Cung Thanh bình tĩnh trả lời:
“Có phải Đông ca đó không? Thuộc hạ là Cung Thanh, tiểu đệ của Khung ca.”
Trên tháp truyền lại tiếng hừ lạnh:
“Hừ! Ta hỏi ngươi, sáng nay ngươi đi cùng Khung ca và một người khác rời đi sơn trại, vậy thì sao lúc này chỉ có ngươi và một người xa lạ ta chưa bao giờ thấy trở về?”
Bị điểm trúng tim đen, Cung Thanh giật nảy cả mình. Nhưng nghĩ về tên sát tinh phía sau, hắn cắn răng nói:
“Khung ca có việc gấp phải đi tới huyện phủ Ngọc Hồi. Thuộc hạ được lệnh dẫn kẻ này ra mắt các vị thủ lĩnh. Công việc trọng đại, xin Đông ca vui lòng nhường đường.”
Gã trung niên khuôn mặt chữ điền đứng trên tháp canh cười lạnh:
“Ngươi cho ta là trẻ ba tuổi? Ngươi nghĩ rằng với cái cớ đó là đã có thể lừa dối được ta? Nực cười!”
Cung Thanh phát lạnh, khẽ đảo mắt liếc về phía sau, gã bất chấp hét lớn:
“Đông ca, ta vâng lệnh Khung ca làm việc, ngươi dám ngăn cản sao? Công việc trọng đại, nếu có gì ảnh hưởng thì ngài có thể gánh vác được trách nhiệm hay không?”
Gã trung niên cầm cung ngắm vào đầu Cung Thanh mà giận dữ nói:
“Câm miệng. Ta gia nhập sơn trại này hơn mười năm, ta bắt đầu phụ trách canh giữ ở nơi đây có gần bảy năm. Ngươi cho rằng thói quen của Khung ca ta còn không biết hay sao? Ngươi cho rằng cách làm việc của Khung ca ta không rõ hay sao? Hừ, dám đùa nghịch với ta ư? Ngươi không đủ tư cách.”
Dứt lời, hắn hét lớn:
“Người đâu, tiến lên bắt sống hai kẻ này áp giải cho các thủ lĩnh xử trí. Nếu chúng dám chống cự thì lập tức gϊếŧ cho ta.”
Nhận được mệnh lệnh của hắn, hơn mười tên cung thủ trên tháp canh cho tên vào cung, nhắm thẳng vào Cung Thanh và Từ Phong. Cùng lúc, từ dưới chân tháp, mười hai tên sơn tặc rút ra vũ khí lao về phía hai người đang đứng. Bọn chúng lăm le đao, kiếm sáng choang mà vây quanh hai người.
Ngẩng đầu nhìn về gã “Đông ca”, Từ Phong mỉm cười:
“Tốt. Vô cùng tốt. Ha ha… Thật không ngờ người tài đâu đâu cũng có, thậm chí là trong số bọn người ác danh lan tràn như thế này mà cũng xuất hiện. Chỉ một cái trạm canh mà đã như thế thì chắc hẳn bên trong sơn trại là ngọa hổ tàng long phải không?”
Rồi hắn vỗ vai Cung Thanh mà thì thầm:
“Yên tâm. Cứ để chúng trói. Ta lấy tính mạng mình đảm bảo ngươi sẽ không có việc gì.”
Đang trong trạng thái căng thẳng đầy lo lắng, nghe được lời này của Từ Phong, Cung Thanh bình tĩnh trở lại. Phải rồi, cái tên kề bên hắn võ nghệ cao cường, đám tôm tép này sao có thể làm gì được tên đó?
Trầm mặc suy nghĩ, một ý nghĩ lóe qua. Cung Thanh như được một tia sáng dẫn đường giữa màn đêm, hắn tỉnh ngộ.
Hắn và Từ Phong không hề chống cự. Bọn sơn tặc ở dưới rất nhanh chóng trói hai người thành cái bánh chưng.
Mặc dù còn nghi ngờ, mặc dù tự tin với phán đoán của mình nhưng gã vẫn cảm thấy có thể suy nghĩ của mình đã sai. Suy đi tính lại, gã “Đông ca” tự biết đã lỡ làm vậy rồi thì giờ cũng chỉ có thể “phóng lao thì phải theo lao”.
Gã “Đông ca” từ trên đỉnh tháp theo cầu thang gỗ bước xuống. Hắn nhìn về phía Cung Thanh và Từ Phong mà ra lệnh:
“A Cường, Tiểu Dũng cùng Thuận Thành theo ta áp giải hai tên này về sơn trại cho các thủ lĩnh xét xử. Những người còn lại phụ trách trấn giữ nơi đây như bình thường. Trừ khi ta trở lại, còn không thì không ai trong số các ngươi được phép rời khỏi vị trí của mình, rõ chưa?”
“Vâng.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
…
Dưới sự áp giải của gã “Đông ca”, Từ Phong dễ dàng vượt qua bức tường phòng thủ thứ nhất của sơn trại Địch Sơn. Giờ phút này, hắn đang đứng dưới bức tường gỗ của sơn trại này. Chỉ cần thông qua nơi này, hắn sẽ bước vào nơi cần đến.
Ngắm nhìn trận địa phòng thủ thứ hai này, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Mấy tên thủ lĩnh sơn trại đúng là có đầu óc. Tường gỗ khá cao, quân địch không có khả năng phi ngựa xông thẳng vào, cũng chẳng thể dễ dàng nhảy lên mà leo vào. Gỗ san sát vào nhau đến nỗi hầu như không có lấy một kẽ hở nhỏ nào. Tuy rằng như vậy phòng chống được cung tiễn của kẻ địch bắn thẳng vào, cũng như đảm bảo kẻ địch khó có thể chọc phá một lỗ thủng lớn trên tường gỗ để tràn vào.
Thế nhưng đây là tường gỗ, và nó cũng chẳng có cao. Ý nghĩ xây tường gỗ như tường thành thế này trở nên không mấy hoàn hảo.
Thử hỏi bên trong không thể quan sát thấy tình hình bên ngoài, bên trong chỉ có thể dựa vào thông tin báo cáo lại từ khoảng mười người trên cổng gác thì ăn thua gì? Đây là tường gỗ, độ chắc chắn không bằng tường thành, chưa kể tường gỗ này chỉ cao bốn trượng cho nên chỉ cần hai, ba đợt bắn tên ở khoảng cách gần thì mười cái tên đóng vai trò thông báo tình hình của quân địch sẽ lập tức trở thành con nhím. Khi đó thì chúc mừng, không biết rõ tình hình bên ngoài thì chẳng khác nào cái mai rùa chờ người khác đập vỡ. Cứ bị động phòng ngự tiêu cực như vậy thì sự thất bại cũng chẳng bao xa.
Thêm cái nữa là công sự phòng thủ bằng tường gỗ mà dựng lên thẳng đứng thì rõ là lố bịch. Cung thủ quân địch chỉ cần vài chục cái thang nhỏ thì chẳng tốn chút sức lực nào là lên tới đỉnh tường gỗ. Lúc ấy thì chúng chỉ cần liên tục bắn tên là bên trong tan tác ngay thôi.
…
Qua một chung trà, hắn và Cung Thanh bị xô vào phòng giam nơi đây.
“Bịch.”
Cung Thanh lảo đảo té xuống mặt đất tanh hôi.
“Đại nhân. Bây giờ ngài định làm thế nào đây?” – Cung Thanh cười khổ.
Từ Phong cười nói:
“Ngươi không nghe bọn chúng nói sao? Ngày mai đại đương gia và nhị đương gia sẽ về. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ tâu lên, tới khi đó thì chúng ta sống hay chết là dựa vào phán xét của mấy tên thủ lĩnh sơn trại.”
Cung Thanh mệt mỏi ngồi đó, hắn co người lại, rồi than:
“Đại nhân, tiểu nhân biết ngài võ công cao cường, vậy nên ngài có thể dễ dàng thoát khốn, thế nhưng mà tiểu nhân thì sao a?”
“Ta đã nói đảm bảo ngươi còn sống thì ngươi sẽ không chết. Ta nói lời thì giữ lấy lời, ngươi lo cái gì chứ?” - Từ Phong không cho là đúng.
“Đại nhân, tiểu nhân biết ngài võ công cao cường, nhưng dù sao ngày mai đại nhân không phải đối mặt với một tên thủ lĩnh mà là sáu đến chín tên. Lúc ấy thì liệu đại nhân có đủ khả năng đảm bảo an toàn cho tiểu nhân không? Tiểu nhân còn chưa lấy vợ, tiểu nhân còn chưa thực hiện nghĩa vụ duy trì hậu duệ cho tổ tiên. Đại nhân thông cảm giùm tiểu nhân. Van cầu ngài, tối nay ngài có thể nào giúp tiểu nhân trốn thoát khỏi đây được không?” – Cung Thanh bò tới dưới chân Từ Phong, ôm lấy chân hắn rồi khóc lóc van xin.
Từ Phong không vui quát khẽ:
“Ta dĩ nhiên có thể giúp ngươi thoát khỏi nơi đây. Nhưng ta không muốn đánh rắn động cỏ. Tốt rồi, tốt nhất ngươi thành thành thật thật cho ta. Nếu dám làm hỏng đại sự của ta thì đừng có trách ta trở mặt vô tình.”
Cung Thanh chán nản tách ra ngồi lặng ở một góc. Xem ra Cung Thanh hắn chạy trời không khỏi nắng. Mà đã không thể tránh né thì chỉ còn cách đối mặt.
Thở dài một tiếng, Cung Thanh xem như đã chấp nhận vận mệnh này. Hắn chỉ mong sao ngày mai mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của Từ Phong. Có như vậy thì hắn mới sống sót.
Thật sự thì hắn không muốn chết. Hắn còn chưa báo thù cho cha mẹ thì có thể nào chấp nhận nhắm mắt xuôi tay trong tiếc nuối?
Không! Dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, hắn không thể chết!
Biết không thể hoàn toàn trông mong vào Từ Phong. Nơi ánh mắt sáng lên vẻ điên cuồng, hắn bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Hắn không biết ở phía bên kia, Từ Phong đang âm thầm đáng giá hắn. Cho đến hiện tại, trừ cái tính nhát gan quá mức, Từ Phong rất thưởng thức tính cách của hắn.
…
Sáng hôm sau, khi vài tia ánh nắng nương theo những khe hở nhỏ mang lại cho nhà giam ẩm thấp và tiêu điều một chút sức sống, hắn đã nghe một tiếng quát từ bên ngoài vọng vào.
“Đại đương gia và nhị đương gia đã trở về. Các ngươi nhanh chóng tiến vào giải hai tên vừa bị bắt hôm qua tới phòng nghị sự. Lập tức thi hành, không cho phép chậm trễ.”
“Tuân lệnh.”
Chỉ trong phút chốc, có năm tên mặt mũi dữ tợn hùng hổ lao vào gô cổ Từ Phong và Cung Thanh.
Cung Thanh còn chưa kịp tỉnh hồn, càng không kịp suy nghĩ thì đã bị xô đẩy đi ra ngoài.
“Nhanh lên. Chúng ta không có thời gian lãng phí cho các ngươi.” – Một tên trong số chúng rống lên.
Qua nửa nén nhang, chạm trán không biết bao nhiêu đội tuần tra, vòng qua không biết bao nhiêu lều trại và ngôi nhà, Từ Phong và Cung Thanh bị chúng áp giải đến một ngôi nhà to lớn được xây bằng đá. Nhìn thoáng qua cũng thấy được vẻ kiên cố của căn nhà này. Ít ra khi gió to thổi qua thì nó không bao giờ sập, có bị mưa tên bao trùm thì nó vẫn đứng vững như thường.
Một tên trong số năm tên áp giải cầm một chiếc lệnh bài bằng đồng tiến về phía cửa căn nhà rồi thì thầm nói chuyện với bốn gã trông cửa đang đứng ở đó. Khi đã nhận được sự chấp nhận của bốn gã ấy, tên này vội vàng chạy về đội hình áp giải.
Lúc này chỉ thấy một gã trông cửa tách ra, lững thững bước vào bên trong cánh cửa.
Một chốc sau, gã ta quay ra mà quát lên:
“Các thủ lĩnh đang chờ. Các ngươi hãy áp giải phạm nhân vào.”
Nhận được mệnh lệnh, năm tên áp giải rút ra vũ khí. Chúng lui về phía sau Từ Phong và Cung Thanh, đồng thời đe dọa:
“Nhanh tiến về phía trước, nếu không thì đừng trách.”
Rất nhanh, họ tiến vào trong một căn phòng.
Từ Phong bình thản quan sát xung quanh.
Bố cục căn phòng này rất giống với bố cục của lều chủ tướng doanh trại quân đội. Ở đối diện cửa ra vào là một gã to con cơ bắp rắn chắc, bắp thịt ngang dọc ngồi chễm chệ. Hắn mặc một bộ quần áo dân dã, áo không có tay áo, quần thì là quần ngang đầu gối. Hẳn là hắn cố ý ăn mặc như thế để khoe cơ thể hoàn mỹ của mình.
Ở hai bên trái, phải phía dưới đều có bốn bàn mà hiện tại mỗi bàn đều có một người ngồi. Trên mỗi bàn đều ngập tràn rượu, thịt và trái cây tươi.
Khi hắn và Cung Thanh được áp giải tới giữa phòng, một tên áp giải hét lên:
“Còn không mau quỳ xuống.”
Cung Thanh ngoan ngoãn quỳ xuống. Còn Từ Phong thì lại đứng đó nhếch mép mỉm cười.
“Thứ không biết sống chết.” – Tên áp giải đứng gần Từ Phong nhất gầm lên, hắn dùng chân phải đá vào khuỷu gối chân trái Từ Phong.
Nhàn nhạt liếc nhìn về phía tên đại đương gia cái sơn trại này, Từ Phong lách người sang một bên, đồng thời vận công xé tung dây trói. Và trong chớp mắt ấy, hắn xuất một chưởng đánh vào ngực tên ra đòn và đoạt lấy thanh kiếm gã đó đang cầm.
Gã ra đòn như mũi tên rời cung, gã bay thẳng vào vách tường. Sau khi để lại một tiếng trầm đυ.c cùng với những vết máu dính trên tường đá thì mất mạng rồi rơi rụng xuống đất.
Cả căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh một cách lạ kì.
“Ngươi là ai? Ngươi lẻn vào đây có mục đích gì?” – Tên đại thủ lĩnh phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói lạnh lẽo. Nhưng hắn cũng không để Từ Phong vào trong lòng.
Hắn không chỉ tự tin vào thực lực của mình. Hắn còn tự tin vào địa bàn của mình.
Từ Phong cười phá lên:
“Ha ha… Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lẻn vào thế? Ta rõ ràng tiến vào từ chính diện, mà lại đường đường chính chính tiến vào. Còn mục đích? Ta nghĩ ngươi cũng hiểu nên ta không cần phải phí lời nhỉ?”
Tát Mãn tự rót một chén rượu cho mình, hắn làm một hơi hết sạch rồi sảng khoái cười to:
“Ta rất ngạc nhiên. Ta thật sự muốn biết cho đến lúc này ngươi dựa vào đâu mà kiêu ngạo và không coi ai ra gì?”
“Dựa vào thực lực.” – Từ Phong nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm đang cầm và cười khẽ trả lời.
Tát Mãn lắc đầu:
“Dựa vào thực lực? Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chiến thắng được chúng ta sao? Ngây thơ.”
“Thử thì không phải sẽ biết hay sao?” - Từ Phong lạnh nhạt đáp.
Nghe hắn lớn lối, Tát Mãn âm trầm ra lệnh:
“Ngũ đệ, ngươi hãy tiến lên dạy dỗ vị đại hiệp ngông cuồng này một phen để hắn biết trời cao đất rộng rồi từ nay không dám coi thường anh hùng thiên hạ.”
“Vâng đại ca.” – Phía bên trái, một gã trả lời.
Nghe thế, Từ Phong than nhẹ:
“Thật phiền phức.”
Lời nói vừa bỏ ra khỏi đầu lưỡi, Từ Phong đã hành động.
Tất cả nội lực rót vào thanh kiếm, hắn xoay người thả ra một chiêu Cuồng Phong Chấn Địa về phía dãy bàn bên trái. Rồi phát ra Kiếm Khí Hoành Không đánh về bốn tên phía bên phải. Kế đến hắn phóng ra chiêu Tam Kiếm Trấn Thể đánh úp về phía tên đại thủ lĩnh.
Và cuối cùng, hắn dùng khinh công Kim Phong Thiên Lý Thảo Thượng Phi biến hóa vị trí mà chém gϊếŧ năm tên áp giải bên cạnh.
“Ầm… Đùng… Đùng…”
“Ầm… Bùm… Bùm…”
“Đùng… Đùng… Bùm…”
Cả căn phòng bỗng chốc tràn đầy ánh kiếm và kiếm khí. Giữa vô số luồng không khí hỗn loạn tàn phá bừa bãi, cũng như giữa những ánh sáng chói mắt là những âm thanh va chạm hỗn tạp.
Mồ hôi xối xả chảy dài, với khuôn mặt tái xanh, hắn thở dốc không ngừng.
“Hộc… Hộc… Hổn hển… Hộc…”
Ước chừng một chung trà sau, mặc dù khuôn mặt còn xanh xao, hắn giơ chân đá ngã tên Cung Thanh chết nhát đang run rẩy dữ dội dưới chân.
“Chuyện gì, chuyện gì? Đừng đá ta. Ta không biết, ta không liên quan. Đại nhân, tiểu nhân bị ép buộc mà thôi.” – Cung Thanh hoảng sợ gào to.
Thì ra cái tên chết bầm này từ khi quỳ xuống vẫn chưa lần nào dám ngẩng mặt lên. Đến khi nghe những âm thanh chiến đấu kia thì bị dọa cho chết khϊếp. Mãi đến lúc này tên chết nhát này vẫn chưa hoàn hồn.
Có chút buồn cười, Từ Phong giễu cợt:
“Mọi việc đã xong. Ngươi có mắt mà còn không chịu mở ra để nhìn à?”
Nghe cái giọng nói của tên sát tinh, Cung Thanh chợt nghĩ tới có lẽ mọi việc thật sự đã xong. Tên sát tinh còn có thể bình yên mà thản nhiên nói chuyện trong khi ở căn phòng chẳng có ai la hét chửi rủa gì về hành động của hắn, càng không có ai đáp trả lấy một lời thì có lẽ là như thế thật.
Cung Thanh không cho đây là sự thật nhưng gã ta vẫn đánh bạo ngẩng mặt nhìn về phía trước. Để rồi sau đó gã ngã bệt ra phía sau và rồi không khống chế được nỗi sợ hãi mà tiểu ra quần.
Cung Thanh có thể nào không choáng váng và khϊếp sợ khi mà căn phòng này đã biến thành địa ngục? Máu tươi vung vẩy khắp nơi, xương và thịt rải rác mọi góc. Ngôi nhà được xây dựng bằng tường đá cũng đã bị gọt ra một góc phẳng lì mà xuyên qua đó còn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Trong cái không gian nhỏ hẹp này, cùng với tốc độ xuất chiêu trong chớp mắt, cũng như việc xuất ra những đại chiêu có uy lực lớn, cộng thêm sự chủ quan của kẻ địch; Từ Phong hắn mới giải quyết hết tất cả kẻ địch nhanh chóng đến thế và trả giá nhỏ nhất đến vậy.
Từ Phong nhìn vẻ mặt của Cung Thanh mà muốn cười. Thế nhưng hắn biết đây không phải là lúc, việc chính sự cần phải làm trước tiên. Cho nên hắn trầm giọng nói với Cung Thanh:
“Rất nhanh sẽ có rất nhiều kẻ nghe được động tĩnh nơi đây mà chạy đến. Nhiệm vụ của ngươi là thông báo cho bọn họ rằng sơn trại đổi chủ, ta là chủ mới. Ngươi cũng phải giải thích nghi hoặc cho bọn họ. Nếu ngươi làm tốt, ta không ngại cất nhắc ngươi làm nhị đương gia.”