Thiên Tứ Kiều Tử

10/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Choco Thể loại: Đồng nhân Công Tôn Sách, sinh tử văn, 1×1, HE (thêm chú thích của editor: nó huyền huyễn lắm đó).Truyện được viết tiếp theo của Bao Công phần ba, Công Tôn bị Bao Chừng lừa ăn  …
Xem Thêm

Chương 14
Đêm khuya, đã gần đến giờ Tý, nhưng ngự thư phòng vẫn sáng đèn, Triệu trinh cùng mấy vị lão thần, mấy người Bao Chửng Công Tôn Sách Triển Chiêu đang thương nghị chuyện Liêu quốc hòa đàm. Lúc này mấy vị lão thần rõ ràng chia làm hai phe.

“Thư hòa đàm rõ ràng là đưa ra yêu cầu vô lý cùng cực! Hoàng Thượng, người ngàn vạn lần không thể đáp ứng!”

“Nhưng hiện giờ quân Tống chúng ta ở tiền phương liên tiếp phải nếm mùi thất bại, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay người Liêu. Chúng ta nếu như không làm theo yêu cầu của chúng, sẽ chọc giận người Liêu, vận mệnh Đại Tống ta chẳng phải lại càng thêm nguy hiểm!”

Mấy lão đầu ngươi một câu ta một câu tranh cãi không dứt, Triệu Trinh ngồi trên long ỷ mặt co mày cáu.

Công Tôn Sách sắc mặt tái nhợt, không lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì.

Cho đến khi mấy lão đầu kia cãi đến miệng khô lưỡi khô không còn sức cãi nữa, Triệu Trinh mới thở dài, bất đắc dĩ nhìn mọi người ngồi phía dưới.

“Công Tôn Sách, khanh…… có gì muốn nói không?”

Công Tôn Sách yên lặng trong chốc lát, đứng dậy cúi người trước Triệu Trinh, “Hoàng Thượng, thần…… Tình nguyện tới thành Thanh Châu hòa đàm với người Liêu.”

Triệu Trinh kinh ngạc mở to hai mắt, bất quá không đợi hắn nói, Triển Chiêu đột nhiên xông lên, quỳ một chân trên đất.

“Trăm triệu không thể, Hoàng Thượng! Người cũng biết, thân thể Công Tôn đại ca không tốt, sao có thể đi hòa đàm với người Liêu, đây tuyệt đối không được!”

“Triển Chiêu, huynh đã không sao rồi, huynh có thể……”

Triển Chiêu gấp đến trợn tròn mắt, “Huynh làm sao có thể đi? Huynh coi như không để ý tới bản thân, chẳng lẽ huynh cũng không quan tâm tới……” Câu kế tiếp Triển Chiêu ngậm trong miệng, cắn chặt răng nói không ra.

Công Tôn Sách hiểu Triển Chiêu muốn nói gì, nhưng trong lòng y đã quyết. “Hoàng Thượng, thần yêu cầu đi hòa đàm, mục đích thực sự cũng không phải chỉ ở hòa đàm!”

Mọi người trong phòng kể cả triệu Trinh đều kinh ngạc nhìn Công Tôn, đây là ý gì?

Công Tôn Sách nói: “Từ khi người Liêu bắt đầu xâm phạm biên cảnh Đại Tống ta đến nay, xảy ra rất nhiều loại tình huống khả nghi, điểm thứ nhất, chính là sức chiến đấu của binh sĩ Liêu quân đột nhiên tăng lên quá mức so với trước kia, lấy số ít Liêu binh đã có thể đánh bại mấy ngàn quân Tống, nhưng ta từ trong chiến báo lại không nhìn ra Liêu binh có kế sách dụng binh xảo diệu gì, gần như hoàn toàn dựa vào sức mạnh binh lính, sức mạnh như vậy đối với một người là hoàn toàn không bình thường.”

“Điểm thứ hai…… chính là chuyện hòa đàm lần này, người Liêu rõ ràng lấy được thế chủ động trên chiến trường, lại đúng lúc này đưa thư hòa đàm đình chiến, làm như vậy không hợp lẽ thường, thần nghĩ chỉ có hại loại trường hợp, hoặc là Liêu quân đã nỏ mạnh hết đà không thể tiếp tục chiến đấu, hoặc là người Liêu căn bản không hứng thú với hòa đàm, hòa đàm chẳng qua chỉ là cái cớ của chúng, chúng còn có mục đích sâu hơn.”

“Còn điểm thứ ba chính là người Liêu chỉ đích danh thần cùng Bao Chửng đi hòa đàm, này so với những lần hòa đàm trước kia là chưa từng có. Mặc dù Hoàng Thượng đối tốt với Bao Chửng chưa từng giấu diếm mọi người, nhưng người Liêu đưa ra yêu cầu như vậy vẫn khiến người sinh ra nghi ngờ.”

Một lời nói ra khiến Triệu Trinh cùng đám lão thần gật đầu lia lịa.

“Cho nên…… có nhiều chỗ khả nghi như vậy, thần phải mượn cớ hòa đàm với người Liêu để tự mình tra rõ, khi cần thiết cho dù có phải xâm nhập Liêu doanh cũng……”

() Liêu doanh: doanh trại quân Liêu.

“Xâm nhập Liêu doanh? Vậy quá nguy hiểm!” Triệu trinh lắc đầu không đồng ý.

“Hoàng Thượng! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không đem tất cả các điểm khả nghi làm rõ ràng, chúng ta chỉ có thể để người Liêu chèn ép, bách tính vừa mới được nghỉ ngơi lấy sức lại phải lâm vào chiến loạn.”

“Không được!” Triển Chiêu đứng một bên lớn tiếng nói: “Cho dù huynh có nói lý do gì, ai cũng có thể đi hòa đàm, nhưng huynh không thể đi!”

“Triển Chiêu!” Công Tôn Sách cũng nôn nóng hô lên.

Triệu Trinh nhìn hai người trước mặt tranh cãi đến đỏ mặt, cười khổ nói: “Trẫm lần đầu tiên thấy các khanh bất đồng ý kiến.” Yên lặng trong chốc lát, Triệu Trinh nhẹ nhàng vỗ tay vịn long ỷ, “Như vậy đi, mấy người các khanh về thương lượng một chút, sau khi nhất trí ý kiến rồi lại nói. Công Tôn Sách, khanh cùng Bao Chửng bây giờ vẫn là dân thường, không ăn bổng lộc quân vương, sẽ không phải chịu lo lắng cho quân vương. Nhưng nếu các khanh không muốn đi hòa đàm, trẫm cũng tuyệt không làm các khanh khó chịu, dù sao lần này cũng nguy hiểm, không chuẩn bị tốt sẽ phải bồi mạng.”

Dứt lời, Triệu Trinh mệt mỏi phất tay một cái, tỏ ý mọi người lui ra.

Mấy người bước vào cổng Thiên Tâm Các, Triển Chiêu không nói một lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Công Tôn Sách nhìn bóng lưng bận rộn của Triển Chiêu, hỏi, “Triển Chiêu, đệ làm gì vậy?”

Triển Chiêu vừa thu dọn quần áo, vừa buồn bực hờn dỗi nói, “Đưa huynh cùng Bao đại ca về Lư Châu!”

Công Tôn Sách tiến lên đè tay Triển Chiêu lại, “Triển Chiêu trong ấn tượng của huynh là một nam nhi đầy nhiệt huyết thích hành hiệp trượng nghĩa, là nam tử hán lấy hạnh phúc và lợi ích của muôn dân bách tính làm nhiệm vụ của mình, đệ cứ trơ mắt nhìn dân chúng trong thiên hạ như vậy sao?”

“Đệ…… Đệ không được như vậy!” Triển Chiêu chợt đem quần áo ném lên giường, nhìn chằm chằm Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách rõ ràng thấy tia nước mắt trong mắt Triển Chiêu, tim nhói lên một trận. “Xin lỗi, Triển Chiêu, huynh không nên nói lời như vậy……”

Triển Chiêu cố ép nước mắt mình chảy ngược lại. “Công Tôn đại ca, đệ…… thật sự không được như vậy, đệ không thể để huynh mạo hiểm như vậy!”

Công Tôn Sách vịn bả vai triển chiêu, trầm mặc trong chốc lát. “Triển Chiêu, tối nay đệ cả đêm đưa Bao Chửng về Lư Châu đi! Huynh sẽ giải thích bên phía Hoàng Thượng!”

Triển Chiêu nghe vậy nhất thời trợn tròn hai mắt, giận đến hét lớn, “Huynh…… huynh…… huynh rốt cuộc còn muốn cậy mạnh đến bao giờ?”

Công Tôn Sách chậm rãi xoay người, nhìn ánh trăng hiu quạnh ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm, “Huynh không phải cậy mạnh, huynh…… là muốn cho hắn một công đạo!”

“Một công đạo?” Triển Chiêu nghi hoặc nhìn bóng lưng Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách gật đầu một cái, “Không sai, hắn bây giờ sống chết không rõ, nhưng nếu hắn thật đã…… Cho nên huynh muốn đem những chuyện này tra rõ, phải cho hắn một công đạo, nếu không hắn không thể nhắm mắt.”

Trong phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh lâu dài, cho đến khi một người phá vỡ cục diện bế tắc.

“Bao Chửng!” Công Tôn Sách thấy Bao Chửng đi về phía mình.

Bao Chửng lúc này bĩu môi, chân mày nhăn thành một cục, chính khí đùng đùng nhìn mình chăm chăm.

“Bao Chửng, huynh làm sao vậy?” Công Tôn Sách hỏi.

“Đệ cũng nghe thấy! Đệ cũng nghe thấy huynh cùng Triển huynh đệ nói gì!” Bao Chửng lớn tiếng la hét. “Huynh sao lại muốn tống đệ về Lư Châu, một mình huynh muốn đi với người hòa Liêu gì đó nói chuyện sao? Tại sao? Tại sao không mang đệ theo? Tại sao?”

Công Tôn Sách vội mang khuôn mặt tươi cười, dụ dỗ Bao Chửng. “Bao Chửng, nghe lời! Đó không phải chuyện đùa, rất nguy hiểm! Huynh phải về đoàn tụ với Bao đại nương, Bao đại nương rất nhớ huynh đó!”

Không dỗ còn may, lần này dỗ vậy mà càng làm Bao Chửng tức giận. “Đệ biết! Huynh không phải chê đệ đần chê đệ ngu sao? Đúng vậy! Đệ là Đại Bao ngốc, sẽ chỉ kéo chân huynh lại, rước lấy phiền toái cho huynh, được rồi đi!” Bao Chửng giận đến quay đầu chạy ra ngoài.

Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu thấy thế cũng quên luôn hai người vừa rồi còn đang cãi nhau, vội vàng cùng nhau đuổi theo.

Vừa ra khỏi cửa, Bao Chửng cũng chạy không xa, đang ngồi trên một hòn núi giả cách đó không xa, cầm tay áo trộm lau nước mắt.

Hai người Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu cẩn thận tiến đến, nhìn sắc mặt Bao Chửng.

“Bao đại ca, huynh làm sao vậy? Đệ cùng Công Tôn đại ca cũng chỉ là không muốn huynh gặp nguy hiểm thôi!”

“Đúng vậy, Bao Chửng, huynh đã mấy lần trải qua sống chết, nhưng nếu lần này huynh lại xảy ra chuyện gì, Bao đại nương đã lớn tuổi như vậy sao có thể chịu nổi?”

Bao Chửng đem nước mắt nước mũi quẹt hết lên tay áo, lầm bầm lầu bầu nói: “Mới vừa rồi trong thư phòng, đệ biết mình không giúp được gì nên không nói. Bây giờ hai người lại không hỏi ý đệ đã muốn đem đệ về Lư Châu.”

Bao Chửng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người, “Gặp nguy hiểm thì hai người chỉ toàn cậy mạnh, hai người cho như vậy là có nghĩa khí sao? Hai người rõ ràng không xem đệ là bạn, hừ! Còn nói là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử, toàn là gạt người! Chó má!”

Bao Chửng vươn tay, một ngón chỉ Triển Chiêu, lại một ngón chỉ Công Tôn Sách, “Cậu! Còn huynh nữa! Đều là người xấu, đệ không để ý mấy người nữa!”

Dứt lời Bao Chửng lại đứng lên muốn đi, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu vội vàng kéo hắn.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn hai người Bao Chửng cùng Công Tôn Sách, “Ai, hai người các huynh, một muốn cho người ta một công đạo, một lại nói huynh đệ tốt không nghĩa khí, Triển Chiêu đệ làm bạn với hai người cứng đầu các huynh, cũng đủ xui xẻo đó!”

“Đệ nói cái gì?” Lúc này Công Tôn Sách cùng Bao Chửng đứng cùng một chiến tuyến, bắt Triển Chiêu thu lại câu cậu vừa nói.

“Được, nếu là huynh đệ tốt, vậy thì có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu!” Tay ba người lại nắm chặt cùng một chỗ.

“Mục tiêu lần này là thành Thanh Châu, nhất định phải tra mọi chuyện rõ ràng, hóa giả nguy nan vì Đại Tống!”

Triệu Trinh biết tin cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn thấy ba người ý chí kiên quyết, liền không nói thêm gì nữa, lúc này hạ chỉ phong hai người Bao Chửng Công Tôn Sách làm Lễ Bộ Thượng Thư Lễ Bộ Thị Lang, bổ nhiệm hai người đi hòa đàm, Triển Chiêu Triển Chiêu phong làm Ngự tiền tứ phẩm đeo đao Hộ vệ, phụng mệnh hộ tống hai người tới thành Thanh Châu hòa đàm với người Liêu.

Lên đường về hướng Bắc, giờ đã vào cuối thu, một đường khắp nơi lá vàng rụng, sớm muộn gì lại gió lạnh thấu xương, bệnh sợ lạnh của Công Tôn Sách lúc này làm y thật chịu không ít khổ, tuy rằng đã mặc không ít quần áo chống lạnh dày nặng, nhưng mỗi khi đến tận lúc mặt trời mọc, Công Tôn Sách vẫn lạnh đến không ngủ được.

Thấy Công Tôn Sách bị lạnh đén lúc nào sắc mặt cũng tái nhợt, Triển Chiêu đau lòng không thôi, không ngừng nói, hối hận đã đồng ý yêu cầu muốn đi hòa đàm của Công Tôn, ban đầu bản thân nên kiên trì, coi như phải trói lại cũng phải đem Công Tôn Sách cùng Bao Chửng về Lư Châu.

Công Tôn Sách nghe, chỉ cười nhẹ một tiếng, chọc Triển Chiêu lại nói chuyện kiểu trẻ con.

Hành trình đi ngày đêm cũng đã hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến thành Thanh Châu, mà lúc tới thành phía Bắc này cũng đã bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ.

Triển Chiêu cùng Bao Chửng đều có chút hưng phấn, dù sao nhưng nhân sĩ Giang Nam như bọn họ rất ít khi thấy những thứ lạnh như băng như bông tuyết trắng này, rơi lên mặt sẽ có loại lạnh lẽo nhè nhẹ thấm vào da thịt, thực sự chơi cũng rất vui.

Bao Chửng vui sướиɠ phấn khởi nhìn bông tuyết bay bay trong không trung cười, Triển Chiêu đưa tay ra muốn đón lấy bông tuyết đang rơi xuống, nhưng tuyết vừa rơi vào lòng bàn tay liền lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, lại nhìn trong tay cũng chỉ có bọt nước nhỏ trong suốt.

“Tuyết lại rơi lúc này sao?” Triển Chiêu ngạc nhiên hỏi, trong lòng tạm thời quên đi chuyện hòa đàm phiền lòng.

“Ừm, thành Thanh Châu này nằm ở phía Bắc Đại Tống ta, mùa đông tới sớm hơn so với phương Nam, thời gian cũng lâu hơn một chút.” Công Tôn Sách nhìn bầu trời đầy tuyết bay bay, cũng lộ ra nụ cười vui vẻ hiếm thấy.

Triển Chiêu bỗng ngây ngẩn cả người, Công Tôn Sách lúc này trong mắt cậu thân dài đứng giữa trời tuyết trắng bay bay, tuy trên người khoác áo lông dày cộm nặng nề, nhưng lại không chút nào che dấu được khí chất thanh nhã xa dời thế nhân của y, quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, trước mặt bạn bè mỉm cười điềm đạm như khoảng không ngập tràn hoa lan trầm tĩnh, khi lâm vào hiểm nguy lại khí phách kiên cường đứng thẳng như cây Tuyết Thanh tùng, trong nhất thời giữa trời đất, Công Tôn Sách trong mắt Triển Chiêu lại như thiên nhân.

(Thiên nhân: người trên trời (rơi xuống:))))

Công Tôn Sách tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Triển Chiêu, liền quay sang nhìn cậu, “Triển Chiêu? Triển Chiêu?”

Liên tiếp ba tiếng, Triển Chiêu mới hồi phục lại tinh thần, “A, Công Tôn đại ca…”

“Đệ sao vậy?”

“Không có gì…… Không có gì……” Triển Chiêu đỏ mặt, ấp úng, đợi Công Tôn Sách quay mặt đi, lại nhỏ giọng lầm bầm, “Ai, đáng tiếc trong lòng đã có nơi thuộc về rồi……”

Choco: Sao đột nhiên tui nghĩ đến hồ ly?……

Thêm Bình Luận