- 🏠 Home
- Tình Cảm
- Lịch Sử
- Thiên Tướng Tận Trung
- Quyển 2 - Chương 42
Thiên Tướng Tận Trung
Quyển 2 - Chương 42
Gã mắt hí dùng quạt chỉ vào mọi người, ngạo mạn nói: “Ta là Lý Khánh, con quan tri huyện vùng này.”
Hắn bước tới từng bàn, hầm hổ: “Các ngươi coi chừng. Coi chứ ta cho người gông cổ các ngươi lại.”
Rồi quát lớn: “Đi hết, đi hết cho ta!”
Tất cả các khách nhân còn lại đều đứng dậy, nhỏ giọng chửi rủa.
“Đi thì đi.”
“Đi thì đi, làm gì dữ vậy.”
“Đi đi đi đi.”
“Quý khách à, quý khách đừng đi”
“Quý khách à...”
Hai cô gái chủ quán hoảng hốt chèo kéo nhưng không thành. Quyền lực đúng là thứ giấy thông hành mạnh nhất.
Chỉ trong một chốc, quán vắng hoe không một bóng người. Cả quán chỉ còn có 2 cô gái và gã mắt hí.
Cô gái áo vàng tức giận nhìn về phía gã mắt hí: “Ngươi...”
Song gã mắt hí đã ngắt lời, hắn dùng quạt chỉ vào mặt hai cô gái: “Nàng nghe rõ rồi chứ? Thuận ta thì chị em nàng sẽ yên ổn mà sống. Còn không thì đừng trách Lý Khánh này sao độc ác.”
Nói xong, hắn dùng quạt nâng cằm cô gái áo hồng lên. Cô gái áo hồng dùng tay đẩy phăng cây quạt ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Đê tiện!” – Nàng mắng.
Và hai cô gái phẫn nộ bỏ vào nhà trong, chỉ để lại phía sau tràng cười không ra người của gã mắt hí.
“Ha há há... Hé hé hé...”
Cười đã, hắn mỉa mai: “Đẹp như chị em nàng mà bán quán thì tiếc quá.”
Khi hai cô gái vừa đi vào nhà trong, quán rượu tiếp đón một cô gái xinh đẹp khác. Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, bó tóc đen huyền được chải chuốt tỉ mỉ, bộ quần áo dài màu tím nhạt càng tô lên làn da trắng mịn của nàng.
Vừa bước vào quán, nàng nhìn về phía gã mắt hí mà gọi nhỏ: “Lý lang.”
Gã mắt hí giật mình quay lại. Và khi thấy cô gái áo tím, hắn hừ lạnh một cái, bình thản ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
“Cô đến đây làm gì?”
Cô gái nhẹ giọng: “Phụ thân lên cơn bệnh nặng, bảo thϊếp phải tìm chàng về gấp.”
Gã mắt hí cười mỉa: “Khỏi tìm. Khi nào lão già ấy chết, ta sẽ đưa tiễn lão bằng một mảnh khăn tang là xong.”
Cô gái khổ sở: “Kìa... Lý lang, dù một ngày cũng nặng nghĩa phu thê, sao chàng nỡ buông lời hận thù cay độc.”
Nghe thế, gã mắt hí cười lớn: “Ha há há ha ha...”
Rồi châm chọc: “ Nàng dám nhắc hai chữ phu thê trước mặt ta à? Há há ha ha...”
“Cha của nàng, vì quá tham vàng bạc, hừ... nên mới dựa vào thế lực của ta. Thấy ta buôn bán với bọn gian thương trở nên giàu có, nên mới gả nàng cho ta.”
Nói tới đó, hắn hớp một ngụm rượu, sau đó dùng quạt chỉ xuống mặt đất, đầy cợt nhã: “Để bòn rút của cải của ta mà thôi. Hãy về nói lại với thằng cha hề bần tiện của ngươi rằng ta đang bận việc quan”.
Rồi hắn đập quạt lên mặt bàn phát ra những tiếng bành bạch, và thét gào: “Đi đi.”
“Lý lang...”
“Đi!”
Cô gái còn định mở lời nhưng lại bị tiếng quát của gã mắt hí cắt đứt.
“Lý lang.”
“Đi đi!”
Cô gái nức nở: “Có phải chăng sau lúc kết liễu hoa đài và bòn rút hết bạc vàng của cải.”
Rồi nàng hận hận dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào mặt gã mắt hí: “Nên ngươi đã để lộ chân tướng của một gã bất lương.”
“Ngươi say mê thứ liễu ngõ hoa tường nên đã xua đuổi ta để tìm hương lạ của hoa.”
“Hức... hức... Vì sao sau lúc cuồng mê ta thành kẻ đứng bên lề, mang tâm sự nhói đau... Bởi đã bị ngươi chán chê! Lúc tàn cuộc đổi trao giữa thế lực kim tiền, ngươi thỏa mộng ngông cuồng, còn ta chuốc khổ triền miên...”
“A... Há há há há...” – Gã mắt hí khinh thường cười to.
“Khổ à?” – Hắn đay nghiến.
“Ngươi chớ có than vãn, bởi cha ngươi quá tham vàng mà nhắm mắt làm càn, nên mới chuốc khổ cho ngươi. Chứ ta biết rõ cha ngươi chẳng có tài cán gì, lão chỉ giỏi núp bóng huy hoàng và vinh quang của kẻ khác.”
“Phạch...”
Hắn đứng hẳn dậy, phe phẩy cây quạt, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Ngày thái bình lão chiếm hết, vơ vét của chúng dân.”
Bước tới trước mặt cô gái, tay phải của hắn cầm và giật mạnh tay trái của nàng, đồng thời nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn của cô gái mà xỉa xói:
“Đây là kết cục của kẻ tham lam!”
Tiếp theo, hắn đẩy nàng té xuống đất mà căm hận: “Ngươi đừng oán trách chi ta.”
Cô gái bò dậy, giận dữ quát: “Ngươi không được quyền nói xấu cha ta.”
Tiếng quát lớn chứa đựng oan khuất không nguôi nhưng có vẻ yếu mềm vô lực. Và đổi lại chính là tiếng cười gằn của gã mắt hí.
“Kha... Ha ha ha ha... Không nói xấu cha nàng? Ta cũng muốn nói tốt cho lão già ấy lắm đấy chứ. Nhưng cả cái vùng này, có ai lạ gì cha của ngươi? Hừm... Ha há ha ha...”
Cô gái không nói nên lời phản bác, nước mắt lại trào ra từ đôi mắt đẹp.
Gã mắt hí vẫn cứ cười gằn: “Cha ngươi? Lúc loạn lạc thì hứa gả con. Ngày thái bình thì bán con cho kẻ quyền uy, thế lực.”
“Câm đi!”
“Chính ngươi đã phải cúi đầu câm lặng để trả tiền cho lão già ấy.” – Hắn quay sang dùng đôi tay xanh xao lúc này tràn đầy gân xanh chụp vào đôi vai nhỏ bé của cô gái mà hét lên.
“Giờ ta không cần nàng nữa. Cút đi. Cút đi cho khuất mắt ta.”
Nói xong hắn lại đẩy ngã cô gái.
“A...” – Cô gái té xuống đất, đôi tay nhỏ xuất hiện vài vết trầy xướt, máu cũng thấm ra.
“Nhớ đừng bao giờ cho ta thấy mặt.”
Gã mắt hí giận dữ quát lớn, sau đó phe phẩy quạt, rồi bỏ đi.
Nghe ầm ĩ, cô gái áo vàng chạy ra. Nàng đỡ cô gái áo tím dậy, lo lắng hỏi han:
“Tiểu thư, tiểu thư có sao không?”
“Tiểu thư đứng dậy đi.” – Nàng dìu cô gái áo tím đứng dậy.
Đưa cô gái áo tím ngồi vào một cái bàn, nàng quan tâm: “Tiểu thư không sao chứ?”
Cô gái áo tím dùng cánh tay phải đỡ cánh tay trái đang đau, khẽ cầm chặt trong run rẩy, vì đau nàng cũng có chút nhăn mặt.
Cô gái áo vàng thấy vậy thì bất bình chạy ra trước cửa quán mà mắng: “Hừ... Như vậy mà cũng tự xưng là mặc khách, tao nhân à? Hừm... Đồ vũ phu ti tiện.”
Rồi nàng quay vào, khẽ vỗ những chỗ quần áo lấm bẩn, sửa sang tóc rối cho cô gái áo tím. Căm giận nói:
“Tiểu thư, tên Lý Khánh đó, hắn là chồng của tiểu thư hả?”
Cô gái áo tím đau khổ thốt ra: “Hay nói đúng hơn là hắn đã mua tôi. Nhưng dù sao thì thân tôi cũng phải gọi đó là chồng.”
Có ai biết được khi nói ra, trái tim nàng bị giày xéo cỡ nào. Phận của nàng đã định sẵn lận đận thế rồi.
“Tại sao?” – Cô gái áo vàng hỏi.
“Tại vì tôi là nạn nhân của một cuộc trao đổi. Mà đến lúc sau cùng, thì những người thân của tôi đã bỏ tôi lại một mình trong bóng tối của... liễu vươn... vươn trĩu nặng nỗi niềm tiếc thương. Thầm nghe tiếng lòng thê lương, ước mơ đầu cũng đã trôi dạt ngàn phương. Tim rung động nỗi u hoài, cùng trầm lặng trong những năm dài. Tôi lạc loài trong đêm gió mưa, chỉ có cô đơn sớt chia niềm đau.
Ơn nghĩa này tôi xin khắc ghi, xin cho phép tôi rời chân.”
“Tiểu thư, tiểu thư...” – Nhìn cô gái áo tím bước đi, cô gái áo vàng gọi với lại.
“Tiểu thư vội đi đâu giữa chốn sơn khê bốn bờ cách trở?”
“Tôi cũng chưa biết phải về đâu.” – Cô gái áo tím quay lại đáp.
“Nhà tiểu thư ở đâu? Tôi sẽ đưa tiểu thư về.”
“Tôi không muốn trở lại quê xưa với bao kỉ niệm ấm êm của tuổi mộng mơ nơi quãng đời niên thiếu. Bởi vì một áng mây xám phủ giăng làm hoen ố tuổi tròn trăng, và che kín nẻo quay về. Khi ước vọng tuổi thơ đã rơi rụng như chiếc lá bên lề, tôi đã trở thành kẻ suốt đời câm nín, ôm cúi tuyệt tình và chết lạnh dưới trời sương. Khi trái tim hồng còn nặng trĩu tình thương nhưng nghịch cảnh thâm sâu đã ngăn cách đôi đường, để kẻ đầu sông phải khóc kẻ cuối sông, biết hướng về đâu cho vơi sầu lẻ bóng.” – Cô gái áo tím thút thít chia sẻ nỗi tâm tư.
Nghe cô gái áo tím nói, cô gái áo vàng cũng mười phần đồng cảm: “Đời con gái sao quá nhiều cay đắng, người mình yêu mà chẳng được ở bên nhau. Nghe cảnh tình của chị đây mà em nghe lòng mình xót xa khôn kể. Thương cho cuộc tình trái ngang của chị, mà lại tủi buồn cho chính cuộc đời em. Bởi lễ giáo gia phong nên đường tình duyên không trọn, nuốt đắng cay về sống bên người. Chẳng nói tiếng yêu thương, chẳng nói hẹn hò. Vì chữ hiếu nên em đành cam lòng nhắm mắt để cho cha mẹ được yên bề khi tuổi đã cao. Nhưng rồi cuộc sống đó cũng chẳng được bao lâu, cha mẹ em mất, còn em thì bị chồng ruồng bỏ. Thân gái bơ vơ nhờ chị Tuyết Mai thương lòng cứu giúp, nên mới nương náu nơi đây như mái ấm gia đình. Nếu tiểu thư không chê cứ ở tạm nơi đây, dẫu mái lá đơn sơ nhưng không thiếu nghĩa tình. Rồi sẽ có ngày tiểu thư sẽ hội ngộ với tình quân.”
Cô gái áo tím mỉm cười: “Xin đa tạ lòng tốt của cô nương.”
Và rồi lại tự thương lấy số phận của mình: “Nhưng chẳng bao giờ đôi chim được liền cánh tung bay bởi thế lực đã xoay vần và đưa đẩy, bắt buộc kẻ chung tình không nên duyên nợ, phải trở thành kẻ phụ nghĩa thâm giao. Để trọn đời phong kín vạn niềm đau, chẳng biết nói sao khi ân tình không trọn, đành phải quay đi không dám về quê cũ, như cuối chân mây đâu che lấp được nỗi thanh sầu?”
“Xin tiểu thư đừng quá bi thương mà làm cho phấn hương sớm chiều phai nhạt. Biết đâu nay mai sẽ có ngày gặp gỡ, tiểu thư sẽ trọn tình và vẹn cả ước mơ.” – Cô gái áo vàng an ủi.
“Xin cảm ơn cô nương đã an ủi cho tôi. Xin tạm biệt.”
“Tiểu thư...” – Cô gái áo vàng muốn nói, nhưng nhìn vẻ quyết tâm trên khuôn mặt của cô gái áo tím nên đành thôi.
Cô gái áo tím rời đi trong cô độc và sầu khổ. Ở phía sau chỉ từng tiếng gọi hi vọng nàng hồi tâm chuyển ý.
“Tiểu thư...”
“Tiểu thư.”
...
Cành lá xào xạc, bụi đất bay loạn.
Giữa một vùng trống trong khu rừng, một người thanh niên đang múa kiếm. Không, người thanh niên đang luyện kiếm.
Từng đường kiếm mạnh mẽ ẩn sau từng chiêu thức mềm mại lao đi “soàn soạt” đầy cương nghị như chính bản thân người luyện kiếm.
Nhấc chân, chém tới! Phi thân, phách tới! Sang trái, chém ngang!
Từng động tác không hề có một trúc trắc và sai lầm, từng động tác hoàn mỹ như được tập luyện vô số lần.
Bên hông người thanh niên có đeo theo một cái hồ lô rượu, cộng thêm đôi mắt luôn nhắm của người thanh niên tạo nên một nét gì đó phá hỏng đi không gian hoàn mỹ nơi đây.
“Phốc.”
Đột nhiên người thanh niên giẫm phải một viên đá, đôi chân trượt tới, người thanh niên sắp ngã xuống lớp đất mịn.
“Ớ... ơ!”
Hắn nhanh chóng dùng kiếm chống đỡ thân hình, thế nhưng nội công đang vận hành lại bỗng nhiên đứt đoạn khiến hắn bị nội thương. Một ngụm máu trào lên cổ họng nhưng lại bị hắn ép xuống.
Song, hắn vẫn phát ra tiếng rên khẽ.
“A...”
Lúc này, từ cánh trái, cô gái áo vàng lao tới đỡ hắn dậy: “Kìa Triệu huynh! Triệu huynh không sao chứ?”
Sau đó, nàng giật lấy thanh kiếm và vỏ kiếm, vừa cho thanh kiếm vào vỏ vừa nhắc nhở: “Mắt của Triệu huynh chưa bình phục. Khi nào mắt của Triệu huynh chưa bình phục thì Triệu huynh đừng có luyện kiếm. Khi nào mà mắt của Triệu huynh bình phục hẳn rồi thì Triệu huynh luyện kiếm cũng đâu có muộn.”
Rồi nàng đỡ người tên là Triệu huynh ngồi xuống một tảng đá một cách từ từ: “Triệu huynh ngồi xuống đây đi.”
Vừa ngồi xuống, người thanh niên dùng tay lấy hồ lô từ bên hông ra. Hắn đang định uống vào thì bị cô gái ngăn cản:
“Á... Triệu huynh không được uống rượu.”
Người thanh niên với tay tìm kiếm những cô gái đã nhanh chân kéo dài khoảng cách. Người thanh niên mở miệng: “Uyển Nhi.”
Rồi hắn đứng phắc dậy: “Tại sao vậy?”
Uyển Nhi đáp: “Vì em đã hứa với chị Tuyết Mai là sẽ thay chị chăm sóc cho anh nên em phải có trách nhiệm quan tâm, lo cho sức khỏe của anh mỗi ngày.”
Người thanh niên lắc đầu: “Tôi nào có đáng chi để nhọc lòng như vậy? Nghĩ càng thêm ái ngại. Cuộc đời tôi chẳng có tương lai, vận số không may vướng lấy đau buồn.”
Uyển Nhi lập tức cướp lời: “Triệu huynh! Huynh đừng vì cha mẹ không còn mà trở nên nhụt chí. Em cũng đâu khác gì, mẹ cha đều mất cả. Chiến cuộc khiến bao gia đình tan nát.”
Người thanh niên với tay tìm kiếm xung quanh: “Vậy là kẻ khốn khổ gặp bạn không may, phải uống rượu mừng sự tao ngộ hôm nay.”
Uyển Nhi nhanh chân tránh thoát, nàng nói: “Ý... Hổng có được! Chị đã dặn rồi, anh không được uống rượu đâu.”
Người thanh niên: “Tại sao vậy?”
Uyển Nhi: “Mà anh phải kiên cường luyện võ ngày đêm, không được bi quan nghĩ đến chuyện buồn. Chị nói đôi mắt của anh sẽ tìm thầy chữa trị. Sớm muộn gì cũng bình phục.”
Người thanh niên khe khẽ lắc đầu: “Bình phục?”
Uyển Nhi vẫn nói tiếp: “Rồi anh sẽ lại sáng mắt như xưa, qua cảnh tối tăm tìm lại cuộc đời.”
Người thanh niên cười giễu: “Ha ha ha ha... Sáng mắt để làm gì khi nhìn cuộc đời gian trá? Tham phú phụ bần rồi bỏ quên câu nhân nghĩa? Đoạt lợi, tranh danh? Bất cần đạo lý?”
Uyển Nhi thở dài: “Có lẽ anh đang nhớ tới chuyện xưa nên trong lời nói anh chẳng được vui. Không những vậy, mà Triệu huynh còn chán ngán cuộc đời đầy rẫy những bất công.”
Người thanh niên than thở: “Phải! Ta chán ngán nhân tình thế thái này lắm rồi. Kẻ xấu xa, đê tiện thì mọc lên như nấm. Còn người tốt, chung tình thì bị hao mòn dần. Vậy mà... vậy mà ta đành phải bất lực!”
Uyển Nhi an ủi: “Triệu huynh!”
Vào giây phút này, từ bên trái lại đi ra một cô gái, cô gái đó là cô gái áo hồng có tên Tuyết Mai. Nàng lớn giọng nói:
“Triệu huynh! Nếu Triệu huynh nghĩ rằng chất men đắng sẽ giúp Triệu huynh bớt đi đau khổ...”
Và nàng hướng về phía Uyển Nhi, giật hồ lô rượu từ tay cô nàng, mang về nhét vào tay người thanh niên, nức nở nói:
“Đây! Triệu huynh hãy uống đi!”
Trong nháy mắt, người thanh niên dùng hai tay đưa hồ lô rượu lên miệng và nốc một hơi thật dài, chỉ để hai cô gái bên cạnh đầy kinh hoàng nhìn hắn.
Tuyết Mai thật sự nhìn không nổi nữa, nàng vội vã chạy lại giật hồ lô rượu trên tay của người thanh niên. Xoay cả cơ thể người thanh niên lại, mặt đối mặt với người thanh niên mù, đau đớn nói:
“Triệu huynh...”
Nàng sầu khổ bày tỏ lòng mình: “Nhìn anh em xót xa trong lòng, mong rằng anh sẽ mau vượt qua cơn gió giông, tìm về tương lai ta cùng nhau đắp xây cuộc đời, dù bao gian khó có nhau mình cùng chung lối. Xin chớ nặng mang lòng đau đớn vì đời quá u sầu. Ta sẽ cùng nhau vượt qua, lúc mây tan rực ánh dương hồng.”
Người thanh niên thất lạc, khuôn mặt ưu thương, chầm chậm buông lời: “Nếu như sự thủy chung của một kẻ cuồng điên si dại như tôi chỉ để cho đời phụ bạc, thì xin hãy cho tôi được làm kẻ ương hèn có cái chết để khỏi kéo dài thêm một kiếp sống bơ vơ, mà bao nhiêu khát vọng tuổi thơ đã chết lặng giữa biển sương mờ... Có phải chăng vì tôi vốn là kẻ dại khờ, mơ hạnh phúc cho kẻ mà nụ cười đã tắt, vì sâu nặng nghĩa tình nên số kiếp tối tăm? Khi tôi trở thành kẻ tật nguyền thì bị đuổi xua, người con gái năm xưa cũng ôm cầm theo thuyền khác, tôi phải sống kiếp lang thang khắp đầu đền cuối bãi, bỏ lại sau lưng tất cả thâm tình.”
- 🏠 Home
- Tình Cảm
- Lịch Sử
- Thiên Tướng Tận Trung
- Quyển 2 - Chương 42