Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Trường Địa Cửu

Chương 5: Kẻ Phản Bội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên giới phía bắc Đại Nam, Tá Bang.

Tình hình chiến sự vẫn diễn ra căng thẳng, quân Yến vốn đang yếu thế nhưng vẫn liều chết tấn công. Trời vào đông, tuyết rơi nhiều, đông cứng cả mặt sông là một thời cơ tốt với họ. Người Đại Nam thì khác, xưa nay không chịu lạnh nổi, bao ngày qua thật sự rất nan giải, chăn không đủ đắp, áo không đủ mặc, sức lực binh lính ít nhiều giảm sút

Trong quân doanh Đại Nam, đã canh ba, liều trướng của chủ soái họ Trương tối đen, xem chừng chủ nhân đã say giấc nghỉ ngơi. Xung quanh rất vắng lặng, hầu như không một bóng người, thỉnh thoảng mới có dăm ba tốp lính ăn mặc dày cộp đi tuần tra. Khí hậu khắc nghiệt, tướng quân thấu hiểu nên không bắt bọn họ đứng ngoài trời canh gác, cho phép ở trong lều.

"Mau, mau... Hừ mau đi tuần nào!"

"Sắp lạnh chết rồi!"

Một luồng gió mạnh thổi qua, mang theo cái lạnh rét buốt như cắt da khứa thịt. Các binh lính run cầm cập, họ túm tụm vào nhau cho ấm hơn, tuy nhiên không ăn thua gì.

"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Tướng quân không thích ồn ào đâu! Nói cho lắm, xui lại bị lôi ra đánh cho vài chục hèo!"

Một tên mắt hí nhỏ giọng suỵt khẽ cảnh báo, tướng quân của bọn họ rất nghiêm khắc, bất kỳ ai dám trái quân lệnh đều bị phạt nặng cả đấy. Tuy vậy thực ra mười vạn binh lính Tá Bang vô cùng sùng bái tướng quân Trương Đình. Đã ở nơi biên quan khắc nghiệt này, luôn phải đối mặt với cái chết, nhờ có được chủ soái anh dũng thiện chiến, tài trí mưu lược nên họ mới nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc đấy chứ. Mấy ngày qua quân địch cứ lăm le tấn công, tướng quân thương cũ chưa lành, lại thêm gặp thời tiết bất lợi đành phải chỉ thủ không công. Tâm trạng tướng quân rất tệ, đừng nói binh lính nhãi nhép như họ chịu khổ, những ai kề cận mới đúng là sống không bằng chết ấy.

"Đi nhanh thôi nào!"

"Đúng vậy, chúng ta đừng làm phiền tướng quân nghỉ ngơi!"

Cả đám khép chặt áo, run lập cập nhỏ giọng kháo nhau rời đi. Bọn họ tư chất tầm thường, không giỏi việc binh đao, chỉ có thể giúp tướng quân tới chừng này thôi. Hy vọng người sẽ nghĩ ra cách hay phá giải tình thế cam go hiện tại. Bằng không cứ đà này, dù quân Yến không đánh úp thì phe ta cũng lạnh cóng chết dần chết mòn. Đại Nam chủ yếu khí trời hanh khô, sao lại có một nơi biên quan đồi núi chập chùng, rơi tuyết vào mùa đông chứ?

Bọn họ đi xa, bốn bề lại yên tĩnh, dấu chân trên nền tuyết trắng xóa dần phai mờ. Trong doanh trướng màu trắng vốn tối om, có một người đàn ông đang lẳng lặng ngồi trên giường lau trường kiếm. Người này diện mạo tầm thường nhưng thắng ở khí chất phi phàm, trán rộng thông tuệ, chân mày sắc bén xếch lên cao. Đây chính là Trương Đình, tướng quân vang danh khắp xa gần dạo gần đây. Y đang đợi, đợi thời cơ tới, đợi người tìm tới!

"Sột soạt!"

Bên ngoài vang lên tiếng động, Trương Đình nhanh như cắt nằm xuống giường vờ ngủ, trường kiếm bị chăn phủ kín. Một bóng đen sau khi quan sát chung quanh không ai liền chui vào doanh trướng. Mò mầm trong đêm tối, đối phương tiến sát lại gần giường, vừa mới giơ cao đoản đao định đâm xuống không ngờ tới lại cảm nhận sự lạnh lẽo trên cổ, không khỏi hốt hoảng.

"Võ Văn Thuyết! Ông rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi! Ta bao năm qua đối xử với ông không tệ nhưng xem chừng trước tiền tài lại chẳng đáng một đồng!"

Nói đoạn Trương Đình hét vọng ra ngoài:

"Người đâu, thắp đèn cho ta để xem rõ mặt tên phản bội ăn ở hai lòng, bán nước cầu vinh này!"

Ngay lập tức có binh lính tiến vào, nến được thắp lên, xua đi bóng tối trong doanh trướng. Trương Đình mặc y phục màu đen, dáng người đĩnh đạc đứng đó, sát ý tỏa ra. Lưỡi kiếm sắc bén trên tay y cứa nhẹ vào da hắn, máu theo đó mà rỉ ra. Kẻ đột nhập bị binh lính bao vây, một người từ sau thẳng chân đạp mạnh vào chân khiến hắn phải quỳ xuống.

"Đồ ăn cháo đá bát! Võ Văn Thuyết, tên súc sinh này, tướng quân bao nhiêu lần cứu ông thoát chết vậy mà nay ông lại dám đi ám sát ngài ấy! Ông không phải con người mà!"

Thiếu niên lột khăn che mặt của hắn xuống, hùng hổ mắng chửi. Quách Du hắn xưa nay thù nhất chính là mấy loại người khốn nạn như vầy. Cõng rắn cắn gà nhà! Đáng chết! Tướng quân chưa từng bạc đãi, phúc họa cùng hưởng nhưng tên này vì tham những lời hứa hẹn của quân Yến mà bội bạc. Quách Du hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn một đao chém chết tên này thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »