Chương 55: Có biết chữ chết viết như nào không

Giọng điệu gian trá, mang theo một chút xấu xa.

Trong nháy mắt, sắc mặt hai mẹ con Ngô Thu liền trở lên vô cùng khó coi.

Quân Tường vẻ mặt không đổi, có một chút tò mò.

Ngô Thu bước cà nhắc về phía cửa, chậm chạp kéo cánh cửa ra.

Quân Tường trông thấy một người phụ nữ thân hình to béo đi đến.

Sau khi người phụ nữ to béo bước vào liền đẩy Ngô Thu một cái.

Cơ thể của Ngô Thu bị đẩy nên lảo đảo, suýt chút nữa té ngã xuống đất.

"Tôi nói với cậu này Ngô Thu, tại sao đến hạn rồi còn không chịu đem tiền qua đây?", khuôn mặt người phụ nữ to béo

lúc này trở lên vô cùng dữ tợn chẳng khác nào kẻ xấu.

Ngô Thu sững sờ nhìn người phụ nữ to béo hung ác này.

"Chị ba, tiền tháng trước tôi đã trả cho chị rồi mà", sắc mặt Ngô Thu chợt đỏ bừng, vội vã giải thích.

Khuôn mặt dữ tợn của chị ba vênh lên, ngồi thẳng xuống ghế sô pha của nhà họ Ngô, khinh thường nhìn mẹ con Ngô

Thu: "Chị ba, cậu cũng xứng gọi tôi là chị ba sao?"

Đôi tay mập mạp lấy từ trong túi ra một tờ giấy vay nợ, đập mạnh xuống bàn uống nước ở trước mặt mình, cười nhạt

với Ngô Thu.

"Trả rồi ư? Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ? Giấy nợ vẫn còn đây, cậu còn dám nói là trả rồi à?"

Vừa nhìn thấy tờ giấy vay nợ này Ngô Thu liền sững sờ.

"Chị ba, không phải chị nói... tờ giấy vay nợ đã mất rồi sao?"

Tháng trước anh ta trả tiền cho chị ba, chị ba nói là giấy nợ đã bị mất, anh ta nghĩ rằng hàng xóm với nhau, sẽ không

xảy ra chuyện gì đâu.

Thật không thể ngờ rằng, một tháng sau chị ba lại tới đây đòi tiền!

Vẻ mặt của chị ba cực kỳ phách lối: "Mất rồi? Đừng có nói nhảm, dù sao giấy nợ vẫn còn ở chỗ của tôi, cậu phải trả

tiền đây!"

Cơ thể mập mạp của chị ba rung lên, đập tay xuống bàn nói.

"Chị thật là vô lý!", Ngô Thu cũng đập tay xuống bàn, trợn trừng mắt lên nhìn chị ba nói.

"Chao ôi? Thằng què tàn phế như mày cũng dám nhe răng trợn mắt với tao à?", khí thế của chị ba ngày càng hung

hăng.

Thịt mỡ trên cơ thể chị ba rung lên, nhìn qua cũng thấy ngấy.

Chị ba hét lên khiến tất cả hàng xóm sống ở đây kéo đàn kéo đống tới trước cửa nhà họ Ngô để hóng hớt.

Nhiều người cứ thế bu vào trước cửa nhà họ Ngô.

Ngô Thu liếc nhìn Quân Tường có chút xấu hổ, cảm thấy vô cùng khốn đốn.

Nửa năm trước, mẹ của Ngô Thu bị bệnh nặng nên đã vay nặng lãi của chị ba.

Rõ ràng đã trả tiền xong, vậy mà chị ba lại đến nhà đòi tiền!



"Nhanh lên! Hôm nay không trả tiền lại cho tao, tao cứ ở đây không đi đấy!"

Bàn tay béo ú của chị ba đập xuống mặt bàn khẽ rung lên.

"Chị ba, chị đừng có mà ức hϊếp người quá đáng", Ngô Thu nghiến răng nói.

Chị ba quay đầu lại, nhìn Ngô Thu với vẻ mặt dữ tợn.

"Tiểu Ngô à, hay là cậu đem tiền trả cho chị ba đi, chúng tôi còn phải đi ngủ nữa", một người đàn ông vạm vỡ đứng ở

cửa, ra vẻ hòa giải, nhưng lại hoàn toàn nghiêng về chị ba béo.

Ngay cả khi nói xong, hắn ta vẫn nhìn về phía chị ba với vẻ mặt xu nịnh.

Có người khơi mào, những người khác cũng bắt đầu phụ họa: "Phải rồi, Tiểu Thu, trả tiền cho chị ba đi!"

"Muộn rồi, mọi người còn phải ngủ nữa chứ".

"Phải đó phải đó".

Khoảng chừng ba đến bốn hàng xóm đứng ở cửa, không có một ai nói đỡ cho Ngô Thu.

Tất cả đều đứng về phía chị ba.

Chị ba ngồi trên ghế sa lông, dương dương tự đắc, nhìn về phía Ngô Thu.

"Ngô Thu, mau đưa tiền ra đây".

Cái thứ mà họ gọi là tình người ấm áp cũng thật dễ đổi thay.

Người nghèo ở trên thế gian này cũng bị người ta tận lực mài mòn, mài cho đến tận xương tủy.

Còn người giàu thỏa sức giày xéo, lũ mọi rợ xấu xa này có đánh cũng không hết.

Ngô Thu siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

"Anh Đại Hải, ngày đó anh nợ tôi ba nghìn tệ, bây giờ trả lại cho tôi đi, cũng đã năm năm rồi".

"Chú Lý Tư, tiền hải sản tháng trước chú nhờ tôi mua hộ, tổng cộng là 895 tôi bỏ tiền ra, trả cho tôi đi".

"Dì Tôn, trước đây tôi giao đồ cho cửa hàng của dì một tháng, mau trả tiền lương cho tôi đi".

Ngô Thu nhìn những người hàng xóm vô tình vô nghĩa ở ngoài cửa, lần lượt nói.

Những người này nhiều năm qua đã không ít lần bắt nạt mẹ con bọn họ.

"Ô kìa, bây giờ tôi móc đâu ra tiền, nhưng có mỗi ba nghìn tệ mà anh cũng không biết xấu hổ mà đòi tôi à?”, anh Đại

Hải trợn trừng mắt nhìn Ngô Thu.

"Đúng vậy, đàn ông đàn ang, có mỗi một nghìn tệ, mà cũng phải so đo từng tý, đúng là không làm nên tích sự gì mà".

Dì Tôn ở bên kia cũng không biết xấu xổ lên tiếng.

"Lâu như vậy, tôi làm sao nhớ nổi..."

Ngô Thu quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lũ hàng xóm này.

Quân Tường vốn cũng không muốn lên tiếng.

Dẫu sao.

Anh biết rõ nhóm trưởng của mình có thể xử lý tốt những chuyện này.



Tuy nhiên, sau khi nghe xong những chuyện như vậy, Quân Tường có chút ngồi không yên.

Lòng người thật độc ác.

Vậy mà lại có thế tàn nhẫn đến mức độ này.

Chị ba lại vỗ xuống bàn: "Mau lên, không trả đây, đừng có mà trách".

Ngô Thu nhắm mắt lại, hạ bớt lửa giận trong lòng.

Anh ta cắn răng nói: "Chị ba, tiền nong cho tôi chậm mấy ngày, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền cho chị".

Quân Tường nhận thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ngô Thu lúc này mang đầy cảm giác suy sụp yếu ớt.

Cho dù có lạc quan yêu đời như thế nào.

Cuộc sống của Ngô Thu trôi qua không hề dễ dàng.

Chị ba vẫn không buông tha: "Không được! Hôm nay phải trả hết cho tôi!"

"Nếu không..."

Chị ba vừa nói, cái đầu heo của chị ta quan sát khắp xung quanh nhà của Ngô Thu.

"Nếu không thì phải dùng nhà gán nợ!"

Ngô Thu ngây người: "Tôi nợ chị không tới ba mươi ngàn, vì sao chị đòi siết nợ nhà của tôi?

Khuôn mặt béo như heo của chị ba đột nhiên lộ vẻ khinh thường: "Tiền lãi cậu nghe rõ chưa? Đến hôm nay, cậu đã

nợ tôi 150 ngàn tệ rồi".

"Tôi từ bi độ lượng, cho thêm cậu 20 ngàn tệ, tối nay cậu hãy cút khỏi đây cho tôi".

Chị ba hung hăng, vênh mặt nói.

"Không có nhà, mẹ con chúng tôi biết sống ở đâu?”, mẹ của Ngô Thu nhìn chị ba rầu rĩ nói.

"Muốn sống muốn chết ở đâu không liên quan gì tới tôi", khuôn mặt béo ú thốt ra những lời lẽ chanh chua.

Chị ba đập bàn đập ghế: "Mau dọn nhà đi, công ty dọn nhà chuẩn bị xong rồi!"

Ngô Thu siết chặt nắm đấm, con mắt đỏ bừng nhìn về phía chị ba.

"Chị ba, chị ức hϊếp người quá đáng!"

Khuôn mặt béo của chị ba khinh khỉnh: "Ức hϊếp quá đáng thì đã sao? Ức hϊếp cậu thì thế nào".

"Vậy chị có biết, chữ "chết" viết như thế nào không?"

Quân Tường vốn dĩ đang xem những tấm ảnh cũ trên tường, chậm rãi quay đầu lại, nhìn chị ba nói.

Ánh mắt của chị ba cùng những người hàng xóm khác đều sáng lên.

Khí chất của Quân Tường thực sự quá thu hút.

Đường nét trên khuôn mặt cực kỳ khôi ngô tuấn tú.

Đôi vai rộng vững chãi, đôi mắt sáng rõ như vì sao.

Khí thế ngút trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chị ba, tiến lên phía trước một bước, không khí trong căn phòng cũ kỹ như

ngưng tụ lại, lặp lại lần nữa.

"Vậy chị có biết chữ "chết" viết như thế nào không?"