Chương 17
Gia Luật Văn Tài đối với chuyện Công Tôn Sách muốn hỏi tất nhiên trong lòng đã đoán ra tám chín phần, hắn im lặng trong chốc lát, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi hỏi đi!”
Công Tôn Sách suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi biết Gia Luật Lương Tài mất đã lâu, Nam viện Đại vương hiện tại rốt cuộc là ai?”
Gia Luật Văn Tài nhìn Công Tôn Sách một cái. “Thực ra ngươi so với ta biết rõ hàn ngọc hắn là ai.”
“Vậy tại sao hắn lại nói mình là Gia Luật Lương Tài, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Công Tôn Sách đi tới, nhìn chằm chằm vào mắt Gia Luật Văn Tài. “Có lẽ ta cùng Bao Chửng không sống được mấy ngày nữa, nhưng ta dù chết cũng muốn chết một cách rõ ràng, mong ngươi nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Gia Luật Văn Tài cúi đầu do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định. “Hai tháng trước sau trận Linh Châu, ta cùng nhị ca dẫn một đội Liêu binh đi tuần tra, kết quả ở hạ du bờ sông Thanh Nguyên phát hiện ra hắn. Hắn lúc ấy đã sắp hấp hối, nhị ca nhìn thấy bộ dáng hắn đầu tóc rồi bù, lại bật ra tên của đại ca. Hắn đúng là nhìn có chút giống đại ca ta. Chúng ta đem hắn mang về Liêu doanh, phát hiện hắn thần trí mơ hồ, giống như đã mất trí nhớ, cha ta nghe nói Bàng Thống là một nhân tài văn võ song toàn, đã sớm có ý thu nạp người tài, hơn nữa nhị ca nhận nhầm hắn thành đại ca, vì vậy cha ta đơn giản đâm lao đành theo lao, muốn để hắn thay thế vị trí của đại ca, đem vị trí Mật sử Nam viện trống đã lâu tứ phong cho hắn. Chuyện chính là như vậy.”
Gia Luật Văn Tài nói với Công Tôn Sách, “Ngươi giờ đã biết chuyện gì xảy ra rồi, cũng đừng nghĩ nhiều. Ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi cùng Bao Chửng, đưa các ngươi trở về thành Thanh Châu.”
Nói xong, Gia Luật Văn Tài vừa định rời khỏi doanh trướng, bỗng bên ngoài truyền đến một mảnh ồn ào, sắc mặt Gia Luật Văn Tài đột biến.
“Nguy rồi, chẳng lẽ lại là……” Gia Luật Văn Tài nhanh chóng chạy ra ngoài.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng cũng muốn đi theo ra ngoài nhìn thử, nhưng vừa mới tới cửa liền bị thủ vệ ngăn lại, hai người chỉ có thể đứng đó xa xa nhìn.
Mặc dù cách rất xa, nhưng một màn xảy ra trước mắt vẫn làm Công Tôn Sách cùng Bao Chửng không rét mà run. Mười mấy tên Liêu binh mới vừa rồi còn ngồi đó nghỉ ngơi, đột nhiên lại ngã nhào xuống đất, thân thể tứ chi đều vặn vẹo kinh khủng, tựa hồ thống khổ cùng cực, nhưng trong họng chỉ có thể phát ra âm thanh “khò khè khò khè” bị đè nén, hai chân đạp tung đất cát, không tới nửa khắc liền không còn nhúc nhích.
Gia Luật Văn Tài chạy tới, đang muốn kiểm tra tình trạng những người này, không nghĩ lại bị mấy người Liêu ngăn cản.
“Các ngươi muốn gì? Trước kia tình trạng của mấy trăm Liêu binh lúc trước ta còn chưa làm rõ, bây giờ các ngươi lại muốn đem bọn chôn qua loa cho xong chuyện sao?”
“Gia Luật công tử, mong ngài đừng nhúng tay vào, Quốc sư đã phân phó, đây là ôn dịch hiếm thấy, phải nhanh chóng đem chôn bọn họ, nếu không sẽ lây bệnh cho các binh lính khác!”
“Dừng tay!” Gia Luật Văn Tài tác phong làm việc thường ngày ôn văn nhã nhặn, gấp đến quát to. “Còn chưa biết là bệnh dịch gì chỉ biết một mực che giấu, ngươi nhìn một chút, mấy người này giờ vẫn còn chút hơi thở, các ngươi chẳng lẽ muốn chôn sống họ sao?”
“Gia Luật công tử, xin đừng để thuộc hạ phải khó xử!”Mấy người Liêu căn bản không để ý đến yêu cầu của Gia Luật Văn Tài, vẫn ra lệnh những Liêu binh khác vội vội vàng vàng cuộn mười mấy người kia vào chiếu chuyển về hướng Đông Nam Liêu doanh. Mặc cho Gia Luật Văn Tài nói thế nào, mấy người Liêu kia vẫn như bị điếc, không chút nào để ý tới.
Gia Luật Văn Tài oán hận cắn răng giậm chân, nhưng vẫn vô kế khả thi, liền xoay người đi tới doanh trướng Nguyên Soái.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng tận mắt thấy toàn bộ quá trình, trong lòng cũng nặng nề nghi ngờ.
Mấy ngày sau nhưng lại trải qua vô cùng yên ả, yên ả đến dị thường, ngược lại làm người ta tâm tư bất an, Công Tôn Sách đã có thể cảm nhận được dưới sự yên ả này ẩn chứa một đợt sóng ngầm mãnh liệt.
Bàng Thống không còn xuất hiện nữa, Công Tôn Sách cùng Bao Chửng cả ngày bị nhốt trong Liêu doanh, đến cửa cũng không được ra. Không chịu nổi nhất vẫn là thức ăn, thức ăn người Liêu phần lớn là thịt dê thịt bò, luôn tỏa ra mùi vị rất nồng, Công Tôn Sách ăn không quen, coi như phải chịu đói, bản thân có thể nhịn, nhưng đứa bé trong bụng lại không thể, một khi đói liền đá rất mạnh, thường làm Công Tôn cả đêm không thể ngủ. Qua mấy ngày, người gầy đi không ít, nhưng lại càng lộ rõ bụng lớn, đi thêm vài bước, sẽ cảm thấy eo mỏi lưng đau, còn thở không ra hơi, ngực cũng bức bối khó chịu.
Bất quá mấy ngày nay Bao Chửng một khắc cũng không nhàn rỗi, ở trong doanh trướng đi tới đi lui suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
Ngay sau đó lại là bão tuyết một ngày một đêm, qua một đêm cả cát vàng cỏ khô đều bị một lớp tuyết chôn thật dày, cả trời đất một mảnh màu trắng, gió bắc hàng đêm rít gào, mà Công Tôn Sách trong doanh trướng lạnh đến co thành một cục, Bao Chửng đem tất cả quần áo đều đắp lên người Công Tôn Sách, vẫn không cách nào làm hai bàn tay cùng gò má tái nhợt của y ấm lên.
Bao Chửng thấy Công Tôn Sách đáng thương như vậy, bản thân lại không giúp được gì, cuối cùng mắt cay xè, như phát điên chạy ra khỏi doanh trướng muốn tìm viện binh, kết quả còn chưa chạy được mười bước đã bị Liêu binh bắt trở lại.
Bao Chửng bị ném xuống mặt đất, cả đám Liêu binh lớn lối ha ha cười to.
“Các ngươi…… Không cho phép các ngươi cười!” Bao Chửng giận đến hét lên. “Ta muốn gặp cái Đại vương gì đó của các ngươi! Mau để chúng ta trở về, Công Tôn đại ca sắp bị đông chết rồi!”
Những Liêu binh kia căn bản không nghe lời Bao Chửng nói, vẫn lớn tiếng cười nhạo hắn, đang từng người từng người tản đi. Bao Chửng thấy thể, đột nhiên quỳ xuống đất, gấp đến nước mắt đảo quanh.
“Ta… Ta… Van cầu các ngươi… Giúp ta… Van cầu các ngươi… Công Tôn đại ca thật sự sắp bị lạnh chết rồi!”
Công Tôn Sách đang không tỉnh táo nghe thấy Bao Chửng khúm núm cầu xin đám Liêu binh kia, liền dốc sức chống người từ giường bò dậy, kéo cánh tay Bao Chửng.
“Bao Chửng…… Bao Chửng! Huynh đứng lên! Không được cầu xin bọn chúng! Nhìn huynh như vậy ta rất đau lòng biết không?”
Bao Chửng còn không cam tâm, Công Tôn Sách tức giận, gắng sức kéo Bao Chửng lên.
“Huynh đứng lên cho ta! Bao Chửng, huynh phải nhớ, cho dù huynh mất trí nhớ, cho huynh huynh biến thành Đại Bao ngu ngốc, huynh vẫn là huynh, huynh là Bao Chửng! Là Bao Chửng đường đường chính chính, người thông minh đệ nhất Đại Tống! Huynh không thể như vậy……”
Bỗng một chuỗi tiếng vỗ tay cắt ngang lời nói của Công Tôn, hai người cùng ngẩng đầu nhìn qua, đám Liêu binh vừa nãy còn hăng say cười nhạo Bao Chửng đều nhất nhất cung kính quỳ xuống đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bàng Thống, hoặc là nói, là Nam viện Mật sử Gia Luật Lương Tài, mặc Liêu phục xa hoa phú quý, nở nụ cười âm trầm, thản nhiên bước vào trong doanh trướng.
“Nói thật hay! Bao Chửng đường đường chính chính…… Ha ha ha ha……”
Hắn đêm khuya đột nhiên tới, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì. Công Tôn Sách âm thầm cảnh giác, vội lấy áo khoác bao mình lại thật chặt.
Bàng Thống đi vào doanh trướng, đi theo phía sau vẫn là Quốc Sư Đạt Ma Kiệt kia. Bàng Thống vung tay lên, đuổi cả đám Liêu binh ra bên ngoài, còn ra lệnh: “Ở bên ngoài canh, không cho bất kì kẻ nào tới gần doanh trướng này!”
Bốn người yên lặng hồi lâu, Bao Chửng nhịn không được, mở miệng hỏi trước: “Các ngươi muốn gì?”
Bàng Thống cũng không lên tiếng, chỉ đưa cho Đạt Ma Kiệt một ánh mắt, Đạt Ma Kiệt kia cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Bao đại nhân, Gia Luật đại nhân có một vấn đề muốn lĩnh giáo ngài, không biết ngài có thể cho biết hay không?”
Bao Chửng bĩu môi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Đạt Ma Kiệt lại nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt bỗng thoáng qua tia sáng lạnh lẽo âm u. “Điều Gia Luật đại nhân muốn biết chính là ––– Thiên Mang!”
Trong lòng Công Tôn Sách căng thẳng, sao đột nhiên lại nhắc tới Thiên Mang, một loại dự cảm không tốt dâng lên.
Bao Chửng lại cái gì cũng không nhớ, “Cái gì… Cái gì Thiên Mang? Ngươi nói cái gì vậy? Ta không biết!”
Bàng Thống vẫn nhìn chằm chằm Bao Chửng không lên tiếng.
Đạt Ma Kiệt nói: “Bao đại nhân, lúc đó ngài ở Thổ thành đi theo người bảo vệ Thiên Mang, lấy được Thiên Mang từ tay Nhược Thủy cô nương, ngài chẳng lẽ không nhớ sao?”
“Ngươi nói cái gì? Ta căn bản nghe không hiểu!” Bao Chửng không kiên nhẫn.
Lời còn chưa dứt, Công Tôn Sách chợt thấy bên tai một trận gió xẹt qua, trường kiếm của Bàng Thống đã đặt lên cổ Bao Chửng, kiếm phong sắc bén làm rách da, một đường máu đỏ chảy dọc theo đường kiếm, từ vết thương rỉ ra.
“Ngươi làm gì! Ta đã nói ta không biết, ngươi có gϊếŧ ta thì ta cũng vẫn không biết!” Bao Chửng lại không đếm xỉa đến, như không mà hô to.
Công Tôn Sách biết Bàng Thống bây giờ lục thân không nhận, nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình, dưới tình huống cấp bách, vội vàng nói: “Lúc trước Bao Chửng đã nói trước thiên hạ, Thiên Mang căn bản không phải thuốc trường sinh bất lão, ngược lại là một loại thuốc độc sẽ hao hết tinh lực
(tinh thần và thể lực)
con người, hơn nữa cũng đã không còn tồn tại nữa!”
Nghe Công Tôn nói vậy, Đạt Ma Kiệt cười lạnh mấy tiếng, bước lên trước. “Công Tôn đại nhân sợ rằng không biết, loại thuốc sẽ hao hết tinh lực con người kia, căn bản không phải Thiên Mang! Tên thực sự của nó là ––– Thiên Cưu Đan!”
Công Tôn Sách trong lòng nảy sinh nghi ngờ, sao Đạt Ma Kiệt này có thể rõ ràng như thế, Bao Chửng ban đầu đúng là để che giấu Thiên Mang thực sự, đã lấy một loại thuốc độc khác để giải thích chuyện Thiên Mang, nhưng những thứ này sao lại có thể bị người khác biết.
Không để Công Tôn Sách suy nghĩ, Đạt Ma Kiệt kia đã đi đến ben cạnh Bao Chửng.
“Nói chính xác thì, loại Thiên Cưu Đan này…… là Vu cổ thuật!” Nói xong, Đạt Ma Kiệt lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong tay áo. “Đem hơn trăm loại rắn độc thả vào trong bình gốm, qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, mở bình ra, bên trong chỉ còn lại một con rắn, con rắn này một thân tập hợp trăm loại kịch độc, nghiền nát toàn bộ xương thịt lẫn máu của con rắn, lại phối với Đoạn trường Thảo, Cà Độc Dược phía Tây Nam Đại Lý, luyện chế trong ban ngày, thành Thiên Cưu Đan, người ăn xong liền trở nên gần như điên cuồng, không ngủ không nghỉ, nhưng là……” Ánh mắt Đạt Ma Kiệt thâm trầm thêm mấy phần, “Một tháng sau, kẻ đó sẽ vì mất sạch máu mà chết, lúc chết sẽ thống khổ cùng cực! Hơn nữa độc Thiên Cưu Đan căn bản không thuốc nào chữa được!”
Nói xong, Đạt Ma Kiệt mở chiếc hộp nhỏ, lấy ra một viên thuốc.
Bàng Thống không nói một lời, đưa tay túm chặt lấy hàm Bao Chửng, khiến hắn mở to miệng.
“Thuốc trường sinh bất lão Thiên Mang thực sự ở đâu?” Đạt Ma Kiệt vừa hung ác ép hỏi, vừa làm bộ muốn đem viên Thiên Cưu Đan nhét vào miệng Bao Chửng.
Hai mắt Bao Chửng mở thật lớn, nhìn viên thuốc độc chết người kia sắp bị nhét vào cổ họng mình.
“Thiên Mang! Thiên Mang……” Công Tôn Sách đột nhiên hô lên: “Đã bị ăn rồi!”
Đạt Ma Kiệt cùng Bàng Thống cùng nhau nhìn Công Tôn Sách, “Thiên Mang đã bị ăn?”
“Bị ai ăn?” Bàng Thống buông Bao Chửng, bước từng bước tới gần Công Tôn Sách. Ánh mắt sắc bén khiến Công Tôn Sách liên tiếp lui về phía sau.
“Không… Không biết……” Công Tôn Sách biết nói dối như vậy cũng quá khó tin, nhưng bản thân thật sự không nghĩ ra được nên trả lời thế nào, thân thể suy yếu khiến đầu óc cũng hoạt động chậm đi.
“Không biết?” Bàng Thống thấp giọng nhắc lại, nhưng chỉ chốc lát sau hắn như nghĩ ra điều gì, ánh mắt đảo qua, bỗng sắc mặt thay đổi, đột nhiên đưa tay giật mạnh áo khoác trên người Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách vốn là thư sinh văn nhược
(nho nhã yếu ớt)
không có sức lực, Bàng Thống đột nhiên tập kích, áo khoác lập tức bị ném xuống đất.
Một khắc thân hình Công Tôn Sách lộ ra, Bàng Thống không khỏi hít sâu một hơi.