Chương 7
CHƯƠNG 7
Giữa trưa ngày thứ hai, lúc đang dùng cơm, nghỉ trưa, Tương Hiểu Vũ cầm bát cơm ngồi cạnh A Chính, thật cẩn thận từ trong lòng lấy ra một túi tiền đơn sơ đưa tới trước mặt A Chính, “A Chính, nơi này có hai trăm chín mươi văn tiền, chuyện tưới hoa ta không làm nữa, ta trả cho ngươi.”
A Chính đang ăn cơm đành phải ngừng lại, “Vì sao không làm?” Ngay cả Tương Hiểu Vũ tham tiền nhất trong hoàng cung làm được một lần, cũng không dám làm lần thứ hai, y tối qua nhất định đã thấy những thứ bẩn bẩn gì đó rồi, tỷ như quỷ? !
“Này. . . . . .” Bị hỏi như vậy, Tương Hiểu Vũ không biết trả lời thế nào cho phải , Hoàng Thượng đã cảnh cáo y, nếu chuyện tối qua bị người thứ 3 biết, cái mạng nhỏ của y sẽ khó mà bảo toàn !
Thấy Tương Hiểu Vũ trả lời không được, A Chính càng thêm kiên định suy nghĩ của mình, cho dù Tương Hiểu Vũ có chịu trả thêm tiền cho gã, hắn gã cũng không cầm lại!”Hiểu Vũ, ngươi đừng quên giao ước của ta với ngươi, chúng ta đã nói trước rồi, nếu ngươi đổi ý, ngươi phải trả tiền lại gấp đôi cho ta.” A Chính nhắc nhở Tương Hiểu Vũ giao ước của hai người họ, dựa theo sự hiểu biết của gã với y, gã dám dùng tánh mạng đảm bảo loại người vắt cổ chảy ra nước như y đời nào mà chịu nhả tiền ra.
Mà sự thật cũng chứng minh A Chính tương đương hiểu tính Tương Hiểu Vũ, gã vừa nói xong, sắc mặt Tương Hiểu Vũ lập tức thay đổi, vẻ mặt vốn kiên định trở thành do dự, Trả tiền lại gấp hai? Không chỉ kiếm không được, còn phải nhả ra một số tiền tương đương? Vừa nghĩ tới phải lấy hai trăm chín mươi văn tiền trong túi mình ra, tâm Tương Hiểu Vũ liền đau đớn như bị dao cắt vào, còn đau hơn cả chữ đau.
Thế nhưng lại nghĩ tới chuyện buối tối tưới hoa sẽ gặp hoàng thường, y lại sợ nếu mình sơ sẩy, thì mạng nhỏ khó mà đảm bảo. Một bên là tiền, một bên là mạng nhỏ, trời ạ! Vì sao nhân sinh luôn không theo ý mình chứ? Vì sao cá cùng gấu không thể lưỡng toàn? Tiền? Hay là mệnh? Tương Hiểu Vũ nội tâm không ngừng giãy giụa .
Đột nhiên bên trái xuất hiện một tiểu thần tiên, nó không ngừng khuyên bảo y, “Đương nhiên là muốn mạng, có mạng mới có hết thảy , không có mạng ngươi làm sao dùng tiền được a. Nhân sinh trên đời ngắn ngủi có vài thập niên, tiền là vật ngoài thân, đừng quá coi trọng tiền, khỏe mạnh khoái hoạt mới là là quan trọng nhất.”
Ngay lúc Tương Hiểu Vũ nghĩ muốn gật đầu phụ họa, bên phải lại xuất hiện
một tiểu ác ma trên đầu có hai cái sừng trong truyền thuyết, nó khuyên: “Đương nhiên là cần tiền! Phải biết tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể a! Nhân sinh trên đời mặc dù chỉ ngắn ngủi vài thập niên, nhưng nên biết làm người khổ nhất là không có tiền! Ngươi không phải là vì trong nhà không có tiền mới bị bán làm thái giám đó sao?”
“Đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng, có mạng mới có hết thảy! Bằng không có nhiều tiền hơn nữa cũng là vô ích!” Tiểu thần tiên tiếp tục nói.
“Đương nhiên là tiền trọng yếu, có tiền mới có hết thảy, người sống mà không có tiền thì thống khổ biết bao a!” Tiểu ác ma cũng nói tiếp.
Lời chúng nói đều có lý, nhưng chỉ có thể lựa chọn một trong hai, Tương Hiểu Vũ thật không biết làm sao mới tốt!
Nhìn bộ dáng y giãy giụa, A Chính quyết định hạ một thϊếp dược nặng hơn, “Sao rồi a, Hiểu Vũ? Ngươi muốn kiếm hai trăm chín mươi văn tiền hay là muốn thâm vốn mà trả năm trăm tám mươi văn tiền cho ta?”
Năm trăm tám mươi văn tiền? ! Nghe xong con số này, Tương Hiểu Vũ lập tức ném lời tiểu thiên thần nói ra sau đầu, tiếp thu lời tiểu ác ma nói, đúng, nhân sinh trên đời tiền mới là là quan trọng nhất, không có tiền thì chẳng làm được gì ! Mình sở dĩ gặp được Hoàng Thượng là vì tính hiếu kì của mình, chỉ cần lần sau ta không đến chỗ rẽ kia nữa, tưới hoa xong lập tức đi, sẽ không sợ Hoàng Thượng lấy mạng mình! Đúng, chính là như vậy, mình chọn tiền!
“Vậy mới đúng chứ.” Tiểu ác ma khen ngợi, mà tiểu thần tiên thì biến mất không còn bóng dáng.
Nghĩ thông suốt, Tương Hiểu Vũ cắt tiền lại vào túi, vỗ vỗ, ân, túi túi bình an.”A Chính, ngươi coi như ta chưa nói qua chuyện này, hoa ta tiếp tục giúp ngươi tưới, nhưng tháng sau ta không làm nữa.”
A Chính vốn đã yên lòng mà ngồi húp canh, thiếu chút nữa bị câu cuối cùng của y làm sặc chết, “Khụ. . . . . . Hiểu Vũ tốt bụng, ngươi giúp ta làm tiếp đi.” Ngay cả Tương Hiểu Vũ yêu tiền nhất cũng không dám làm vậy thì ai dám làm a? !
“Không được!” Tiền trọng yếu, mạng nhỏ cũng trọng yếu.
“Ta đây mỗi đêm cho ngươi mười một văn?”
“Không cần!” Rất kiên quyết.
“Mười hai?”
“Không!”
“Mười ba?”
Ngừng một chút, suy nghĩ một chút, “Không!”
A Chính cắn răng, bất cứ giá nào: “Mười lăm, ta cao nhất ra mười lăm văn tiền một đêm thế nào? Không thể cao hơn !”
Mười lăm văn tiền? ! Chuyện này có nghĩa là một tháng có bốn trăm năm mươi văn tiền vào túi? ! Một năm sẽ có năm lượng bốn trăm văn tiền! Dù sao tưới một tháng cũng là tưới, tưới một năm cũng là tưới, chết thì chết, người chết vì tiền!”Hảo, mười lăm văn tiền thì mười lăm văn tiền, ngươi phải nhớ kỹ, nửa văn cũng không thể thiếu ta.”
“Ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được. Bất quá ngươi cũng phải nhớ rõ, nếu ngươi đổi ý phải trả lại ta gấp đôi.” Trời a, Tương Hiểu Vũ hẳn nên đổi tên thành Tương Tham Tài mới đúng. A Chính thật không còn biết nói gì, bất quá cũng may mà có một người yêu tiền như Tương Hiểu Vũ mình mới không cần sợ đυ.ng tới mấy thứ kia.
Hết đệ thất chương