 )
“…”
“…”
“…”
“Diêu Diêu!” Chúng ta rống to.
—-
Không có biện pháp, chúng ta chẳng thể làm gì khác hơn là ở trong rừng rậm nơi nơi chạy loạn, tìm kiếm 24 tổ quang ưng còn lại.
Rừng rậm đen kịt, tầm mắt hôn ám không rõ ràng, mà chúng ta lại không có ma pháp sư quang hệ để thi triển thuật chiếu sáng, đành phải sờ soạng dò đường. Ta, Diêu Diêu, Lạc Hồn cùng Tàng Đao có thể nhìn trong bóng tối ( Ma tộc và hắc ám yêu tinh tộc có năng lực nhìn xuyên màn đêm ) thì ổn rồi, nhưng kẻ không thể nhìn được trong đêm thì khổ a, thú nhân A Nhược Khải thể tích đặc biệt khổng lồ.
Mỗi khi hắn vấp rễ cây té lần nào là sẽ mắng Diêu Diêu lần đó, hơn nữa càng mắng càng khó nghe, ngay lúc chúng ta sắp nghe không nổi nữa thì Lạc Hồn chú ý tới một việc.
“Hình như nơi nào có quang ưng tụ tập sẽ có tổ quang ưng.” Lạc Hồn nhận xét.
Chúng ta căn cứ thuyết pháp của Lạc Hồn, tìm ra liễu hơn mười ổ quang ưng, thế nhưng ổ cuối cùng thì tìm thế nào cũng không thấy.
“Làm sao bây giờ?” Ta nhìn danh sách nhiệm vụ thể hiện tiến trình 24/25, hỏi.
Tàng Đao ở bên nghe thấy, “Như vậy thì.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta lợi dụng tiềm hành của đạo tặc đi tìm, các ngươi cứ ở đây chờ ta, không được chạy loạn.” Nói xong còn thâm ý liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta cũng sẽ không chạy loạn, vì sao lại ngó ta?
Sau khi Tàng Đao rời đi, chúng ta vây Diêu Diêu vào giữa bắt đầu cảnh giới
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, khi chúng ta bắt đầu lo lắng an nguy của Tàng Đao thì Diêu Diêu đột nhiên lên tiếng: “Tàng Đao mật ta! Hắn nói đã phát hiện được một tổ quang ưng… Thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?” A Nhược Khải hỏi.
“Hắn nói…”
“Đi đến đó trước rồi nói sao.” Lạc Hồn cắt ngang.
Chúng ta hội họp cùng Tàng Đao, rốt cục biết hắn nói “thế nhưng” là ý gì.
Cái đó… là trứng sao? Cái khối trước mắt ta này còn to lớn hơn bất cứ loại trứng nào ta từng thấy, suy nghĩ, cái này… đừng nói là trứng khủng long nha!
Lẽ nào chúng ta đã ly khai phạm vi phân bố quang ưng?
“Các ngươi cũng thấy rồi đó.” Tàng Đao bất đắc dĩ buông tay, thở dài: “Cho nên ta không biết có nên đánh hay không.”
Lạc Hồn chỉ vào ba chữ trên quả trứng “Quang ưng đản” nói: “Hẳn là… nên.. đi.” Bất quá ngữ khí cũng không dám xác định.
“Vậy đánh a!” A Nhược Khải tâm tình vốn đã không tốt lắm lập tức vung búa chém tới.
“Khách lạp!” Một tiếng.
Không vỡ?
“Thật đúng là quá cứng a.” A Nhược Khải oán giận, “Cùng nhau đánh đi!”
Trong nhất thời, hắc ám ma pháp màu đen, cung tiễn, đao ảnh… đồng loạt bổ vào quả trứng cự đại.
Mà ta cũng làm tròn trách nhiệm của một tế ti… ở một bên đờ ra.
Dù sao đó chỉ là một quả trứng, phụ cận cũng không có quái, tinh thần ta bắt đầu buông lỏng.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, sau nửa giờ, quả trứng quang ưng rốt cuộc đã bị chúng ta đánh nát.
Hệ thống thông báo! Phá vỡ trứng quang ưng vương, dẫn phát quang ưng vương dị biến.
Sao không phải là thông báo nhiệm vụ hoàn thành? Quang ưng vương dị biến?
Trong lúc vẫn chưa kịp lý giải tính nghiêm trọng của chuyện này thì từ phía xa xa chợt vang lên tiếng rít to.
“Boss Quang ưng a!”
Dưới ánh trăng, boss quang ưng trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, gào lên một tiếng, đôi cánh lớn giang rộng che phủ cả bầu trời, vài đạo phong nhận (lưỡi đao gió) vun vυ"t lao về phía chúng ta.
“Chạy mau!” Tàng Đao hô to, vươn tay ôm lấy thắt lưng ta, xoay người bỏ chạy ( ta nhẹ như vậy sao? ).
“Đáng ghét!” Bên tai truyền đến tiếng rống giận dữ của A Nhược Khải.
Ta nhìn lại, chỉ thấy Diêu Diêu đã thành hình chữ đại nằm trên mặt đất (Phong: nhân vật sau khi chết sẽ nằm sấp, tay chân giang ra thành hình chữ “đại” ( 大 ) *cười* ), mà A Nhược Khải đang nỗ lực thay Lạc Hồn ngăn trở thế tiến công của quang ưng vương.
“Buông!” Ta quát Tàng Đao: “Một mình ngươi sẽ chạy nhanh hơn!” Cái tên ngu ngốc này, làm gì lại ôm theo ta mà chạy.
“Không được!” Tàng Đao ngữ khí kiên định đáp trả.
Khi ta đang phiền não nghĩ làm sao khuyên được Tàng Đao chạy một mình, phía sau liền truyền đến tiếng A Nhược Khải rống to.
“Cẩn thận, nó sắp phát động Thiên Quang Nhận.” A Nhược Khải đã bỏ mình nằm trên mặt đất thông báo.
Móng vuốt kim sắc của Quang ưng vương phát sinh những luồng bạch quang mang đầy tính uy hϊếp, trong chớp mắt, huyễn hóa ra một ngàn đạo trảo bạch sắc bắn về phía chúng ta…
Không còn kịp rồi! Ta chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Cảm giác bạch quang chợt lóe ngay trước mắt, thế nhưng lại không có cảm giác khi bị công kích, ta hoài nghi mở mắt nhìn.
Chỉ thấy Tàng Đao hộ trước người ta, cản trở công kích của vô số luồng quang nhận, nhìn thân thể Tàng Đao chẳng còn một tia hô hấp, nhất thời ta đã quên béng đây chỉ là một cái game online, cũng đã quên nên phản ứng như thế nào, trong lòng tràn ngập bi ai đau đớn không gì sánh được, khóe mắt cũng có cảm giác vừa nóng vừa cay rát…
“Ngươi còn đứng đó làm gì!” Một bàn tay kéo vai ta, bình tĩnh nhìn lại, nguyên lai là lạc Hồn. Hắn vẫn chưa chết!
“Chạy mau a!” Lạc Hồn cố sức đẩy ta, “Bọn họ còn chờ ngươi giúp họ sống lại đấy.”
Lời Lạc Hồn khiến ta hồi phục tinh thần, mới nhớ ta bây giờ là tế ti, có trách nhiệm phục hoạt đồng đội.
Ta tự buff cho mình một cái Tật Phong Thuật, cất bước bỏ chạy.
—
“Anh hùng cứu mỹ nhân, không tồi a.” Khóe miệng Lạc Hồn mang theo một nụ cười cực nhẹ, thản nhiên nói.
“Cũng tạm.” Tàng Đao nằm trên mặt đất trả lời, trong lòng còn không ngừng nghĩ tới một màn kia.
Lạc Hồn ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm quang ưng vương đang bay về phía mình, thấp giọng nói: “Kéo dài thời gian.”
Sau đó, trở tay rút ra ba mũi tên lắp lên trường cung, hét lớn một tiếng.
“Trận thối tiễn!”
—-
Nghe được âm thanh ưng vương mơ hồ truyền đến, đột nhiên dừng lại cước bộ.
Sai! Ta không phải tế ti. Ta là vu, linh, giả!
Giúp đồng đội sống lại tuy rằng là trách nhiệm của ta, nhưng ta không thể cứ như vậy mà chạy trốn, giấu mọi người về chức nghiệp thật cũng đã đủ khiến ta hổ thẹn rồi, ta không thể tiếp tục chạy trốn như thế! Mím môi, ta lập tức xoay người, đối mặt quang ưng vương đang cách ta càng lúc càng gần, niệm vài câu chú ngữ, một hơi triệu hồi tám đầu Dơi Quỷ, công kích về phía quang ưng vương!
Đương nhiên như vậy là không đủ, quang ưng vương thế nhưng là boss cấp 95, càng miễn bàn sau khi dị biến sẽ mạnh đến trình độ nào.
Thừa dịp thú triệu hồi đang chế trụ quang ưng vương, ta lập tức xuất ra thanh ngọc trận thạch không ngừng phóng ra các loại kết giới, có thời gian thì buff mấy phù chú ám hệ .
Bởi vì ta đã không có thời gian bổ huyết thường xuyên cho thú triệu hồi, cho nên mỗi khi chúng bị đánh chết, ta lập tức triệu hồi lại, vài lần như vậy, lượng SP tiêu hao thực sự vô cùng kinh người. Hơn nữa vừa rồi đánh quang ưng, ta cũng đã dùng không ít ma hoàn, thật không biết số ma hoàn còn lại có thể chống được đến lúc đánh chết quang ưng vương hay không.
Giữa lúc ta đang khổ não, bên tai truyền đến mật ngữ của Tàng Đao.
“Phi Ly, ngươi sao rồi? Hay là chúng ta trở về thành cũng được.”
Trở về thành, nói đùa gì vậy! Nếu thế sẽ bị rớt cấp nha, ta lập tức trả lời: “Không cho phép các ngươi trở về thành, chết tiệt! Ai trở về ta sẽ trở mặt với hắn.” Nói xong lập tức ngắt thông tấn.
Ta tuyệt đối không cho phép bằng hữu của mình rớt cấp. Chống đỡ không được cũng phải chống đỡ!
—-
“Thế nào, Tiểu Nguyệt nói cái gì?” Người đầu tiên trận vong Diêu Diêu hỏi.
Tàng Đao cười khổ nói: “Hắn nói… ai trở về thành hắn sẽ trở mặt với kẻ đó.” Thật đúng là phong cách của hắn.
“Cho dù Tiểu Nguyệt có trở mặt với ta, ta cũng không thể để hắn mạo hiểm chạy tới giúp chúng ta sống lại!” A Nhược Khải nói. Xem ra hắn đã sớm có ý định không cần Nguyệt Phi Ly qua giúp hắn sống lại.
“Nói cũng đúng… Ta muốn về thành.” Tàng Đao đáp, cũng chuẩn bị ấn tuyển chọn về thành.
“Chờ một chút.” Lạc Hồn lên tiếng: “Mặc kệ thế nào, 30 phút sau chúng ta cũng sẽ bị cưỡng chế trở về thành, chờ một chút đi.” (sau khi tử vong thì nhân vật có một khoảng thời gian chờ, trong thời gian đó có thể được hồi sinh cũng có thể tự quyết định về thành dưỡng sức, qua thời gian thì sẽ bị cưỡng chế trở về thành –> rớt cấp :”< )
“Ta đã biết.”
“Ta sẽ chờ!” Không chỉ là chờ ngươi đến giúp chúng ta sống lại, ta sẽ chờ, ngươi quay đầu lại nhìn ta…
Tàng Đao nhìn vầng trăng non hạ huyền lơ lửng giữa trời đêm, nói “Các vị, ta có một việc muốn thương lượng với các ngươi…”
—-
Sau khi ta lại triệu hồi ra một nhóm Dơi Quỷ mới công kích quang ưng vương, ma hoàn trong bối bao đã chẳng còn mấy viên, may mà chính là, huyết lượng của quang ưng đại khái chỉ còn lại 2/10.
Nguy hiểm thật a! Ta nghĩ như vậy.
Bất quá nếu không còn nhiều ma hoàn, vậy không nên tiếp tục lãng phí SP, ta thu hồi phù chỉ ám hệ, không hề có ý định quấy nhiễu quang ưng vương. Vậy mà quang ưng vương hình như chỉ chờ giờ khắc này, hiệu quả định thân vừa mất, lập tức giẫy ra khỏi sự vây công của đám Dơi Quỷ, giang cánh che trời, lần thứ hai sử dụng phong nhận đánh về phía ta.
Sơ suất quá! Ta lập tức xoay người, trốn sau một thân cây né tránh công kích.
Tuy rằng Hoãn mạn kết giới vẫn còn tác dụng, tuy rằng Hoãn Mạn kết giới có thể làm chậm lại tốc độ công kích, thế nhưng đối với tốc độ công kích nhanh nhất của ma pháp Phong hệ – Phong nhận, ta không thể không né.
Kỳ quái chính là, quang ưng vương hình như không bị tiêu hao SP ( quái cũng có giá trị SP ), vẫn phát động phong nhận công kích, làm cho ta chỉ có thể trốn sau thân cây ( không có biện pháp, da mỏng không chịu nổi đòn ).
“Rốt cuộc nó muốn làm gì a?” Ta không giải thích được.
Hệ thống thông báo! Toàn bộ thú triệu hồi đã tử vong! Triệu hoán sư mất 400 HP
Cái gì! Lúc này ta mới hiểu được dụng ý của quang ưng vương, nó đang chờ Hoãn Mạn kết giới mất đi hiệu lực, lại làm cho ta không thể tung ra kết giới lần thứ hai, không có kết giới đích quấy rầy, nó có thể đơn giản địa đánh chết thú triệu hồi của ta.
AI( trí năng nhân tạo ) của gia hỏa này so lại cao như thế a! Hối hận vừa rồi không nên ngừng phóng ra phù pháp ám hệ quấy nhiễu, giờ lại giúp quang ưng vương có cơ cơ hội, nó bay tới trước mặt ta, cái mỏ mở lớn, muốn xé nát ta ra.
Lúc này số máu mất đi khi thú triệu hồi đã tử vong vẫn chưa hồi lại, chỉ cần nó nhẹ nhàng va chạm, ta cũng chỉ có thể cùng đồng đội về thành sống lại. Nháy mắt, mấy loại phương pháp né tránh trong đầu đều bị ta loại rụng, ai bảo ta hiện tại chỉ là một vu linh giả mà không phải đạo tặc.
Lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên, là hành động mà ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Tay của ta kết thành mấy ấn kí kỳ quái, quay qua quang ưng vương nhẹ nhàng hô một tiếng: “Khế!”
Quang ưng vương đang dương nanh múa vuốt nhào về phía ta đột nhiên nhất an tĩnh lại, đôi mắt kim sắc bình thản nhìn ta, một điểm cũng không còn thần sắc ngoan lệ vừa rồi, mà đỉnh đầu nó mơ hồ hiện lên một đồ đằng kỳ quái.
Hệ thống thông báo! Thu phục quang ưng vương, quang ưng vương trở thành sủng vật khế ước của ngươi.
Thật tốt quá! Quá quá quá may mắn! Ta không thể nghĩ được bất cứ gì ngoài mấy lời này, quang ưng vương chính là boss cấp 95 nha, ta mới cấp 46 ( vừa được thăng 1 cấp ), thế nào cũng không có khả năng thu được nó a (46+20+9=75, với cấp này, một triệu hoán sư tối đa chỉ có thể thu phục được quái cấp 75 thôi). (Phong: cái dòng tính kia chính là nhân vật có thể thu phục quái cao hơn mình 20 cấp, cộng thêm điểm mị lực)
Xem ra, ta thực sự có được một trang bị rất tốt, Tình Ti rốt cuộc tăng bao nhiêu điểm mị lực a?
Ta vỗ vỗ quang ưng vương ôn thuần bên cạnh mình ( bằng không còn có thể thế nào, đánh nó sao), gọi ra danh sách sủng vật.
Tên sủng vật: Dị biến quang ưng vương
Đẳng cấp: 100 cấp ( sau khi dị biến đẳng cấp tăng lên )
Thuộc tính: quang phong hệ ( chỉ có BOSS cùng quái ở Băng Hỏa đảo mới có hai thuộc tính )
Sinh mệnh: 15000
Ma pháp: 4000
Kỹ năng: ưng vương đề ( có tỉ lệ 20 khiến kẻ địch choáng váng ), phong nhận, phong long quyển, thiên quang nhận
Đổi tên sủng vậy thành Bạch Vũ, ta theo đường cũ trở lại giúp đồng đội sống lại.
Quái phụ cận à?
Ta van ngươi… Ta còn có một bảo tiêu cấp 100 ở đây nha!
Ta cũng không giải thích làm sao mình có thể quay về giúp bọn họ sống lại, chỉ nói quang ma vương bị ta cho rơi ( đương nhiên Bạch Vũ đã được thu về không gian sủng vật ).
“Không thể nào! Như vậy mà ngươi cũng có thể chạy thoát, Tiểu Nguyệt ngươi là con gián a!” Diêu Diêu cười nói.
A Nhược Khải ôm vai ta cười nói: “Ha ha ha! Ta vốn không nghĩ Tiểu Nguyệt ngươi sẽ đến giúp ta sống lại đâu!”
“Vốn… Không có tính toán…” Ta kinh ngạc nhìn qua một loại nhóm tổ đội.
“Lắm miệng!” Tàng Đao trừng A Nhược Khải.
Mà Lạc Hồn vẫn cười nhàn nhạt như cũ, không nói tiếng nào.
Ta cảm động nhìn họ, tuy rằng mới quen biết vài ngày ngắn ngủi, nhưng bằng hữu thành thật với nhau như vậy, lần đầu tiên ta có ý niệm không muốn ly khai Xích Thổ đại lục.
“Trở về thành đi!” Tàng Đao nói, lôi kéo tay ta đi đến khu an toàn.
Lực đạo kia, dụng lực kia. . . Người khác đều cảm thấy được có điểm đau lòng.
Thẳng đến lúc rời khỏi rừng rậm, chúng ta mới phát hiện tổ quang ưng cuối cùng.
“Các huynh đệ! Lên a!” A Nhược Khải quát mở đường.
Ngay cả ta cũng cầm lệnh bài chọi cái ổ chim chết tiệt kia.
Trở lại trong thành thì đã hơn nửa đêm, chúng ta quyết định ngày mai mới đi trả nhiệm vụ, hẹn thời gian tập hợp, mọi người đều tự logout nghỉ ngơi.
Trưa ngày hôm sau, chúng ta tập họp trước công hội mạo hiểm giả, cùng trả nhiệm vụ.
“Cái gì! Các ngươi hủy trứng quang ưng?” NPC phục vụ trong công hội mạo hiểm giả kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy.” Ta trả lời. Còn thu được quang ưng vương làm sủng vật.
NPC dị thường nhiệt tình nắm tay ta: “Thật sự là tốt quá!”
“Ta lập tức lấy vật phẩm thưởng cho các ngươi…”
“Nột!”
Diêu Diêu chọn giao dịch với ta, chuyển qua cho ta một ít tiền vàng cùng một kiện pháp bào.
Vật phẩm: Quang ưng chi bào ( pháp bào )
Đẳng cấp: 2A
Trạng thái:
Thể lực +30
Tinh thần +30
Phòng ngự +80
Tốc độ hồi phục ma lực +40%
Kháng thuộc tính quang +50%,
Kháng thuộc tính phong +50%,
“Đây là?” Ta hỏi Diêu Diêu.
“Vật phẩm thưởng vì hủy được trứng quang ưng vương, còn có một thanh chủy thủ cho Tàng Đao ca.”
“Diêu Diêu không cần sao?”
Diêu Diêu nhún vai: “Ta có y phục rồi, ngươi cầm đi!”
Cấp 2A, cũng xem như là một món cực phẩm, hẳn có thể bán được không ít tiền, hiện giờ ta có hơn sáu trăm kim tệ, bán quang ưng chi bào, trả nhiệm vụ thu thập nanh rắn, nói không chừng có thể tăng thành bảy trăm kim tệ…
“Tiểu Nguyệt.” A Nhược Khải gọi, cắt đứt suy nghĩ của ta.
“Có việc gì?” Ta nhìn hắn.
A Nhược Khải thúc thúc Tàng Đao, “Ngươi nói đi!”
Diêu Diêu cũng tiếp lời: “Đúng vậy! Là ngươi đề nghị nha.”
“Tàng Đao?” Ta thắc mắc nhìn về phía hắn. Sao mọi người lại kì quái như thế?
“Phi Ly…” Tiếng nói Tàng Đao hơi run rẩy, cúi đầu nhìn tay mình, hắn gắt gao siết chặt nắm tay, như là không muốn buông gì đó, hai tay nắm chặt đến mức run lên.
Ta nghi hoặc nhìn Tàng Đao, lại đảo mắt qua gương mặt những người khác, “Các ngươi… Làm sao vậy?” Tại sao ai cũng mang vẻ khổ sở thế kia?
Không ai trả lời ta, ngay cả Diêu Diêu bình thường luôn huyên náo ồn ào cũng chỉ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tàng Đao nhìn đôi tay run rẩy của mình, thì thào nói nhỏ, sau đó hít một hơi thật sâu, cứ như từ đó mà thu được cam đảm, rốt cục ngẩng đầu, dừng ở ta. Nhãn thần mãnh liệt kia…
“Đây là quyết định của chúng ta.” Tàng Đao mỉm cười nói, chọn giao dịch với ta.
Đó là vé tàu đến đại lục trung ương.
“Chúng ta hùn vốn đó!” Diêu Diêu miễn cưỡng bày ra dáng tươi cười.
Vé tàu giá một nghìn hai trăm kim tệ, so với một nghìn hai kim tệ thì phần tình nghĩa kia còn nặng hơn rất nhiều. Ta không thể không thu…
“Cảm ơn…” Lời thốt lên mang theo nghẹn ngào.
“Yên tâm đi! Chúng ta sẽ đến đại lục trung ương tìm ngươi.” A Nhược Khải khẳng định, ngữ khí đầy hào khí như lần đầu gặp mặt.
“Đúng vậy! Đến lúc đó cũng trở mặt nha.” Diêu Diêu ranh mãnh nói, một bên còn nỗ lực chớp mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
“Đi thôi!” Lạc Hồn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ vai ta.
“Cần phải… bảo trọng.” Tàng Đao kéo tay ta qua, nắm thật chặt thật chặt…
“Gặp lại ở đại lục trung ương!” Ta nói, sau đó, xoay người rời đi. Rất dứt khoát, bởi vì, ta tin chắc chúng ta sẽ còn gặp lại!
—
Tàng Đao nhìn đôi tay mình, thở dài.
Lạc Hồn hỏi: “Sao không nói?”
“Ta sẽ… Ta sẽ nói…” Khi đến đại lục trung ương, nhất định sẽ nói.
“Vậy sao.” Lạc Hồn mỉm cười, rất ôn nhu.
“Được rồi!” A Nhược Khải hét lớn một tiếng: “Các anh em! Bắt đầu kiếm tiền đi đại lục trung ương tìm Tiểu Nguyệt thôi!” Nhấc chân đi đến công hội mạo hiểm giả.
“Đi thôi! Tiếp nhận nhiệm vụ kiếm tiền nào!”
—-
Chỉ qua mấy ngày nói ngắn không ngắn nói dài không dài, ta lại thu hoạch được một phần lớn như vậy, nhìn vé tàu đi đại lục trung ướng trong tay, ta nghĩ.
Phải về nhà rồi, đúng không!
—-
* Ảnh hưởng thể chất: Nếu hệ của đối phương tương khắc với mình thì lực sát thương sẽ lớn hơn. Ví dụ: Quang khắc Ám, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ….