Hoàng tộc lén đáp ứng buông tha cho binh quyền đã thành người được đề cử. Hoàng tộc yêu cầu binh quyền toàn bộ bị nốc-ao. Trận này đương nhiên khiến cho rất nhiều Vương gia tự cho là có ưu thế huyết thống Triệu gia không phục. Kỳ thật mãi đến hiện đại cũng có rất nhiều người thích nói về huyết thống, như trong rất nhiều thần thoại, tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình giả tưởng, huyết thống cao quý là có thể tiêu diệt bảo vật, có thể gánh vác trách nhiệm cứu vớt nhân loại và Trái Đất. Người có huyết thống thấp hèn chỉ có thể hy sinh, bởi vì bọn họ có huyết thống thấp hèn, cho nên bọn họ không thể trở thành diễn viên chính. Hoàng tử nhất định là xứng với công chúa, mọi người cũng vui vẻ nhìn những chuyện như vậy. Cho dù là người có huyết thống thấp hèn cũng vui vẻ, đây chính là nô tính. Chẳng hạn như hoàn châu cách cách kia, thái giám kia chủ tử cao hứng, hắn liền cao hứng theo, người xem cũng mừng thay cho bọn họ, bọn họ càng trung thành người xem càng thích. Bọn họ chịu khổ thay cho chủ tử, khán giả sẽ lau nước mắt đồng tình, người xem lại chẳng rơi một giọt lệ nào lúc bọn họ bị cắt XX. Đây dường như cũng là một loại nô tính. Ừm... Là dường như thế.
Với Âu Dương mà nói, huyết thống gì đó cũng đều là vô nghĩa. Chu Đạt không phải là đèn đã cạn dầu, hắn dẫn dắt cấm quân Đông Kinh phối hợp với Khai Phong phủ doãn truy nã hơn mười người của thành viên hoàng thất. Vương gia Tống Triều không phải là chư hầu, bọn họ chỉ có gia đinh mà không có binh lính, sao có thể đối kháng với cơ quan quốc gia. Ngay cả dân chúng Đông Kinh cũng biết, Đại Tống đã sắp thay đổi rồi.
Trải qua sự lựa chọn, một thế tử Vương gia bốn tuổi rốt cuộc được tuyển chọn là Hoàng đế, vào ở trong hoàng cung. Từ Xử Nhân sau khi xin thánh chỉ đại xá thiên hạ. Bởi vì vẫn không có tìm được thi thể của Triệu Ngọc, quốc tang cũng không cách nào cử hành. Trong lòng Âu Dương rất rõ ràng, cho dù cử hành quốc tang, chỉ cần Triệu Ngọc ra ngoài nói một tiếng, mấy lộ binh quyền đều bị nàng thu trở về. Có điều có thể làm thành như vậy, Âu Dương coi như là hài lòng rồi, bây giờ chỉ còn lại có kết thúc.
Cái gọi là kết thúc chính là người chịu trách nhiệm, Hoàn Nhan Tông Bật là người đứng phía sau màn, này là có thể xác định được, nhưng đồng lõa là ai? Vì sao Hoàng đế lại bị tập kích? Vì sao Bạt Ly có thể nhanh chóng trà trộn đến bên cạnh Hoàng đế? Trải qua sự điều tra của quân Hà Bắc, chuyện này với Quách Dược Sư không thoát được quan hệ.
Quách Dược Sư trong lòng có dị tâm, sau khi hắn quy hàng không mặc trang phục Tống mà còn mặc trang phục Liêu, đây là thứ nhất. Lúc ấy trưởng quan cao nhất của huyện Phù Dư chính là hắn, cũng chính là hắn kiểm tra thân phận của Bạt Ly, cũng chính là hắn chủ quan khiến không ít người Nữ Chân trà trộn vào Phù Dư. Mà còn hai vạn Thường Thắng quân ở Phù Dư của hắn thực tế chỉ có một vạn, một vạn còn lại có bộ phận ở Quân Cơ xứ, có bộ phận đến nội địa Tống làm ăn, còn có bộ phận nhận thầu các công trình của thương nhân Tống, rõ ràng có hành vi không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa còn là không làm tròn trách nhiệm vào lúc Hoàng thượng tới Nữ Chân, không khỏi làm người liên tưởng trong đó tất nhiên phải có quan hệ.
Vì vậy, ba người Đồng Quán, Quách Dược Sư, Hoàn Nhan Tông Bật bị Đại Lý Tự bắt vào kinh tiến hành điều tra. Lần điều tra này tác động vào trong lòng rất nhiều người, không chỉ có liên quan tới sinh tử và tiền đồ của ba người bọn họ, còn liên quan tới nội vệ bảo vệ Triệu Ngọc, cấm quân Đông Kinh, quân Hà Bắc, thậm chí là tiền đồ của Âu Dương. Triều đình sơ định, dân gian ổn định, quân đội yên ổn, tự nhiên là phải bắt đầu truy cứu trách nhiệm. Cái này là truyền thống đã lưu truyền rất lâu rồi, buồn cười nhất chính là, sự cố vừa xảy ra, trước không điều tra nguyên nhân, miễn chức trước rồi hãy nói sau. Hoặc là có thể nói như vậy, bọn họ sớm biết những người bị miễn chức kia đã phạm phải việc gì.
Lần này là hội thẩm đường lần thứ n, nội thị Hoàng đế phái ra nghe thăng đường, Hình bộ, Binh bộ, Đại Nội, Đại Lý Tự, Ngự sử đài, Trung Thư tỉnh đều vô cùng coi trọng lần Thẩm Phán này. Mà mấu chốt trong đó nhất chính là lời khai của Hoàn Nhan Tông Bật.
Tâm tình của Hoàn Nhan Tông Bật rất không tồi, tuy rằng hắn không dám chắc đã có chuyện gì phát sinh, nhưng thấy người Tống bày trận lớn như vậy, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự. Có điều ngày đầu tiên ra toà, hắn liền cười không nổi. Bởi vì chủ thẩm là Âu Dương. Hắn từ ánh mắt Âu Dương trông được, hắn với hành vi của mình vô cùng nội loạn. Rồi sau đó nghe lời nói của quan viên trên đại đường mới hiểu được, hành vi của mình không chỉ có làm cho người Nữ Chân chịu tai ương diệt tộc, hơn nữa còn không có tạo ra nội loạn trong Tống. Bết bát nhất là khiến cho chế độ nội Tống thay đổi, này vượt ra khỏi ý định ban đầu của hắn rất nhiều.
Bởi vậy, Hoàn Nhan Tông Bật liền định kéo Âu Dương xuống nước, hắn một mực chắc chắn là Âu Dương bảo hắn đồng ý vu hãm Quách Dược Sư. Âu Dương cười vung tay lên:
" Sớm biết người này gian xảo, không nghĩ tới lại vu cáo ngược cho bổn tướng. Người man di, không để cho mở rộng tầm mắt một chút thật cho rằng đời này chỉ có chết mới là đáng sợ nhất. Người đâu đại hình hầu hạ."
Quan viên bồi thẩm cũng căn bản không tin tưởng lời nói của Hoàn Nhan Tông Bật là thật, Âu Dương muốn gϊếŧ Triệu Ngọc, khả năng thành công là phi thường lớn. Âu Dương với Quách Dược Sư không thù không oán, tại sao phải mượn Hoàn Nhan Tông Bật tới vu hãm chứ? Hoàn Nhan Tông Bật ngươi tại sao phải nghe lời Âu Dương đây?
Chủ yếu nhất là Hoàn Nhan Tông Bật không biết, Âu Dương không có lòng tranh quyền gì, điểm này có thể bài trừ một vạn điểm đáng ngờ của hắn.
Nửa canh giờ, Hoàn Nhan Tông Bật chịu đủ ba đạo đại hình, kéo về Hình đường, các vị bồi thẩm mới vừa dùng xong điểm tâm. Âu Dương sau khi nấc một cái đập kinh đường mộc:
" Ngươi nhận tội hay không?"
Ý tứ tất cả mọi người hiểu rõ, ngươi nếu không nói dối nữa, sẽ bị gia hình.
Hoàn Nhan Tông Bật là hán tử, cũng là người không sợ chết. Nhưng chưa từng có kinh nghiệm bị bức cung, cảm giác sống không bằng chết như vậy khiến hắn trong lòng cũng sợ hãi. Bản thân hắn thông minh, biết mình cho dù chết đứng, căn bản cũng không kéo Âu Dương xuống nước được, cho nên hắn nhận tội rồi.