Quyển 2 - Chương 44

Phương Khương

Mã Số Của Bạn: 174248

Thời gian online: 1 tuần 0 ngày 23 giờ

Nhắn Tin: 0 Chưa đọc, Total 1.

4vn.eu

Trang Chủ Riêng Tư Chức Năng Chuyển khoản TÌM KIẾM SHOP UP ẢNH DỮ LIỆU PHIM ONLINE CASINO

Thoát

Ghi chú đến thành viên

Chào islandvt - Cũng đã lâu rồi bạn chưa post bài tại 4vn.eu. Có rất nhiều chuyên mục để bạn giao lưu học hỏi lắm. Hãy viết bài để giao lưu với mọi người bạn nhé!!

Tuyển sinh Học viện 4vn - Click để trở thành dịch giả

Bộ truyện mới Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Hoàn khố đệ tử - Full. Mừng team nòng nọc tròn 2 tuổi

Go Back 4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Sáng Tác

Xem Thống Kê Mới [Quân sự] - Thiên tướng tận trung

Gởi Ðề Tài Mới Trả lời

Trang 12/12 « First

Xem Bài Chưa Ðọc Xem Bài Chưa Ðọc

Ðiều Chỉnh Kiếm Trong Bài Đánh giá chủ đề

#56 Thông Báo Nội Dung Xấu

Unread hôm nay, 01:58 AM

PhamDTH2001 PhamDTH2001 is offline

Nhập Môn Tu Luyện

Tham gia: Apr 2015

Đến từ: dạo chơi

Bài gởi: 2

Thời gian online: 3 phút 26 giây

Xu: 10

Thanks: 0

Thanked 0 Times in 0 Posts

các bạn tham gia bet365bong vui vẻ:)

Tài sản của PhamDTH2001

Chữ ký của PhamDTH2001

Diễn đàn được phát triển dựa trên sự đóng góp của các thành viên

Hãy nhấn nút +1 và like để truyện ra nhanh và phong phú hơn

Trả Lời Với Trích Dẫn Phúc Đáp Nhanh

Thanks

#57 Thông Báo Nội Dung Xấu

Unread hôm nay, 04:32 AM

kingkoo00 kingkoo00 is online now

Phá Quan Hạ Sơn

Tham gia: Jul 2014

Bài gởi: 196

Thời gian online: 1 ngày 2 giờ 49 phút

Xu: 960

Thanks: 0

Thanked 209 Times in 109 Posts

Bộ I - THIÊN TƯỚNG TẬN TRUNG

Tác giả: MT

Quyển 2: Hồi trống Cổ thành

Hồi thứ mười một: Nước Khôi Sơn

Chương 44: Phương Khương

Ba nước cỡ trung hùng mạnh nhất đại lục là Khôi Sơn, Thiên Hổ và Hạ Đại. Trong đó Khôi Sơn có được một quân vương trị quốc tinh tấn: Vũ Văn Hầu. Đầu thời Hắc Ám, phía tây nước Khôi Sơn có Thiên triều Đại Khổng, bắc có Thiên Hỏa, đông có Dung Khung, nam có Đàn Khu và một vài nước nhỏ khác nằm giữa.

Hiển nhiên nước Khôi Sơn nằm ở trung ương, dễ công khó thủ. Hoàn cảnh có nhiều tai họa ngầm, lý tưởng và ý chí vĩ đại khiến cho Vũ Văn Hầu trở thành quốc vương, thi hành biến hóa cường quốc sớm nhất của thời Hắc Ám. Hắn dùng Phương Khương làm tướng cải cách tệ đoan, dùng Phúc Văn làm tướng tấn công nước Vũ Hán, cho Ngũ Tùng làm quốc sư, lấy pháp trị quốc. Nước Khôi Sơn mỗi ngày mỗi tiến lên, đời sống thịnh vượng.

Nhưng giữa hiền thần và minh chủ vẫn không có hòa khí nhất đoạn. Khiến cho Vũ Văn Hầu dụng tâm lương khổ quá độ. Hắn làm thế nào để có thể “lèo lái” được bọn thuộc hạ đa dũng, đa trí đó?



Thánh Ân lịch năm 13.272, nước Khôi Sơn tấn công nước Vũ Hán.

Dù hiện tại đang là hòa bình thịnh thế, song việc ma sát giữa các nước là không thể tránh khỏi. Do đó, một nước cỡ trung như Khôi Sơn đã đem quân tấn công một nước nhỏ như Vũ Hán.

- Lên!

Giữa chiến trường giữa Khôi Sơn và Vũ Hán, tiếng rống giận và tiếng trống trận chưa bao giờ ngừng.

Nơi phía xa, Vũ Văn Hầu chống kiếm và quỳ gối xuống đất, bên cạnh hắn có hai tên lính đảm nhiệm trọng trách bảo vệ đang cảnh giác nhìn về xung quanh.

“Quốc vương!”

Từ phía bên trái, một người đàn ông tuổi khoảng 32 với chiếc giáp thấm đẫm máu tươi và các vết chém vội vã chạy tới. Khi còn cách Vũ Văn Hầu 2 thước, kẻ này quỳ xuống, chắp tay thưa. Hắn chính là Phương Khương.

“Quốc vương, phía trước quân địch đã hoàn toàn tiêu tán, tả hữu bên ta chủ tướng đều đã chết, xin quốc vương hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

Cũng lúc này, một tên thị vệ bên cạnh của Vũ Văn Hầu trúng tiễn ngã xuống, hắn ta chỉ kịp nhìn về phía Vũ Văn Hầu mà kêu nhẹ:

“Quốc vương à, ngài mau đi đi.”

“Hí hí hí…”

“Gϊếŧ!”

“Hây a… Hây…”

Chiến trường vẫn còn tiếp diễn, song nó đã nghiêng hẳn về nước Vũ Hán.

Một tốp lính của địch xông lại nơi này. Tất cả quân lính Khôi Sơn ở cạnh Vũ Văn Hầu lập tức xông ra, hai bên chiến thành một đoàn.

Phương Khương thấy thế thì lại lên tiếng: “Quốc vương, mau đi thôi!”

“Hây a… Hây a…” – Tiếng gầm thét vọng lại.

“Quốc vương! Quốc vương!” – Phương Khương nôn nóng gọi.

Vũ Văn Hầu liếc mắt nhìn Phương Khương, tự nói: “Ta đường đường là quân vương của Khôi Sơn, nhưng đã thất bại dưới tay của nước Vũ Hán. Quả nhân làm sao còn mặt mũi để trở về cung điện Khôi Sơn? Quả nhân làm sao còn mặt mũi để thừa nhận sự cung phụng của vạn dân?”

Đúng lúc này, một tên lính bên địch cầm trường thương đâm thẳng vào ngực Phương Khương. Không hề đứng lên, Phương Khương nghiêng người tránh qua, dùng tay trái bắt lấy cây thương, kéo mạnh xuống làm tên địch té ngã, cuối cùng đứng lên kết thúc cuộc đời của tên lính bằng một nhát kiếm.

“Á…” – Tên lính giãy giụa trong đau đớn rồi mất mạng.

Xử lý xong tên địch, Phương Khương chắp tay: “Chỉ cần quốc vương còn sống, nước Khôi Sơn không thể bị tiêu diệt! Tiểu sĩ phục thù, dĩ nhược khả đãi!”

Vẫn khuôn mặt bình thản không xem sống chết ra gì, Vũ Văn Hầu nói: “Các ngươi hãy đi đi, quả nhân ta đã chán ngán.”

“Hây a… Hây…”

“Hây a… Hây…”

Quân lính ở xung quanh vẫn không ngừng chiến đấu với số lượng quân địch mỗi lúc một nhiều.

Đột nhiên, từ phía bên trái, một người phụ nữ tuyệt sắc chạy tới. Theo sau nàng là hai tên lính, bọn họ gấp giọng hô:

“Phu nhân! Phu nhân!”

Người phụ nữ chạy tới trước mặt Vũ Văn Hầu, quỳ xuống, có tí nức nở: “Quốc vương.”

Vũ Văn Hầu tức giận nói: “Phu nhân, tại sao bà còn chưa chịu đi?”

Người phụ nữ ngẩng đầu, cứng rắn nói: “Quốc vương ở đây, Mỹ Trúc làm sao có thể một mình bỏ chạy?”

Nói xong, Mỹ Trúc nhìn về phía sau, nơi Phương Khương vừa mới gia nhập vào nhánh lính. Cuộc chiến bên đó hết sức gay cấn, áo giáp của Phương Khương đã nhuộm đỏ đầy máu, trông rất kinh khủng.

Giữa bầy lính địch, Phương Khương phi thân tới, kiếm khí xoay tròn, không khí rít lên. Mỗi lần hắn chém ra là có máu của quân địch bay lên, vô cùng ghê rợn. Tuy nhiên người phụ nữ dường như đã quen với cảnh này, nàng không hề cảm thấy khó chịu.

“Chết!”

Phương Khương hét lớn, một kiếm chém xuống. Tướng địch thấy vậy liền dùng đao đón đỡ. Thế nhưng cây kiếm sắc bén của Phương Khương cắt phăng thanh đao và cả cơ thể của tên tướng địch làm hai. Máu tươi phun ra như thác nước, càng nhuộm đỏ áo giáp và khuôn mặt của Phương Khương.

Phương Khương tiếp tục lao tới, thoáng như sát thần. Quân địch gặp hắn không chết thì cũng vong.

Không hề có một chút dừng lại, hắn tiếp tục thanh lý đám quân địch ở xung quanh. Mỗi một bước đi của hắn sẽ để lại một cái xác của quân địch, mỗi một lần hắn nhảy lên sẽ để lại những dòng máu tươi tanh tưởi của địch nhân bắn tóe giữa không trung, mỗi một khi hắn chém về phía địch, sát khí tuôn trào, nội công mãnh liệt, thế không thể đỡ, không kẻ có thể địch.

Là rồng hay là giun, là tướng tài hay chỉ là một cái thùng rỗng đã được thể hiện ngay vào lúc này.

“Xoẹt… Xoẹt…”

Hai mũi tên phá gió lao đến xé toang thân thể của người thị vệ còn lại bên cạnh Vũ Văn Hầu. Cả thân thể của tên thị vệ còn lại ngã tới trước mặt Mỹ Trúc. Máu tươi từ vết thương của hắn tràn ra mặt đất, càng lúc càng nhiều.

Mỹ Trúc lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Hầu, nghiêm túc nói: “Nếu như quốc vương không đi sẽ khiến cho càng nhiều tướng sĩ vì ngài mà mất mạng.”

“Hây a… Hây…”

“Hây…”

Chiến trường vẫn tiếp tục. Nhưng mà lúc này Phương Khương lại chạy đến bên Vũ Văn Hầu, lớn tiếng gọi:

“Quốc vương!”

Xong lời kêu gọi với đầy hi vọng Vũ Văn Hầu đổi ý lại chẳng ích gì.

“Xoẹt…”

Với tư thế vẫn còn khuỵu gối, Vũ Văn Hầu dùng kiếm đâm thẳng vào ngực một tên lính địch đang lao tới, sau đó kéo mạnh lên trên khiến tên đó chết ngay tại chỗ. Làm xong, Vũ Văn Hầu nhìn về phía Phương Khương mà hét lớn:

“Phương Khương! Mau hộ tống phu nhân rời khỏi chiến trường!”

Rồi hắn dùng kiếm chỉ thẳng vào mặt Phương Khương: “Đừng có nói nhiều lời nữa!”

Phương Khương có chút không tên nhìn Vũ Văn Hầu. Ở thời điểm này, hai tên thuẫn binh vội vã chạy tới trước mặt Vũ Văn Hầu, dùng thuẫn che chắn cho thân thể của vị quốc vương.

Phương Khương nắm chặt thanh kiếm đã chỉ có một màu đỏ, trong lòng cũng đã quyết định. Hắn đứng dậy, lao tới như gió, chém chết hai tên thuẫn binh. Mỹ Trúc giật mình nhìn về hướng này.

Phương Khương dùng kiếm đặt lên cổ của Vũ Văn Hầu. Vũ Văn Hầu nghi hoặc nhìn hắn, bên kia Mỹ Trúc lại hoảng hốt nhìn tình cảnh này.

“Ta yêu cầu quốc vương lập tức rời khỏi chỗ này, nếu không Phương Khương chỉ còn cách vẹn toàn cho quốc vương mà thôi. Vì quốc chạy nạn!” – Phương Khương nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Vũ Văn Hầu, gằn từng chữ.

Mỹ Trúc lập tức chạy tới, nàng dùng kiếm chỉ thẳng vào cổ của Phương Khương, nói: “Ngươi thật xứng đáng?”

Phương Khương bình tĩnh đáp: “Tôi không xứng đáng. Nhưng hạ thần biết nhất quân chi quân, làm vua không thể chịu sự sỉ nhục của quân địch!”

“Quân vong, quốc vong! Quân vong, thần tử! Vì quốc hi sinh, nghĩa vô phản cố! Sau khi Phương Khương vẹn toàn cho quốc vương, sẽ để cho phu nhân rời khỏi chỗ này. Không cần gϊếŧ Phương Khương, Phương Khương sẽ tự mình kết liễu cuộc đời để đi theo quốc vương xuống cửu tuyền.”

Vũ Văn Hầu cau mày: “Phương Khương, mau đi đi.”

“Hây!” – Đột nhiên Mỹ Trúc cầm kiếm đâm thẳng vào Phương Khương. Thấy vậy Phương Khương nhắm mắt chờ chết. Song qua vài hơi thở, hắn mở mắt ra thì mới biết thanh kiếm phu nhân không phải đâm thẳng vào cổ mà sượt qua vai hắn, xuyên qua ngược một tên lính địch ở phía sau đang định gϊếŧ hắn. Rõ ràng phu nhân vừa cứu hắn khỏi cái chết.

Mỹ Trúc và Phương Khương đều thu kiếm lại. Cả Vũ Văn Hầu và Phương Khương cũng đứng lên. Vũ Văn Hầu chém một kiếm về phía Phương Khương, nhưng nó chỉ dừng ở trước mặt của Phương Khương một tấc. Máu tươi từ thanh kiếm của Vũ Văn Hầu theo nhát chém rơi xuống, hình thành một đường dài màu đỏ ngăn cách hắn và Phương Khương.

Vậy nhưng theo bản năng, Phương Khương lùi lại 3 bước, hắn đứng nhìn Vũ Văn Hầu. Rồi nhìn về cây kiếm đã bị cắt một góc đầu kiếm bởi đường kiếm vừa rồi của Vũ Văn Hầu.

Vũ Văn Hầu liếc nhìn Phương Khương rồi xoay người đi về chiến xe, một chục tên lính vội vã tiến tới bảo vệ xung quanh Vũ Văn Hầu.

Đến khi Vũ Văn Hầu đã lên chiến xe, tên kỵ binh liên tục quất roi. Hai con ngựa hí vang rồi kéo xe chạy nhanh về phía trước. Đám lính bên cạnh Vũ Văn Hầu chạy theo đằng sau không bỏ. Chiến xe chạy mỗi lúc một nhanh, chỉ để lại Phương Khương và Mỹ Trúc ở sau nhìn lại.

Nhìn thấy quốc vương rút đi, binh lính cũng bắt đầu quay người chạy theo, hô lớn:

“Quốc vương!”

“Quốc vương!”

Phương Khương nhìn về Mỹ Trúc, nói ra: “Xin phu nhân mau lên chiến xe của hạ thần.”

“Cái gì?” – Mỹ Trúc nghi ngờ hỏi lại.

Nhưng không đợi Mỹ Trúc kịp phản ứng, Phương Khương ôm chầm lấy nàng, nhấc nàng lên, chạy về chiến xe của mình.

“Phương Khương, ngươi dám vô lễ?”

Phương Khương không nói gì, hắn đặt Mỹ Trúc lên chiến xe.

“Phương Khương, ngươi…”

Phương Khương chạy tới phía trước, dùng kiếm đánh vào mông con ngựa, hét to: “Đi!”

Tên kỵ binh trên xe cầm dây cương ngựa, lái xe rời đi. Mỹ Trúc lo lắng nhìn về phía sau: “Phương Khương!”

Phương Khương chạy vào giữa chiến trường, gầm lên: “Hộ quốc, hộ quân!”

"Gϊếŧ!"

Nghe theo hiệu lệnh của hắn, toàn bộ binh sĩ Khôi Sơn còn ở trong chiến trường hét lớn. Họ bắt đầu liều chết đánh gϊếŧ.

Hai mắt đỏ hoe như lửa, ý chí sục sôi khôn cùng, tiếng “gϊếŧ” rung trời chưa bao giờ dứt.