Chương 7: Ma thú "tranh bá"
Nháy mắt, lại một tháng nữa trôi qua. Giờ phút này, bên trong sơn cốc luôn luôn yên tĩnh cũng là một cảnh tượng kiều diễm. Trong dòng suối đang bốc hơi nóng, một nam tử vô cùng xinh đẹp mị hoặc đang nằm úp sấp, dáng vẻ lười nhác quyến rũ cực kỳ giống một đóa anh túc xinh đẹp mê hoặc lòng người, tỏa ra mùi thơm trí mạng.
Bên cạnh hắn cũng có một nam tử đang hưởng thụ dòng suối, chung quanh bốc lên hơi nước, nam tử mang vẻ cao quý càng mông lung thần bí hơn. Hắn một tay chống đầu, ba búi tóc đen tùy ý rối tung trên vai, loại tuấn nhan như dùng dao điêu khắc thấm đượm một loại độc hữu chính là phong tình.
Hiện giờ, cuộc sống của Bạch Ngân và Phi Dạ vô cùng vui sướиɠ. Không nói đến trong sơn cốc này linh khí tự nhiên tràn đầy đến dọa ngươi, cực thích hợp cho dị thú thượng cổ tu luyện; còn có sơn cốc này tuyệt đối bí mật, mấy lão bất tử có chủ ý muốn đánh gϊếŧ bọn họ thì dù có chết cũng sẽ không tìm ra nơi này. Nếu nói có no bụng thì sẽ muốn dâʍ ɖu͙©, cuộc sống hai người này lại càng thoải mái rồi, tâm tư sẽ chuyển ngay đến trên người Diệp Thiên Tung.
“Tiểu Diệp Diệp, đừng luyện công nữa, mau tới đây tắm nước nóng đi!” Phi Dạ nhìn Diệp Thiên Tung đang tu luyện phía xa, phong tình vạn chủng nói.
“Ừ, nên nghỉ ngơi một chút đi, Tiểu Thiên, đừng để mệt mỏi.” Bạch Ngân cũng là vẻ mặt quan tâm.
Trời đất chứng giám! Tu luyện chỉ khiến cho người ta càng ngày càng có tinh thần, chứ chưa từng nghe qua càng ngày càng mệt mỏi! Diệp Thiên Tung nghe xong lời nói vô bổ của hai người bọn họ, trực tiếp lựa chọn coi thường.
“Tiểu Diệp Diệp, muội không để ý tới ta sao, muội. . . . . . Muội tu luyện cho tốt, ta trông chừng dùm muội!” Phi Dạ nhìn thấy ánh mắt đông lạnh của Diệp Thiên Tung truyền tới, vẻ mặt lập tức biến sắc, rất có thứ tự đổi giọng!
“Ngươi lại quấy rầy Tiểu Thiên rồi, ngươi cũng không phải không biết, theo tính tình Tiểu Thiên, trước khi báo được thù, sợ là bất kỳ phong cảnh gì cũng đều không lọt vào mắt của muội ấy mà.” Bạch Ngân trầm tĩnh nói, nhưng trong giọng nói lại mang theo đau lòng ngăn không được.
“Con hổ thối kia, mắc mớ gì tới ngươi? Ta không có ý muốn quấy rầy Tiểu Diệp nha, ta chỉ muốn cho muội ấy vui vẻ chút thôi. Muội ấy không giống đứa bé, thậm chí còn không giống . . . . . . người.”
Phi Dạ nói đến phần sau, bản thân dường như lâm vào trong trầm tư, Bạch Ngân cũng lặng im không nói. Có lẽ, ngay từ đầu bọn họ có cảm tình tốt đối với nàng là vì Diệp Thiên Tung xinh đẹp không giống người phàm. Nhưng sau thời gian ở chung, bọn họ dần dần phát hiện… trong thân thể bé gái như băng sơn ngàn năm này lại chôn dấu một loại đau đớn thấu xương, một loại cừu hận ăn sâu vào tim. Bọn họ là dị thú thượng cổ, có năng lực của linh khí, dĩ nhiên biết Diệp Thiên Tung chính là hậu nhân của Ám Ma Tộc. Mặc dù ẩn cư tránh đời, nhưng chuyện Ám Ma Tộc gặp họa diệt tộc bọn họ vẫn có nghe nói. Chuyện đã trải qua, không cần nói cũng biết.
Nhưng chân chính làm bọn họ rung động chính là trên thân thể nho nhỏ này không ngờ lại có huyết chú! Một người đối với chính mình cũng tàn nhẫn vô tình sẽ là người tàn nhẫn đến tận cùng. Nhưng loại tàn nhẫn này lại khiến Bạch Ngân và Phi Dạ sinh ra cảm giác đau lòng khó nói nên lời. Loại đau lòng này như một cơn lốc xoáy, khiến trái tim vốn yên ổn bình tĩnh gần ngàn năm của hai con dị thú thượng cổ lại trào dâng rung động ngập trời. Bọn họ không hiểu loại cảm giác này gọi là gì, chỉ biết muốn điên cuồng bảo hộ nàng, phụng bồi nàng, che chở cho nàng!
Nghĩ như vậy, hai người nhịn không được liếc mắt nhìn nhau, thấy tình cảm trong mắt đối phương không còn kịp thu hồi nữa, càng cảm thấy chán ghét nhau!
“Nè, hổ thối! Nói cho ngươi biết, Tiểu Diệp Diệp là của ta đó, đừng mong tranh giành muội ấy!” Phi Dạ giành nói trước.
“Của ngươi?” Bạch Ngân tao nhã hất đầu, “Ngươi nên biết muội ấy đối mặt với cái gì, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đứng bên cạnh muội ấy thôi!”
“Hừ, ta đương nhiên biết, nhưng tính tình Tiểu Diệp chắc sẽ không cho người khác hỗ trợ đâu, ta thì muốn đi chọc mấy lão tạp mao kia!” Phi Dạ trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn.
“Cho nên, ta đang đợi, đợi một ngày tâm Tiểu Thiên không còn hận thù nữa.”
Nghe được lời Bạch Ngân nói, Phi Dạ hơi ngẩn ra. Tiếp đó tràn ra một nụ cười tự tin: “Sợ ngươi sao! Lão Tử có rất nhiều kiên nhẫn!”
Có lẽ bởi vì chính mình vô hình chung không cam tâm mà tán thành lời của Bạch Ngân, lông mày Phi Dạ đột nhiên nhướng lên như ngọn núi, tà mị nói: “Tiểu Bạch, vết thương đã tốt rồi chứ, chúng ta so chiêu đi!” Đang nói chuyện, đã từ trong suối bay lên trời, đánh về phía đối phương.
“Muốn chết hả!” Bạch Ngân phất tay tung ra một luồng ánh sáng trắng. Cả người cũng như lưỡi dao sắc bén lao ra ngoài, hai người trong nháy mắt xông vào đánh nhau.
Bên này đánh nhau khí thế ngất trời, Diệp Thiên Tung vẫn bất động tu luyện như cũ. Cảnh tượng ma thú “tranh bá” này dường như mỗi ngày đều phải trình diễn. Nàng biết hai dị thú này là muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng có thể cảm giác được bọn họ đối với mình rất tốt, hết sức tốt.
Diệp Thiên Tung vung bỏ những ý nghĩ vô dụng này, ngừng lại tâm trạng, thăm dò vào Tru Thần quyết, bắt đầu tu luyện. Tuy rằng, hiện giờ linh khí trong cơ thể nàng đã có thể tương đương với Kiếm Thánh, nhưng thời gian tu luyện còn quá ngắn, hiện giờ cũng chỉ ở mức độ Kiếm Sĩ cấp năm. Nhưng cũng đừng quên, nàng mới năm tuổi! Năm tuổi đạt tới Kiếm Sĩ cấp năm có ý nghĩa gì! Đây tuyệt đối là một thần thoại ra đời!
Diệp Thiên Tung gần đây càng tu luyện Tru Thần quyết càng thấy được sự huyền diệu của bộ công pháp này. Nếu dùng nó để tu luyện kiếm khí, thì dù là cấp bậc Kiếm Sĩ cũng có thể làm cho kiếm khí biến hình. Tựa như Chư Thần Dực của nàng, mỗi chiếc lông đều có thể phân tán, có thể hóa thành Chư Thần kiếm, hoặc là ngàn vạn lưỡi dao sắc bén! Kiếm khí biến hình có thể nói là dấu hiệu của một người tu luyện chân chính đã đạt được sức mạnh. Bình thường chỉ có Kiếm Thánh mới có thể làm cho kiếm khí biến hình, nhưng cũng chỉ đem một thanh kiếm biến thành mấy chục thanh thôi. Loại biến hình dựa vào ý thích giống như nàng quả thực là không thể tưởng tượng được!
Hơn nữa, Tru Thần quyết này dường như còn cung cấp một loại phương thức tu luyện cực kỳ cường hãn. Mỗi một lần nó thăng cấp đột phá, đều đem nguồn khí xoáy tụ vốn có hấp thu thêm năng lượng, tạo thành luồng khí mới mạnh hơn. Diệp Thiên Tung hiện giờ không khỏi có chút khinh bỉ ý nghĩ ban đầu của mình. Bộ công pháp kia không hề thấp hơn Thánh Kiếm quyết, chính xác là có khả năng giỏi hơn cấp bậc Kiếm Thần!
Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Tung lại ngăn không được hưng phấn. Năng lượng trong cơ thể lưu chuyển nhanh chóng hơn. Huyết mạch toàn thân được khai thông điên cuồng mà hấp thu năng lượng chung quanh. Cánh chim màu đen trong nháy mắt mở rộng, mỗi một lưỡi dao đều mang theo tràn đầy khí tức bóng tối. Nàng cảm thấy tại vùng đan điền, luồng khí xoáy tụ màu đen đang không ngừng hấp thu nguyên tố bóng tối, mơ hồ lại có khuynh hướng tạo nên tinh thể màu đen trong luồng khí xoáy tụ.
Không nghĩ tới, mới tu luyện được một tháng, Diệp Thiên Tung đã thật sự thăng cấp lên Kiếm Sư rồi!!