Chương 6: Không Phải Ta Đã Từng Nhắc Nhở Ngươi Rồi Sao?

Võ Văn Thuyết mặt tái mét, hắn vạn lần không thể ngờ bản thân sẽ thất bại. Rõ ràng hắn đã quan sát kỹ càng, thấy tướng quân vết thương ngày càng nặng, hắn mới hạ quyết tâm hành động, không ngờ là tự chui đầu vào rọ. Võ Văn Thuyết muốn bò lại gần Trương Đình nhưng bị binh lính giữ lại. Hắn nhìn Trương Đình, run rẩy bạo biện:

"Tướng quân... Tướng quân... Thuộc hạ không muốn làm hại ngài đâu... Nhưng mà... Nhưng mà những người đó uy hϊếp thuộc hạ, cho nên..."

"Cho nên ngươi mới bất đắc dĩ phải ra tay bảo toàn bản thân?"

Trương Đình lạnh lùng tiến lại gần, Võ Văn Thuyết nương theo mà gật đầu lia lịa:

"Đúng vậy, đúng vậy! Tướng quân, xin ngài tha cho thuộc hạ! Thuộc hạ không muốn phản bội lại ngài đâu! Chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử chừng đó năm sao thuộc hạ có thể quên chứ?"

Giờ phút này hắn chỉ nghĩ làm sao có thể sống sót được thôi, lý do là gì không quan trọng. Quân Yến đã lừa hắn, để hắn làm con chốt thí trục lợi cho chúng. Hoặc chăng chính bọn họ cũng biết tình trạng Trương Đình bị thương không dậy nổi giường chỉ là giả. Một khi tướng quân còn minh mẫn thì chắc chắn quân Yến sẽ không chiếm được thế thượng phong, làm ngươi phải biết lựa chỗ nương nhờ, hắn phải tìm cách rủ sạch tội trạng.

Trương Đình kề sát mặt, ánh mắt sâu thẳm nhìn tên thuộc hạ cùng mình chinh chiến ba, bốn năm qua. Võ Văn Thuyết bất giác cảm thấy sợ hãi, tướng quân xưa nay vui buồn không để lộ ra ngoài, rốt cuộc thì đang nghĩ gì trong đầu chứ? Hắn trong vô thức cố gắng di chuyển thân thể lùi về sau, Trương Đình liền giơ tay vỗ lên vai làm hắn hốt hoảng một phen.

"Ngươi nói thật chứ?"

Quách Du ở bên cạnh lập tức biến sắc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

"Tướng quân, ngài chớ nên tin những lời bạo biện của tên phản bội này! Hắn ta..."

Quách Du còn muốn nói tiếp nhưng Trương Đình đã giơ tay ra hiệu nên đành im bặt. Chắc không phải tướng quân đã tin lời của Võ Văn Thuyết đó chứ? Quách Du như đứng đống lửa như ngồi đống than, nếu chẳng vì kính sợ uy nghiêm của tướng quân thì hắn đã sớm xông lên gϊếŧ chết kẻ phản bội này rồi.

Trong khi Quách Du lo lắng thì Võ Văn Thuyết lại mở cờ trong bụng. Hắn chẳng cần suy nghĩ nhiều đã khẳng định chắc như đinh đóng cột:

"Thề với trời đất, thuộc hạ tuyệt không dám dối gạt... Hự!"

Võ Văn Thuyết hai mắt trợn trừng, mồm há hốc ú ớ không nói nên lời. Trương Đình tì đầu vào trán hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng xoáy thẳng vào đôi mắt hoảng sợ tột độ. Trường kiếm trên tay y đâm xuyên qua người Võ Văn Thuyết tự khi nào. Y lãnh đạm thì thầm:

"Võ Văn Thuyết, không phải ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi hay sao? Đừng bao giờ làm kẻ phản bội! Niệm tình bao năm qua ngươi theo ta chinh chiến không có công thì cũng góp sức, ta cho ngươi chết toàn thây!"

Bầu không khí yên lặng bao phủ khắp doanh trướng, Võ Văn Thuyết chết không nhắm mắt, cứ trợn ngược đầy kinh hãi. Quách Du và các binh lính cúi đầu không dám nhìn thẳng Trương Đình. Bộ dạng tướng quân đáng sợ nhất hóa ra không phải lúc xông trận gϊếŧ giặc mà là xử lý thuộc hạ dám phản bội mình. Lúc này trông người cứ như hung thần đòi mạng vậy! Bọn họ xông pha trận mạc, gϊếŧ giặc vô số nhưng vẫn cứ sợ hãi không thôi. Võ Văn Thuyết ơi là Võ Văn Thuyết, ngươi thật dại dột làm sao!

Trương Đình quyết đoán rút kiếm ra, máu tươi theo đó chảy dọc, nhỏ tí tách xuống mặt đất. Mày khẽ nhíu lại, y giơ kiếm lên người Võ Văn Thuyết, dùng y phục hắn lau sạch kiếm. Trương Đình quay sang hỏi Quách Du:

"Những thuộc hạ đồng lõa với Võ Văn Thuyết ngươi xử trí thế nào rồi?"

Quách Du kính cẩn thưa:

"Bẩm tướng quân, tất cả đều đã bị bắt giữ! Không biết tướng quân muốn xử trí bọn chúng thế nào?"

Trương Đình ung dung mặc áo giáp vào, thản nhiên ra lệnh:

"Tạm thời giam giữ, đợi khi chúng ta đánh bại quân Yên xong thì treo cổ trước toàn quân lấy đó cảnh tỉnh lòng người!"

"Tướng quân anh minh! Thuộc hạ đã rõ!"

"Đùng! Đùng!"

"Cấp báo! Cấp báo! Quân Yến đang vượt sông tập kích!"

Một binh lính mang theo giá lạnh từ bên ngoài xông vào báo tin, Trương Đình không có gì gọi là ngạc nhiên cả. Y phất tay ra hiệu cho tên lính lui ra, sau đó cầm kiếm phân phó Quách Du:

"Quách Du, ta giao lại doanh trại này cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!"

Quách Du trịnh trọng nhận cam đoan:

"Xin tướng quân cứ yên tâm! Quách Du nhất định dốc toàn lực cùng tướng quân làm nên công trạng, đánh cho quân Yến tan tát không còn một mảnh giáp!"

"Nói hay lắm!"

Trương Đình võ vai Quách Du khen ngợi, dáng người đĩnh đạc bước ra ngoài. Gió tuyết se lạnh rét buốt cũng chẳng thể làm y lui bước. Nắng, mưa là chuyện do trời, nhưng nghiệp binh đao, điều binh đánh giặc là chuyện do y. Quốc thổ Đại Nam không ai có thể xâm phạm dù chỉ là một tấc đất!