Chương 12: Ta Cúng Phi Phàm, Thượng Thanh Linh Bảo

Lục Hi

09/03/2023

Trước Sau

Tiểu Quỷ Tử hơi ngạc nhiên.

Nó không phải là đám tiểu quỷ không có kiến thức bên ngoài, đi theo Hứa Bình đạo trưởng, kiến thức của nó còn rộng hơn rất nhiều tu hành giả.

Các sư huynh, sư tỷ mới nhập môn của Linh Sơn phái, đều được các trưởng bối trong sư môn tuyển chọn kỹ lưỡng, ai nấy đều có tư chất tu hành không tầm thường.

Bước đầu điên, tu hành nhập Đạo, chậm thì vài ngày, mười ngày nửa tháng, lâu thì vài năm không giống nhau.

Nhập Đạo, điều này đơn thuần là xem thiên phú, cơ duyên.

Đêm đó Thái Âm Nguyệt Hoa buông xuống, Tiểu Quỷ Tử cũng không hề kinh ngạc chuyện sư huynh lần đầu tu luyện đã nhập Đạo.

Ánh mắt của lão gia rất hiểm, từ lâu đã mượn lý do "kiểm tra tai họa ngầm trong cơ thể sư huynh" biết được tư chất tu hành của sư huynh.

Để mắt tới trong thời gian dài.

Sư huynh thiên phú tốt, điểm này cũng không kỳ quái.

Nhưng... tu luyện là chuyện hết sức công phu.

Từ nhập Đạo, đến có được đạo hạnh pháp lực.

Đệ tử Linh Sơn phái bình thường nhanh nhất cũng phải hơn một tháng, sư huynh nhà mình lúc này mới tu luyện có mấy ngày.

"Sư huynh, thật hay giả vậy?"

Tiểu Quỷ Tử có chút không tin.

Sở Trần cười cười.

Sau khi nuốt chửng linh tinh "Nguyệt Ma", trong cơ thể hắn liền nảy sinh dấu hiệu của pháp lực.

Mấy ngày nay, thu nạp Thái Dương chi khí mỗi ngày, cân bằng Âm Dương chi khí trong cơ thể, cuối cùng sản sinh ra từng chút pháp lực.

"Đạo hạnh pháp lực thì ta có, nhưng tiếc là ta không biết vẽ Rắc Thực phù, không biết Rắc Thực chú, đệ ngoan ngoãn ở nhà ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."

Sở Trần sờ sờ đầu Tiểu Quỷ Tử.

Một luồng khí lạnh ngắt, rất dễ chịu, giải nóng mát mẻ phải có ở nhà.

Tiểu Quỷ Tử vỗ vỗ bàn tay sờ mó của sư huynh với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Sư huynh, ta biết Rắc Thực chú, ta dạy huynh."

"Không đúng, ta là quỷ, không thể niệm câu thần chú này, nếu không có thể biến mình luyện thành mỹ tửu."

Lẩm bẩm đôi ba câu, Tiểu Quỷ Tử chợt biến mất.

Chẳng bao lâu nó đã quay lại, tìm giấy bút mang tới, nhúng bút vào mực và viết nhanh một dòng thần chú.

【Rắc Thực chú: Cúng phi phàm, Thượng Thanh Linh Bảo. Biến luyện thành mỹ tửu, chúng u hồn ăn chán chê. Cấp cấp như Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn luật lệnh.】

"Sư huynh, đây là chú pháp trọng yếu của binh mã pháp thuật. Rắc Thực chú, Rắc Thực phù chính là lương thực hành quân, có những thứ này, ban ngày có thể triệu binh mã đấu pháp. Nuôi quỷ thì nhất định phải học pháp thuật này."

Viết xong, Tiểu Quỷ Tử nhìn sư huynh nhà mình, nhìn huynh thành rồng, đầy mong đợi.

Có thể nhận thêm một vé ăn dài hạn hay không thì phải xem sư huynh rồi.

Sở Trần lên tinh thần.

Binh mã pháp thuật, dưỡng hồn chi thuật là một trong những pháp thuật hắn cảm thấy hứng thú nhất.

...

Bên trong thành Tân An, người đến người đi, qua lại không dứt.

Sở Trần mặc đạo bào màu xanh lam, rải bước dạo trên đường phố.

Tiểu Quỷ Tử một tay cầm ô giấy dầu, tay còn lại dắt tay Sở Trần, mặt trời đứng bóng, nó lại tinh thần sung mãn, không chút vẻ uể oải, nhảy nhót khá vui, bản tính trẻ con ham chơi bày ra vô cùng tinh tế.

Đương nhiên, người ngoài không nhìn thấy Tiểu Quỷ Tử, nó chỉ có thể tự mình tiêu khiển.

Trước khi ra ngoài, đạo trưởng đã để lại cho Sở Trần năm quan tiền.

Thành thật mà nói, số tiền này không tính là nhiều.

Nhưng trong trường hợp không phải chi trả cho các chi phí hàng ngày, mà chỉ chi tiêu cho điều vụn vặn thường dùng thì khá dư dả.

Hai ngày nay, Sở Trần đi dạo khắp nơi, mua đồ ăn linh tinh, đồ chơi nhỏ, cũng chỉ mới tiêu không tới ba trăm tiền.

Điều này lại chứng tỏ một điều - về tầm quan trọng của việc ôm đùi.

Đi dạo trên phố chợ phía đông, thì thấy mấy chục người tụ tập thành vòng tròn, hò hét trầm trồ khen ngợi không ngớt.

"Sư huynh, bên đó có xiếc ảo thuật mãi nghệ!"

Tiểu Quỷ Tử kéo Sở Trần đến chỗ đám đông.

Đến trước sạp.

Trông tướng mạo chủ sạp là một vị trung niên trạc ba mươi, bốn mươi, nhưng hơi gù, lưng còng xuống, hệt như một lão nhân gần đất xa trời.

"Nào nào nào, bỏ tiền vào hộp gỗ bảo bối của ta, Tiên đồng trên trời hạ phàm ca múa, đến đây đến đây, có tiền thì thưởng tiền, không tiền thì vỗ tay."

Sạp không lớn, tiếng la vang trời.

Trước mặt chủ sạp, bày một cái hộp gỗ, cao chừng một thước.

Chưa kể, thật sự có một vị "khoản gia" không nói hai lời, liền ném vào cái miệng nhỏ nhắn ở giữa hộp gỗ một nắm tiền đồng.

truyện trọng sinh

"Loảng xoảng!"

Hộp gỗ không có động tĩnh.

Chủ sạp cười cười: "Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, Tiên đồng cũng không ngoại lệ, đến đây đến đây, có tiền thưởng tiền..."

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

Tiền xu vẩy đầy trời, tạo ra âm thanh loảng xoảng.

Lần này, hộp gỗ cuối cùng cũng có động tĩnh.

Trong miệng nhỏ của hộp gỗ, quả thực có một người tí hon chui ra.

Người tí hon thấp bé, không đến một thước, môi đỏ răng trắng, mười phần thanh tú, bộ dáng như Tiên đồng, cực kỳ giống hình ảnh Tiên đồng được mô tả trong bích họa ở miếu quan.

Người tí hon vừa múa vừa hát, dáng múa đẹp đẽ, tiếng ca động lòng người.

Nó thu hút sự tán thưởng và trầm ngồ của những người qua đường xung quanh, reo vang cả một vùng trời.

Sau một điệu nhảy, người tí hon lại chui vào hộp gỗ.

Chủ sạp lại bắt đầu hét lên, đánh lừa những người xung quanh thưởng tiền.

"Loảng xoảng loảng xoảng ~"

Tiền xu vẩy đầy trời.

Người tí hon lại chui ra, lại nhảy múa tung tăng...

...

Ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh, vô cùng náo nhiệt.

Sở Trần lúc đầu cũng không để ý, chỉ xem như là một trò vui.

Hắn cũng từng thấy qua người lùn bỏ lọt túi, cũng không tính là chuyện hiếm lạ.

Nghệ nhân giang hồ dựa vào tạp kỹ người lùn mãi nghệ kiếm sống, điều này cũng là chuyện thường thấy.

Tuy nhiên, người tí hon và chiếc hộp gỗ trước mặt có gì đó quái lạ!

Nếu không có nhập Đạo, không có đạo hạnh pháp lực tại thân, hắn cũng không thể phát hiện ra.

Lúc này, hắn lại cảm nhận rõ ràng.

Người tí hon và chiếc hộp gỗ mơ hồ có một lực hút thần kỳ, muốn hút thứ gì đó từ cơ thể hắn vào trong chiếc hộp gỗ.

Hắn có đạo hạnh tại thân không thể bị hút đi được, nhưng những người qua đường xung quanh thì e là không may mắn như vậy.

Đây là linh dị chí quái? Hay là có tai họa yêu ma?

Hộp gỗ và người tí hon có gì đó quái lạ!

Sở Trần rùng mình, không nói lời nào, kéo Tiểu Quỷ Tử rút khỏi sạp.

"Sư huynh, sao không xem nữa? Ta còn muốn xem lần nữa. Người tí hon nhảy múa thật đẹp, hát cũng rất hay. Ta còn muốn xem tiếp."

Tiểu Quỷ Tử luyến tiếc không muốn rời đi.

Sở Trần không để ý đến, kéo Tiểu Quỷ Tử, từ góc phố rẽ ngang, đi thẳng về hướng trung tâm thành.

Gặp phải chuyện quỷ thần linh dị, lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Quỷ Thần Đô Quản Ti.

Có điều, Sở Trần hiểu được, tinh nhuệ của Quỷ Thần Đô Quản Ti đều đã được đạo trưởng đưa ra khỏi thành, có đến cũng không tìm được.

Quỷ Thần Đô Quản Ti không quản được, vậy thì chỉ có thể tìm quan phủ.

Có thân phận đồ đệ của đạo trưởng, Sở Trần thật đúng là gặp được Từ huyện lệnh.

Từ huyện lệnh từng trải nghe được Sở Trần thuật lại, ông ta lập tức nhận ra có điều bất ổn.

Không nói thêm gì, lập tức ra lệnh cho Điển sử dẫn nha dịch đi bắt người.

Không lâu sau, Điển sử đã đưa chủ sạp lưng còng, cùng với người tí hon hộp gỗ trở lại nha môn, nhốt vào đại lao và thẩm tra.

Chủ sạp rất cứng miệng, hỏi gì cũng không biết, giả điên giả dại.

Sau đó, bắt đầu thẩm vấn người tí hon.

Người tí hon lúc đầu không dám nói, sau nhiều lần gặng hỏi, người tí hon mới nói ra thân thế và lai lịch.

Người tí hon vốn là tiểu đồng sinh đến từ huyện khác, trên đường từ trường tư thục về, y bị chủ sạp trùm bao tải và cho uống tà dược, thân hình co rút mạnh và biến thành một chú lùn bỏ lọt túi.

Trải qua một phen dạy dỗ của chủ sạp, người tí hon đã học được không ít kỹ năng giang hồ, từ đó đi xiếc ảo thuật mãi nghệ khắp nơi để kiếm lời cho chủ sạp.

Huyện lệnh Từ Vệ và Sở Trần nghe được cảnh ngộ của người tí hon, trong lòng vô cùng tức giận.

Chủ sạp lưng còn này, xấu đến chảy mủ, thứ bẩn thỉu trời đánh!

"Thứ khốn nạn! Ngươi còn gì để nói?"

Từ huyện lệnh tức giận, đập kinh đường mộc, phẫn nộ chỉ vào chủ sạp.

Chủ sạp lưng còng sợ hãi, quỳ rạp xuống, khóc gào lên:

"Huyện lệnh lão gia, tiểu dân cũng là bị ép buộc không còn cách nào..."