Chương 8
Lần này Kim Quỹ thực sự viết cho đơn thuốc, hơn nữa Bàng Thống còn tự mình đi mua thuốc, lại tự mình nhìn chằm chằm bếp lò canh giờ.
Nhưng Công Tôn Sách lại không có chút vui mừng sắp được giải thoát cùng buông lỏng nào, ngược lại trong lòng từng trận đau đớn. Công Tôn Sách không khỏi thầm trách mắng bản thân trong lòng, tới thời điểm cuối cùng rồi, chẳng lẽ mình lại không bỏ được sao?
Nhưng lúc này, trong khách *** lại xuất hiện một vị khách không tầm thường.
Công Tôn Sách nhận ra hắn, Binh bộ thượng thư Lưu Tân Xương Lưu đại nhân, cũng là một vị lão thần trung thành tận tâm với quốc gia với Hoàng Thượng, ban đầu ở trong triều cũng chịu không ít chèn ép của Bàng Thái sư, hiện nay Bàng Thái sư đã không thể tiếp tục dùng thủ đoạn, cả ngày ru rú trong nhà. Lưu đại nhân cùng chư vị lão thần phụ tá Nhân Tông, tỉ mỉ dốc sức với quốc gia xã tắc, mắt thấy Đại Tống thực lực ngày càng mạnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, Công Tôn Sách trong lòng kính nể cảm tạ vị lão thần này.
Bất quá lần này Lưu đại nhân không ngại ngàn dặm chạy tới trấn nhỏ này, không biết vì sao, trong lòng Công Tôn Sách không khỏi dâng lên bất an.
Khi đang tâm phiền ý loạn, Bàng Thống nhẹ nhàng đẩy cửa hậu viện, trong tay bưng một chén thuốc đen như mực.
“Thuốc còn rất nóng, đợi nguội một chút rồi hẵng uống.” Bàng Thống đem thuốc đặt lên bàn, lại liếc mắt nhìn Công Tôn Sách thật sâu, môi động động, nhưng vẫn không có lời nói phát ra, cuối cùng hắn như là đã hạ quyết tâm rất lớn, quay đầu kiên quyết bước ra khỏi cửa.
Lúc hắn rời đi, bước chân như đeo ngàn cân đá nặng nề, trong lòng hắn nhất định là không bỏ được đi?
Trong lòng Công Tôn Sách cũng không chịu nổi, viền mắt nóng lên, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt. Cũng không biết có phải là vì mang thai hay không, gần đây tâm tình đặc biệt dễ kích động, động một chút là lại muốn rơi nước mắt, còn tiếp tục như vậy, bản thân khéo sắp thật sự biến thành nữ.
Cắn răng một cái, bưng chén thuốc lên, vừa định đưa lên khóe miệng.
Công Tôn Sách chợt cứng lại.
Làm sao có thể?
Một chút, lại một chút.
Trong bụng lại có động tĩnh khác thường, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là……
Khó khăn cảm nhận, đứa nhỏ này tựa hồ biết chén thuốc này có ý nghĩa như thế nào với nó, nó không cam lòng cứ như vậy đưa tiễn mạng sống mình không rõ ràng như vậy, nó kháng nghị với người dựng dục đang muốn vứt bỏ mình!
Công Tôn Sách tay run lên, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc.
Run run rẩy rẩy đem chén thuốc đặt lại trên bàn, Công Tôn Sách không dám tin đặt tay lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sinh mệnh bé nhỏ bên trong tựa hồ cũng cảm nhận được dịu dàng từ bên ngoài, không còn tiếp tục đá mạnh nữa, cũng nhẹ nhàng động đậy, đáp lại chăm sóc của Công Tôn Sách.
“Nó là một sinh mạng sống sờ sờ… có quan hệ máu thịt với ngươi……” Lời của Kim Quỹ vang vọng lại bên tai.
Nhưng là… nhưng là… Con sao hết lần này tới lần khác lại muốn sinh trong bụng ta? Ta là đàn ông, trừ bỏ mạng sống có thể sinh con ra như một người mẹ, ta đều không thể cho con. Nếu ta sinh con ra, sau khi con lớn lên, con có thể nhận một người đàn ông làm mẹ của mình sao? Con sẽ đối mặt với chỉ chỏ của người đời thế nào, con có thể thừa nhận hết thảy sao? Còn không bằng để con sớm rời khỏi ta, sớm ngày đầu thai tới một người phụ nữ thực sự, sống một cuộc sống bình thường một đứa bé nên có đi!
Công Tôn Sách nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi cảm thấy buồn khổ, tay chống đầu, âm thầm khóc nức nở.
Ngồi một hồi lâu, Công Tôn Sách vẫn không thể hạ quyết tâm, chỉ đành trước đi xuống lầu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, đợi chốc lát bản thân khôi phục lý trí lại trở về uống thuốc.
Công Tôn Sách không mục đích đi bộ trong hậu viện khách ***, lúc đi tới phòng khách, nghe thấy bên trong tựa hồ như có tiếng người nói chuyện, nhưng là, giọng nói y nghe thấy một là của Bàng Thống, người còn lại cũng rất quen. Công Tôn Sách không kiềm được lòng hiếu kỳ, rón ra rón rén đi tới, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, một giọng khác chính là Lưu Tân Xương Lưu đại nhân.
“Ta lần này tới, thật sự là…… hôm nay quốc gia gặp nạn, mong rằng tướng quân có thể……”
“Ta nào còn là tướng quân? Ngài đã quên, ta đã từ quan về quê, sống cuộc sống nhàn vân nhã hạc sung sướиɠ tiêu dao!”
Lưu đại nhân nặng nề thở dài: “Lưu Tân Xương ta trung thành không hai với đương kim Thánh thượng, nhưng ta cũng sẽ không nhất mực thiên vị bao che khuyết điểm, ban đầu Hoàng Thượng vì đoạt quyền, cũng đúng là có chút không chừa thủ đoạn nào. Nhưng là…… nhưng là chuyện hôm nay liên quan tới an nguy của bá tính thiên hạ, mong rằng tướng quân có thể khoan hồng độ lượng không kể tới hiềm khích khi trước, lần nữa nắm giữ ấn soái xuất trinh, vì cơ nghiệp thiên thu của Đại Tống, vì lê dân bách tính trong thiên hạ……”
“Được rồi, ngài chụp cho ta nhiều cái mũ như vậy, Bàng Thống ta chịu không nổi!” Bàng Thống cười lạnh. “Sao vậy, Hoàng Thượng cũng biết bản thân trước kia làm việc không chính thống, hôm nay muốn mời ta lần nữa bán mạng cho hắn, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, liền phái ngài chạy tới chỗ ta giảng đạo lý lớn này sao!”
() chữ “đạo lý lớn” là “đại đạo lý” thường có ý nghĩa những thứ phi thực tế, lý luận không thực tế.
“Không phải vậy! Kỳ thực… kỳ thực… lần này là ta đề cử Bàng tướng quân nắm giữ ấn soái, Hoàng Thượng trước khi lão thần đi đã nói, trong triều quả thực không thể tìm được ai có thể dụng binh như thần như Bàng tướng quân, chính là chuyện lúc trước Hoàng Thượng xin lỗi ngài, Hoàng Thượng nói, nếu Bàng tướng quân không chịu giúp lần này, ngài ấy cũng sẽ tuyệt đối không dùng Hoàng Mệnh ép ngài đồng ý, chỉ có thể nói là vận mệnh giang sơn Đại Tống nên có một kiếp này, ai…… Chẳng lẽ thật sự là kiếp số khó thoát!”
Bàng Thống lại cười lạnh mấy tiếng: “Hắn quả nhiên không còn là đứa nhỏ u mê ngu ngốc nữa, cũng biết lạt mềm buộc chặt! Hừ! Hắn muốn lấy lui làm tiến, ta sẽ tự giác tự nguyện nhảy vào dây trói của hắn sao?”
“……” Lưu đại nhân nhất thời cứng họng.
Yên lặng một hồi lâu, Bàng Thống bỗng nhiên chuyển đề tài, “Phiền Lưu đại nhân mang những chiến báo từ trước tới nay tới cho ta xem một chút!”
Công Tôn Sách ngoài cửa căng thẳng trong lòng, y hiểu Bàng Thống, chẳng lẽ hắn thật sự muốn xuất chinh sao?
Lưu đại nhân há miệng cứng lưỡi, cơ hồ không tin vào lỗ tai mình.
“Bàng tướng quân, ngài…… ngài đây là ý gì?”
“Ta nếu đã từ quan, cũng sẽ không tiếp tục ham chiến triều đình. Ta sở dĩ làm vậy, cũng không phải vì Hoàng Thượng! Cũng không phải vì cái gì cơ nghiệp Đại Tống! Ta… là vì bách tính thiên hạ, cũng là vì một người có tâm vì bách tính thiên hạ!”
Bàng Thống từ tay Lưu đại nhân nhận lấy chiến báo, xem những trọng điểm trong đó, sắc mặt nghiêm trọng. “Sao có thể? Lần này Liêu quân lại thế như chẻ tre, gan dạ khó đỡ. Xem chừng có chuyện kỳ lạ!”
“Đúng vậy, không biết vì cớ gì? Theo như chiến tướng ở chiến trường báo lại, binh sĩ Liêu Quân phía Nam lúc này mỗi tên đều dị thường dũng mãnh, gần như lấy một đích trăm, chỉ có năm ngàn Liêu binh mà đã đánh cho hai vạn binh mã của Trịnh tướng quân trấn thủ Tiền Châu tan rã. Hôm nay Liêu quân đã chiếm được ba thành trì Tiền Châu Thiệu Châu Trác Châu, hơn nữa còn một đường huy binh Nam hạ, trong triều lúc này lòng người hoảng loạn, có kẻ nhát gan sợ phiền phức còn khuyên Hoàng Thượng hòa đàm với Đại Liêu, cắt đất bồi tiền, còn muốn hằng năm cung phụng, xin lại chút bình an tạm bợ nhất thời!”
Trong lòng Bàng Thống hiểu rõ lúc này không tốt để đánh, nhưng đối với hắn mà nói, càng là tình huống hiểm ác lại càng có sức hấp dẫn. Bàng Thống lần này trong lòng đã ra quyết định.
“Được, ta đáp ứng!”
Lưu đại nhân kích động cả người run rẩy, vội vàng lấy ra Thánh chỉ đã sớm chuẩn bị. “Phụng Thiên thừa vận… Hoàng Đế chiếu viết……”
“Được rồi!” Bàng Thống một tiếng lấy lại Thánh chỉ trong tay Lưu đại nhân, mở ra nhìn qua. “Không phải là phong ta làm Đại tướng quân Đại nguyên soái, mấy ngày nữa xuất chinh quên mình vì nước sao? Viết lắm mấy thứ dài dòng, có bản lĩnh này còn không bằng để ta đi luyện binh!”
Khó có được Bàng Thống một lần đồng ý, cho nên Lưu đại nhân thấy hành động bất kính với Thánh chỉ này cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ đành hỏi lại: “Kia… Tướng quân ngày nào xuất chinh?”
Bàng Thống tập trung suy nghĩ: “Xem chiến báo, mục tiêu kế tiếp của Liêu quân hẳn là Lăng Tây quan, một khắc cũng không thể chậm! Ta còn cần nửa ngày triệu tập bảy mươi hai Phi Vân Kỵ, ngày mai giờ Mẹo canh ba sẽ lên đường!”
Lưu đại nhân vạn phần mừng rỡ. “Thật tốt quá, Trần tướng quân đang đóng quân tám mươi dặm bên ngoài cũng suất lĩnh ba vạn binh mã tới nghe lệnh của Bàng nguyên soái. Hoàng Thượng! Lão thần không cô phụ giao phó của ngài! Giang sơn Đại Tống ta có hy vọng rồi!”
Bàng Thống không kiên nhẫn nghe Lưu Tân Xương ở đó kêu trời kêu đất, quay đầu đi ra ngoài chuẩn bị chuyện xuất chinh, bỗng nhiên bị Lưu đại nhân gọi lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Bàng Thống hỏi.
“Này… này… chuyện này…… có chút khó nói…” Lưu đại nhân ấp úng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Là thế này, trước khi ta lên đường, cha ngài…… Bàng Thái sư cầu kiến Hoàng Thượng, nói là… nói là…… muốn ta mang mười vị mỹ nhân tới đưa cho tướng quân……”
“Có ý gì?” Bàng Thống không hiểu, nghĩ lại, hiểu ra.
Bàng Thống nhất thời dở khóc dở cười.
“Cha ta có phải hồ đồ rồi không? Ta biết ông ấy mong được sớm bế cháu, nhưng cũng không thể trước khi con trai xuất trinh mang lễ vật như vậy tới chứ? Có ý gì? Sợ ta một đi không trở về, cho nên trước khi xuất trinh cho Bàng gia chút huyết mạch, ông ấy là muốn rủa ta chết sao?”
“Sao có thể… sao có thể…… Nào có người cha nào mong con trai chết trận?” Lưu đại nhân một thân mồ hôi, nhưng lại càng giải thích càng hỏng.
“Mười vị mỹ nữ này là Hoàng Thượng tỉ mỉ chọn ra từ trong đám cung nữ, mỗi người tài mạo song toàn……”
Bàng Thống ha ha cười ta, vỗ vỗ vai Lưu đại nhân. “Thay ta cám ơn hắn, bất quá Bàng Thống ta tình nguyện máu nhuộm chiến giáp, cũng không muốn đêm trước khi xuất chinh làm quỷ phong lưu, hừ hừ! Mệt hai người họ nghĩ ra, mười mỹ nữ, muốn đem ta kiệt sức mà chết sao?”
Lưu đại nhân cũng là một người quá cẩn thận. “Không phải để ngài cùng lúc mười vị, ngài có thể chọn một hai vị…… Nhưng nếu may mắn để kéo dài huyết mạch vì ngài, đợi ngài thắng lợi về triều, nhất định phong Vương, được sống cùng kiều thê ái tử, chẳng phải là chuyện đẹp nhân gian sao!”
Nghe nói như thế, Bàng Thống bỗng thoát khỏi bộ dáng bất cần đời vừa nãy, giọng nói trầm thấp, lộ ra cô đơn vô tận.
“Ái tử… ha, ta…… không có cái phúc phận này.”
Công Tôn Sách hiểu thâm ý đằng sau những từ này, trong lòng không khỏi chua xót, cảm thấy vạn phần áy náy.
“Được rồi!” Bàng Thống lại một lần nữa tinh thần phấn chấn. “Ngài trở về bảo Tiểu Hoàng Đế yên tâm, Bàng Thống ta nhất định không nhục sứ mệnh. Còn có, đừng có mang tới cái gì mỹ nữ lung lạc lòng người, còn không bằng thừa dịp sớm đưa mấy cung nữ chưa kịp lâm hạnh tuổi lại lớn kia về nhà đoàn tụ với cha mẹ người nhà bọn họ mới phải đạo, được lòng bách tính còn hơn được lòng một kẻ hữu dụng!”
Lưu đại nhân nghe thấy, bỗng “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói kích động run run. “Bàng tướng quân, ta năm xưa vì có mâu thuẫn với Bàng Thái sư, đến nỗi cũng ôm thành kiến với ngài, ngày hôm nay, mới thật sự nhìn ra ngài thực sự là một quân tử đại trượng phu đội trời đạp đất! Ta… Ta… Thật hổ thẹn… thật hổ thẹn……”
Bàng Thống vội đỡ Lưu đại nhân dậy, khuyên giải an ủi mấy câu.
Công Tôn Sách bên ngoài nghe, thấy Bàng Thống cùng Lưu đại nhân sắp nói lời từ biệt, vội nghiêng người tránh qua một bên, lại từ đường cũ trở về hậu viện.