[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: U Tịch Cốc Nguồn convert: tangthuvien.com Edit: Tojikachan “Không phải tôi mang cô về địa phủ, để bồi thường, tôi đã tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn cô ở thế giới khác, chỉ cần c …
Xem Thêm

Chương 4: Gặp
Đấu trường trên không, cao 991m, 251 tầng, là kiến trúc đứng thứ tư trong bảng xếp hạng những kiến trúc cao nhất thế giới, là nơi mà chỉ có một người thắng trong các trận đấu mới có thể đi hết các tầng. Tại đấu trường, mỗi ngày có 4000 người tiến từ tầng trệt tiến lên, số người xem hàng năm đạt khoảng 10 triệu người, trong này có đầy đủ các loại đồ dùng, các cao thủ thậm chí có thể được dùng toàn bộ ở tầng trệt.

Trước tầng thứ 200, được phân 10 cấp, nếu thua ở tầng thứ 50 thì phải giáng cấp xuống tầng 40, nếu thắng sẽ thăng lên tầng 60, cấp tầng càng cao, tiền thưởng của trận đấu càng nhiều, phúc lợi không tệ, nói cách khác càng cao tầng càng không lo ăn mặc, lại có tiền thưởng.

Ging nhanh chóng đem tôi đến nơi này rồi bỏ chạy, sớm biết tính cách thoắt ẩn thoắt hiện của anh ta, lời chia tay của tôi là cũng chỉ là nói cho anh ta nếu gặp phần mộ tôi cảm thấy hứng thú thì nhất định nhớ cho tôi biết để cùng đi, về phần tại sao tôi cảm thấy hứng thú, đương nhiên là thu thập linh hồn rồi

Sau đó tôi lấy tiền ở ngân hàng, mở “Phường trà sau ngọ” bên cạnh Đấu trường trên không, kết hợp hoàn mỹ giữa món điểm tâm ngọt và trà, tôi chưa từng bán hàng bao giờ nhưng lại có thể làm rất tốt việc kinh doanh của tiệm, hơn nữa quy củ kỳ lạ là chỉ mở giữa trưa, bốn giờ chiều đóng cửa ngược lại lại làm cho tiệm càng ngày càng sinh ý thịnh vượng, có chút kỳ quái, nghĩ mãi, tôi lấy nguyên nhân là vì vấn đề huyết thống đi, kiếp trước tôi là con gái của hai đại cường giả trên thương trường, có lẽ trời sinh có tế bào kinh thương đi, về phần All-chan chạy loạn khắp nơi, chỉ ở một ngày sau khi mở tiệm, lại không biết chạy đi đâu.

A, đúng rồi, lúc trước tôi quyết định khai điếm ở đây cũng có một phần nguyên nhân là cậu ta, tôi muốn quen biết Killua – đại vương mê điểm tâm ngọt, lúc nói chuyện với Ging, biết được con anh ta 6 tuổi, cùng tuổi với Killua, đều nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Tôi biết Killua bị ném tới nơi này luyện tập, đối với con mèo nhỏ tóc trắng này, tôi rất có hảo cảm, cho nên nhất định phải cố ý đến kết bạn; Lại nghĩ đến Ging rất hay chạy, thường thường ở một nơi không đến một hai tháng liền đi nơi khác, điều này làm cho người thích an nhàn như tôi có chút không quen, tuy hơn phân nửa thời gian tôi bám lấy anh ta, nhưng sau khi chạy ngược chạy xuôi ba năm, tôi rốt cục quyết định dứt khoát kiên quyết rời khi, dù thế nào tôi cũng phải tìm một nơi định cư, như vậy, nơi này có thể là nơi thích hợp

Sau ba tháng khai trương tiệm, tôi không thấy bóng dáng con mèo nhỏ màu bạc đâu, là không có tiền sao? Trong nguyên tác chẳng phải nói là Killua dùng hai tháng đã đánh tới tầng 150, vậy thì hẳn là rất có tiền, rất kỳ quái.

“Chitose có muốn tham gia trận đấu không?” Giọng nói hưng phấn của Bạch Ngọc vang lên, vẻ mặt vui mừng nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng này, cậu ta rất muốn đi vào đánh xem sao.

“Mới không đâu.” Mới không cho Bạch Ngọc có cơ hội gây phiền toái đâu, tôi tới nơi này để định cư, cộng thêm muốn quen biết con mèo nhỏ, cũng không muốn trở thành nhân vật phong vân của đấu trường thi đấu thể thao, vạn nhất nếu nơi này gặp phải Hisoka, nói không chừng sẽ thành tiểu quả thực của hắn, rất không muốn gây ra phiền toái.

“A, Chitose!” Bạch ngọc kinh hô.

“Sao vậy?” Tôi không hề ngưỡng mộ chỗ ngồi khán giả trong trận đấu tí nào, không yên lòng xoay người, bước đi, “A!” Đυ.ng vào, tôi té ngã, rổ trong tay bị văng ra.

“Ủa? Đây không phải kí hiệu của “Phường trà sau ngọ” mới khai trương sao? Nhưng thanh socola này rất bình thường.” Người bị tôi đυ.ng phải không chỉ không ngã, mà còn phê bình socola trong rổ của tôi

“Soccola kia bình thường bởi vì…… Eh?” Tôi ngẩng đầu liền thấy con mèo nhỏ mà tôi ‘Mong nhớ ngày đêm’, may mà nuốt xuống kịp hai chữ Killua, tôi đứng lên giải thích, “Hình như tôi đυ.ng phải cậu, thật sự xin lỗi đâu, cậu bé.”

“Cậu bé? Cô còn thấp hơn tôi đấy.” Killua nhắc nhở ‘chị’ người mù đang gọi mình là cậu bé, hình như cô ấy không phải người mù

“À, chị năm nay mười hai tuổi, chỉ là bề ngoài là giống năm sáu tuổi thôi, cậu bé.” Tôi vẫn gọi cậu ta là cậu bé, ai bảo cậu ta không nói tên cho tôi biết, nên tôi chỉ có thể gọi cậu ta như vậy, tôi lấy trong tay áo một cái hộp nhỏ ra, “Chị chính là chủ cửa hàng phường trà kia, để bồi thường, hộp socola này cho em, không giống thanh socola trong rổ kia.”

Killua có chút hoài nghi nhận lấy, mở hộp ra ăn một ngụm, vì thế mặt mèo kinh điển xuất hiện, thật đáng yêu, cũng rất muốn dụi dui cậu ta giống như các nữ chủ xuyên qua hay mơ mộng nha.

“Không giống phải không, trong rổ là thứ chị mua về, em thích không? Nếu có thể vào tiệm của chị hỗ trợ, thì số socola làm được có thể phân cho em một nửa.” Nhìn cậu ta thèm muốn ăn tiếp, còn dùng đôi mắt mèo nhìn tôi, tôi dùng giọng thương lượng nói với cậu ta, xem ra con mèo nhỏ này có thể lừa đến tay.

“…… Được.” Killua chỉ chần chừ một chút liền đáp ứng.

“Chị là Chitose, còn em?” Tôi vừa đi vừa hỏi.

“Killua.”

Đứa trẻ kia khốc khốc đút tay vào túi quần đi theo, dưới hoàng hôn, cái bóng của hai đứa trẻ in dài trên đường.

——— —————— —————— —————————–

“Lualua.” Tôi cười meo meo đứng ở cửa đấu trường trên không chào hỏi, chúng ta đã quen biết được hai tháng, dưới thế công socola, đứa trẻ kia dần dần hòa tan, rất hữu hảo với tôi, nhưng đứa trẻ được nhà Zaoldyeck huấn luyện có ánh mắt thật lợi hại, lại còn nói tôi thâm tàng bất lộ.

“Chị tới làm gì?”

“Chẳng phải hôm nay Lualua thăng lên tầng 170 sao, chị đến mời em đến nhà của chị chúc mừng, nhưng đối thủ rất mạnh sao? Trên mặt bị thương một đường kìa.” Trên người phỏng chừng cũng có vết thương đi, dù sao chỉ mới có sáu tuổi thôi, dù Lualua lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

“Hừ, chỉ là không cẩn thận.” Killua khó chịu hừ nhẹ, đối thủ lần này thật sự khó đánh, hơn nữa cũng không yếu, không, phải nói là mình còn chưa đủ mạnh.

“A, không cẩn thận sao.” Thật không thẳng thắn thành khẩn gì cả, “Nào, đưa tay cho chị.”

Killua ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi cầm lấy, bắt đầu chữa thương cho cậu ta, nếu không uy hϊếp, cậu ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không có món điểm tâm ngọt miễn phí, cậu ta cũng rất ngoan, ai bảo cậu ta thích đồ ăn tôi làm chứ.

Nói đến chữa thương, đó là năng lực của Thanh Hợp, cậu ta là tinh linh của nước, chữa thương chính là một trong các loại năng lực, còn những năng lực khác, cậu ta còn phải chậm rãi tìm tòi, Thanh Hợp và Bạch Bgọc đều là thức thần trưởng thành, tôi biến mạnh mẽ thì bọn họ mới có thể mạnh hơn, có chút hao tổn tâm trí, tôi bị vây ở trong thân thể sáu tuổi, năng lực dù mạnh đến thế nào cũng luôn phải chịu giới hạn trong khối thân thể này, khi nào mới có thể lớn lên đây.

“Lualua muốn biết chị làm công việc gì không?” Tôi một đường dẫn cậu ta đi chợ, cơm chiều còn chưa chuẩn bị, mang theo cái sức lao động miễn phí thuận tiện hiểu biết nhau thêm, ánh mắt của Lualua cũng sử dụng rất tốt, khi tôi trao đổi giá với tiệm chủ, cậu ta rất hay không kiên nhẫn dùng ánh mắt thả sát khí đi qua, dù trả giá thấp cũng có thể mua được đồ ăn.

“Chẳng phải chị không muốn nói bí mật ra sao?” Killua hơi nhíu mày nhìn đằng trước, nơi này…… là muốn đi chợ sao, thật sự là khó chịu, từ khi quen biết chị ấy, cậu ta phải làm rất nhiều việc trước kia chưa từng làm, phục vụ tiệm, rửa chén, quét tước nhà vệ sinh, dọn đồ ăn…… Tuy không phải là tình nguyện, nhưng…… cảm giác được tựa hồ cũng không tệ lắm.

“A, có sao?” A! Hình như lúc ấy thấy Lualua rất muốn biết, đột nhiên không muốn nói cho cậu ta, biểu tình của Lualua lúc đó thật đáng yêu, ừm, từ khi nào cô lại có thói quen này vậy.

“Ha ha, quên, nhưng đêm nay chị phải làm việc, Lualau muốn cùng đi không?” Nhìn trán của Lualua đột nhiên tuôn ra ‘ngã tư đường’, hình như cậu ta biết gì đó, quen nhau lâu như vậy, tính cách của tôi, cậu ta hẳn là cũng biết, ha ha, Lualua như vậy cũng thực đáng yêu.

“Không” Tuy cậu ta không biết là công việc gì, cũng rất muốn biết làm gì, nhưng hiện tại có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

“A?” Vốn tưởng rằng cậu ta sẽ đáp ứng, ừm, là quyết định muốn làm chuyện gì sao? Tôi cẩn thận tự hỏi…… A, thì ra là thế, vậy thì, tôi giúp cậu ta một chút đi.

Về phần công việc buổi tối, cũng không phải rất muốn đi, nhưng làm sẽ có tiền, đành phải cố mà làm

Thêm Bình Luận