Chương 18: Ly biệt
Gần đây, cả Thanh Vân Thành có thể nói là lòng người bàng hoàng, trong thành, ngoài thành đều tăng cường tuần tra. Trên đường cái khắp nơi đều có người đàm luận chuyện mấy ngày trước ở ngoài thành, toàn bộ sứ giả Tần thị Thánh môn bị gϊếŧ sạch sẽ. Nhất là trong thành vô thanh vô tức xuất hiện rất nhiều sứ giả Thánh môn, không biết là ai để lộ tin tức, tất cả mọi người đều truyền tai nhau: Nguyệt thị Thánh môn Nguyệt Lâm trưởng lão là người đã gϊếŧ đám người Tần Lệ, cũng đoạt đi băng tuyết chi lệ kia. Bởi vì cái gọi là không có lửa làm sao có khói, chuyện gì xảy ra cũng phải có nguyên nhân của nó. Sau khi sứ giả của Tần thị Thánh môn nghe được tin tức ấy, trước mắt Nguyệt thị Thánh môn tới dò thăm tin tức đã nhiều lần xảy ra xung đột. Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc mọi người trong thành người người còn đang bất an, ở bên ngoài cửa thành, trên đường nhỏ lặng lẽ xuất hiện bóng dáng của năm người. Một người trong đó chính là thành chủ Thanh Vân thành Diệp Thanh Vân. Bốn người còn lại dĩ nhiên là Diệp Thiên Tung, Bạch Ngân, Phi Dạ cùng với Tề Thiên Ngạo.
“Được rồi con nuôi, con đi lần này cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại. Cha mặc dù không biết tại sao con lại nhờ cha truyền lời đồn đại làm hai nhà Tần Nguyệt nội đấu với nhau, nhưng Tần gia và Nguyệt gia con tuyệt đối không chọc nổi đâu, cho nên con nhất định phải cẩn thận nha!” Trong mắt Diệp Thanh Vân tràn ngập không đành lòng cùng những lo lắng.
Mặc dù biết Diệp Thanh Vân đối đãi với mình như vậy có thể là vì ảnh hưởng chuyện của mẫu thân trước kia, nhưng có thể trợ giúp nàng vô điều kiện, thậm chí mạo hiểm trở mặt với Thánh môn, vì nàng mà tung tin giả, chỉ bằng điểm ấy thôi, Thiên Tung đã cảm thấy cảm kích vạn phần rồi.
“Cha nuôi, cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nhưng người khác nợ con, con nhất định sẽ bắt chúng phải trả lại. Được rồi, chúng con còn phải lên đường.” Diệp Thiên Tung nhìn người đàn ông trung niên tràn ngập từ ái, dù đã quyết tâm kiên định nhưng trước mắt cũng có mấy phần không đành lòng.
“Con nuôi, có thời gian nhất định phải trở lại thăm cha một chút!”
“Đúng rồi, con cũng không thể chỉ biết hiếu thuận với lão đầu Tề Thiên Minh kia mà quên mất cha nuôi là cha đó!”
“Thôi mà con nuôi, con không thể ở lại hai ngày nữa sao! Ở đây cha còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối!”
***
“Đúng rồi, tiền đi đường của con đã đủ chưa?”
Nhìn Diệp Thanh Vân ở nơi đó cầm khăn lụa lải nhải, Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân và Phi Dạ đều sinh ra cảm giác xúc động muốn đánh người. Rõ ràng bên ngoài là người uy nghi phi phàm đứng đầu một thành, nhưng đối mặt với Thiên Tung lại biến thành như vầy là sao? Cho đến khi ông nói “Tiền đi đường của con đã đủ chưa?” Cuối cùng đã đem khinh bỉ của ba người đối với ông thăng hoa lên tới cực điểm. Nghĩ mà xem Tề Thiên Ngạo, Bạch Ngân hoặc là Phi Dạ, ai đi ra ngoài không phải là vung tiền như rác, đâu cần ông nhọc lòng thăm hỏi. Vì miễn phải rơi vào tội danh ngược đãi người già, ba người lập tức lôi Diệp Thiên Tung đi mất. Chỉ còn lại Diệp Thanh Vân ở nơi đó thương tâm phe phẩy khăn tay, tượng trưng gạt lệ.
Ba người trải qua hai mươi ngày lộ trình, rốt cục chạy tới thủ đô Thánh Thiên vương triều, Thánh Thiên thành. Thời điểm mọi người đến gần cửa thành thì thân hình Bạch Ngân và Phi Dạ chợt dừng một chút, trên mặt hai người cũng nổi lên thần sắc không đành lòng, thống khổ cùng phức tạp.
Diệp Thiên Tung vội vàng hỏi nói: “Các huynh sao thế?”
“Tiểu Diệp, bọn huynh chỉ có thể đi cùng muội tới đây thôi, từ nay về sau muội sẽ phải tự lo cho mình nha.” Phi Dạ hiếm khi nghiêm chỉnh nói, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng tràn đầy quyến luyến.
“Sao vậy? Các huynh muốn rời khỏi muội ư?” Trong lòng Thiên Tung luôn luôn không có sóng giờ lại nổi lên rung động, năm năm sớm chiều ở chung, nàng đã sớm đem Bạch Ngân và Phi Dạ trở thành người một nhà.
“Tiểu Thiên, muội hãy nghe huynh nói, ” Bạch Ngân nhìn bóng dáng của Diệp Thiên Tung, tràn ngập thâm tình. “Trong Thánh Thiên thành, cao thủ đông đảo, ban đêm những người đó sẽ cảm giác được khí tức của huynh và Phi Dạ, sẽ tới tìm đuổi gϊếŧ, nếu bọn huynh ở lại đây với muội, sẽ dẫn đến nhiều phiền toái không cần thiết, thậm chí có thể làm lộ thân phận của muội. Cho nên, huynh cùng với Phi Dạ quyết định rời đi, tìm một chỗ chuyên tâm tu luyện. Chờ bọn huynh trở nên đủ mạnh mẽ mới có thể giúp muội dọn dẹp đám Thánh môn đáng chết kia, Quang Minh Chính Đại đứng ở bên cạnh muội!”
“Bạch Ngân. . . . . .” Diệp Thiên Tung lần đầu tiên chủ động ôm một người, mang theo quyến luyến cùng không đành lòng. Nhìn nàng luôn luôn lạnh như băng giờ lại chủ động ‘yêu thương nhung nhớ’, Bạch Ngân rõ ràng ngẩn ra, sau đó trong trong lòng tràn ra một nụ cười, đẹp như trích tiên.
“Nè, Tiểu Diệp Diệp, muội cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia nha! Huynh cũng muốn ôm!” Phi Dạ hâm mộ nói.
Nhìn ánh mắt đẹp như yêu nghiệt, đã từng không ai bì nổi, lại đối với mình nói gì nghe nấy, cưng chiều có thừa, Phi Dạ, Diệp Thiên Tung chỉ cảm thấy lòng của mình nong nóng. Thì ra bất tri bất giác, núi băng trong lòng đã hòa tan, đón nhận hai nam tử tuyệt thế thiên hạ này tiến vào. Thiên Tung mở ra hai tay, ôm lấy hông của Phi Dạ thật chặt, có chút buồn buồn nói: “Ba năm, ba năm sau các huynh nhất định phải trở lại tìm muội đó!”
“Được! Thì ba năm!” Bạch Ngân và Phi Dạ trăm miệng một lời.
Lúc này, Tề Thiên Ngạo cực kỳ cô đơn, lại có chút hưng phấn. Hắn biết ở trong lòng Thiên Tung có lẽ mình vĩnh viễn cũng không bằng được vị trí của hai nam tử này, nhưng vậy thì có quan hệ gì? Mình có thể ở cạnh nàng ấy ba năm, ba năm này chẳng lẽ sẽ không có cơ hội sao?
“Tề nhị thiếu gia, hi vọng ngươi có thể chiếu cố Tiểu Thiên thật tốt, không để nguy hiểm xảy ra cho muội ấy.” Bạch Ngân cực kỳ trịnh trọng nói với Tề Thiên Ngạo.
“Ngươi yên tâm, ai muốn gây bất lợi cho Thiên Tung, trừ phi bước qua xác ta!” Tề Thiên Ngạo nghiêm túc nói.
Nghe hắn nói thế, Bạch Ngân tất nhiên rất hài lòng, ngược lại Diệp Thiên Tung không khỏi khẽ liếc mắt.
“Nè, tiểu tử ngươi không được có chủ ý với Tiểu Diệp Diệp, biết hay không hả? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước đó!” Phi Dạ cảnh giác nói.
“Cắt, ngươi là gì chứ? Dám trông nom tiểu gia ta? Ta thích Thiên Tung đấy, ngươi có thể làm gì ta?” Tề Thiên Ngạo lưu manh trả lời.
“Được, tiểu tử ngươi là ngươi tự tìm, có phải hay không. . . . . .”
***
Đến khi ly biệt, Phi Dạ và Tề Thiên Ngạo vẫn không buông tha cãi vã. Nhưng chia lìa cuối cùng cũng tới. Diệp Thiên Tung đột nhiên nhớ tới, ở kiếp trước, có người từng nói qua chia ly là để gặp lại tốt hơn, kết thúc là để bắt đầu đẹp hơn. Nhìn bóng lưng hai người Bạch Ngân và Phi Dạ đi xa, lòng của Diệp Thiên Tung lại trở nên kiên định hơn: đợi đến lúc chúng ta gặp lại, muội sẽ bảo vệ các huynh, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ, cùng nhau mong đợi ngày gặp lại!