Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tôn Bất Bại

Chương 4: Đi chết đi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy dì Tô xuất hiện, sắc mặt Tôn Thanh Ảnh thấy hoảng sợ, thân người lui về sau.

Bao nhiêu năm làm chuyện xấu xa, tiền nhiều thế mạnh nên cô ta đã quên mất sự tồn tại của dì Tô.

Dì Tô nắm chặt tay Quân Tường, mái tóc bạc phơ vì kích động mà lúc này cũng không ngừng bay phấp phới.

“Năm đó, khi con mất tích, cuộc sống của Hân Hân và dì không quá tồi tệ. Nhưng sau đó vì quá tin Tôn Thanh Ảnh

nên toàn bộ gia sản trong nhà Hân Hân đều bị cô ta lừa hết. Hơn nữa, Tôn Thanh Ảnh còn tìm một nhân vật lớn, định

gả Hân Hân cho ông ta làm vợ lẽ nữa”.

Sự phẫn nộ cực độ bao trùm lấy Quân Tường.

Anh nắm chặt nắm đấm, âm thanh ken két vang lên.

Nhìn Quân Tường phẫn nộ mà dì Tô sụt sịt nói tiếp: “Nhưng lúc đó Hân Hân đã mang thai, vì vậy hai người chúng ta

chỉ còn cách trốn đông trốn tây để tránh Tôn Thanh Ảnh sai người bắt được hai chúng ta”.

Biểu cảm phẫn nộ của Quân Tường lập tức dừng lại, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn dì Tô, nói: “Hân Hân… Cô ấy có

thai rồi ạ?”

Dì Tô gật đầu nói: “Ừm! Hai chúng ta trốn đông trốn tây, có mấy lần Hân Hân suýt bị sảy thai nhưng may vẫn giữ

được”.

Trong đầu Quân Tường lập tức nhớ lại, năm đó Khương Hân đầu toát mồ hôi, nắm chặt nắm đấm, khóc lóc muốn giữ

lại đứa con.

“Sau đó khi đứa bé vừa sinh được hơn một tháng thì chúng ta bị Tôn Thanh Ảnh bắt được”, dì Tô khóc thành tiếng.

Tim Quân Tường như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, anh nhìn dì Tô, hỏi: “Vậy Hân Hân và đứa bé đâu ạ?”

Dì Tô nhìn Quân Tường, nói: “Hân Hân sợ Tôn Thanh Ảnh ép con bé phải lấy gã nhân vật lớn kia nên đã đưa đứa bé

cho dì, nói là đi tìm con. Vậy mà đi biền biệt bao nhiêu năm không thấy tin tức gì, cũng không biết có bị Tôn Thanh

Ảnh bắt được không…”.

“Vậy đứa bé đâu ạ?”, Quân Tường biểu cảm lạnh băng, chau mày hỏi.

Đứa bé… Dì Tô có lỗi với con… Đứa bé bị Tôn Thanh Ảnh cướp đi rồi, dì Tô lén làm việc ở nhà họ Tôn chính là đợi

con quay về…”, nói xong, dì Tô khóc không thành tiếng.

Quân Tường vỗ vai dì Tô, an ủi: “Dì à! Con về đây rồi, con sẽ không để dì chịu uất ức nữa”.

Anh chậm rãi đi về trước, trong ánh mắt đều là sát khí.

Anh nhìn về phía Tôn Thanh Ảnh, lúc này lửa giận ngút trời.



Sao lại có loại người độc ác đến vậy?

“Đừng gϊếŧ tôi… Đừng gϊếŧ tôi… Con của anh vẫn còn sống, vẫn sống”, thân người Tôn Thanh Ảnh lùi về sau, mặt đã

biến sắc. Cô ta nhìn thấy Quân Tường như vậy thì lập tức lên tiếng trước.

Nghe thấy đứa bé vẫn còn sống nên bước chân Quân Tường dừng lại, hỏi: “Ở đâu?”

“Tôi đã bán cho nhà họ Lý và nhà họ Vương rồi. Hiện giờ chắc đứa bé ở câu lạc bộ của họ, nuôi từ nhỏ để trở

thành…”.

“Bốp!”, Quân Tường cuối cùng không thể chịu nổi, tát một cái giòn tan lên mặt Tôn Thanh Ảnh.

Thân người Tôn Thanh Ảnh bị tát bay ra ngoài rồi đập lên trên vách tường bên cạnh.

Nửa mặt cô ta sưng vù lên, nửa mặt còn lại thì răng bay hết ra ngoài.

Quân Tường phẫn nộ cực điểm đi lên trước, một tay túm tóc Tôn Thanh Ảnh rồi kéo cô ta ra ngoài cửa.

“Trần Nộ!”, Quân Tường vừa túm tóc Tôn Thanh Ảnh vừa gọi.

“Có!”, Trần Nộ cũng phẫn nộ, vì vậy đáp lại rất lớn tiếng.

“Phong tỏa nhà họ Tôn, ngoài ra sai người đến nhà họ Tiền! Nếu như con của tôi có chuyện gì thì tôi sẽ bắt chúng

chết không có chỗ chôn”.

Quân Tường phẫn nộ, cảm giác như trời đất cũng sụp đổ.

“Tuân lệnh!”, Trần Nộ lập tức đáp lại rồi dẫn các vệ binh khác đi chấp hành mệnh lệnh.

Quân Tường túm tóc kéo Tôn Thanh Ảnh đến cửa rồi đẩy vào ghế phụ trên xe, giọng nói anh lạnh lùng: “Dẫn đường

đi!”

Tôn Thanh Ảnh sớm đã sợ chết khϊếp, toàn thân như sụp đổ, ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho Quân Tường.

Anh đạp ga, sau đó động cơ gầm rú phóng vυ"t đi và hướng đi là trong thành phố Thiên Nam.

Chưa đầy mười phút, Quân Tường đến một nơi gọi là câu lạc bộ Chu Tước rồi đi theo Tôn Thanh Ảnh lên tầng.

“Con của mình ở nơi này ư?”, sắc mặt Quân Tường càng lúc càng lạnh lùng hơn.

Tôn Thanh Ảnh có thẻ vip siêu cấp của câu lạc bộ này nên đi thẳng vào trong thang máy rồi lên tầng trên cùng.

“Nhà họ Lý và nhà họ Vương từ nhỏ sẽ thu nhận một số đứa trẻ xinh xắn nuôi dưỡng đến mười sáu tuổi sẽ tặng cho

các nhân vật lớn để làm món quà ngoại giao…”, Tôn Thanh Ảnh nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng của Quân Tường nên nói

nhỏ với anh.

“Câm mồm!”, Quân Tường nắm chặt nắm đấm, toàn thân như bốc lên lửa giận.

Ting ting! Thang máy tầng 18 đã dừng lại.



Cửa thang máy mở ra, Quân Tường liền nhìn thấy một phòng trống không.

Trong phòng có một người đàn ông trung niên đầu trọc nằm trên ghế xích đu, trong đó có hai ba cô bé đang bóp vai

cho gã.

Ở giữa phòng ở phía không xa, có mười mấy cô bé đang chăm chỉ tập thể dục rèn luyện hình thể.

Nghe thấy tiếng thang máy mở ra, gã đầu trọc liền quay đầu lại nhìn.

Lúc nhìn thấy Tôn Thanh Ảnh thì biểu cảm hung dữ quát mắng mấy đứa trẻ giờ đây đã đổi thành vẻ nịnh nọt: “Sao

gia chủ Tôn lại đích thân đến đây thế này? Mặt cô làm sao đấy?”

Vừa nói, gã đầu trọc vội đứng lên lấy lòng cô ta. Có cô bé đang đứng chắn trước mặt gã, cô bé không kịp lùi sang

bên nên bị gã tát cho một cái: “Đồ thối tha! Cút sang một bên”.

Cô bé với thân hình nhỏ bé bị tát bay ra ngoài.

Thân người nhỏ nhắn bay trong không trung rồi đập mạnh xuống đất, khuôn mặt bé nhỏ cũng tiếp đất. Mặc dù mặt

đất đều là thảm mềm nhưng khóe miệng cô bé bị ma sát dẫn đến chảy máu.

Cô bé rất kiên cường, cố chịu đau rồi gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn gã đầu trọc, nước mắt như nuốt vào trong, lập

tức đứng lên.

Quân Tường đứng ở bên cạnh nhìn thấy cô bé thì sững người ra.

Cô bé có đôi lông mày thanh tú, đôi mắt to như biết nói. Lúc này đôi mắt ngấn lệ nên càng cảm thấy cô bé có khí chất

của tiên nữ.

Quân Tường nhìn về phía cô bé, cảm giác huyết thống như chảy trong người anh.

Cô bé giống anh đến 90%, còn khí chất thì đặc biệt giống Khương Hân.

Quân Tường theo bản năng, tiến lại hỏi: “Cháu tên là gì?”

Cô bé nhìn gã đầu trọc, sau đó rụt rè lùi về sau nửa bước, nhỏ giọng nói: “Cháu tên là Khương Quân, lấy họ Khương

của mẹ và họ Quân của bố…”.

Khương Quân! Tiểu Khương Quân!

Quân Tường muốn lên trước ôm chặt cô bé nhưng nhìn thấy vết máu ở khóe miệng Tiểu Khương Quân nên biểu

cảm trên mặt sầm lại.

Lúc quay đầu lại nhìn gã đầu trọc thì ánh mắt của anh như con mãnh hổ muốn ăn thịt người.

“Mày… Đáng… Chết…”.
« Chương TrướcChương Tiếp »