Mùng chín tháng chạp, trên đỉnh Tuyến Sơn nơi biên cảnh Đại Bắc của Võ Quốc.
Tiếng gió thét gào, Quân Tường ngồi giữa bầu trời tuyết trắng.
Đôi mắt hẹp dài sáng lấp lánh nhìn chăm chú lên tờ quân lệnh trên tay.
“Quân Tường, tội thứ nhất, nắm binh quyền trong tay mà kiêu ngạo, lời nói ngông cuồng!”
“Tội thứ hai: nuôi binh không rèn, binh tướng hung hãn!”
“Tội thứ ba: bất kính với tôn thượng, không phân biệt tôn ti!”
“Tội thứ tư:…”.
“Tội thứ năm…”.
Trên mặt Quân Tường là sắc trắng bệnh tật, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại đầy kiêu ngạo và bá đạo, chiếc áo khoác
dài trên người tung bay phần phật, miếng ngọc bội khắc hình rồng đeo trước ngực là huy hiệu chí tôn của Võ Quốc,
khí thế toàn thân như nuốt chửng cả sơn hà.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào tờ quân lệnh trong tay, Quân Tường cười lạnh lùng: “Đúng là muốn đổ tội cho người khác
thì không lo thiếu chứng cứ”.
Ngước đầu lên, gương mặt Quân Tường vô cùng bình thản: “Không ngờ, đám gian thần đó vì muốn vu oan giá hoạ
cho tôi, lại có thể nghĩ ra được cả mấy chục tội…”
“Khụ khụ…”, Quân Tường ho mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, dẫn quân bao nhiêu năm nay, không biết đã bao
nhiêu lần Quân Tường bị thương nặng, mặc dù có vô số lần cướp lại được mạng sống từ trong tay Diêm vương
nhưng cả người đầy vết thương cũ chồng chất, lâu ngày lại càng trở nặng.
“Chiến Tôn!”, vệ binh thân cận đứng phía sau lưng Quân Tường với ánh mắt đầy bi phẫn tiến đến đắp thêm một tấm
chăn lông cho anh.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ở phía xa có mười tám người với màu da khác nhau từ từ bước tới, vẻ mặt bất thiện.
“Quân Tường, anh là người đã sắp chết đến nơi rồi còn không mau lui binh đi!”
“Nơi biên cảnh của Chiến thần Võ Quốc, chẳng qua cũng chỉ có mình anh, định ngăn cản chúng tôi thế nào?”
“Hơn nữa vị trí Chiến thần của anh cũng đã bị người ta lấy đi rồi, hà tất gì phải bán mạng cho Võ Quốc nữa”.
Đôi mắt Quân Tường khẽ chớp, ánh mắt coi thường mọi thứ, sắc mặt bình thản: “Biên cảnh của Chiến thần Võ Quốc
quả thực chỉ có mình tôi…”.
Vừa nói, Quân Tường vừa bước từng bước về phía trước, chiếc áo khoác trên người bay phấp phới, khí thế quanh
người bỗng nhiên sôi trào, ánh mắt như điện quét qua đám quân thù trước mặt: “Nhưng một mình tôi, đủ để… diệt
hết các người”.
Quân Tường tiến về phía trước, khí thế mạnh dần lên qua mỗi một bước đi, như thể anh chính là trung tâm của đất
trời này.
“Người đời nói, sức khoẻ Quân Tường tôi đã đến mức bệnh tình nguy kịch, ngay đến cả những kẻ tiểu nhân của
nước mình cũng đã rục rịch động thủ, nhưng cho dù Quân Tường này có ốm đến sắp chết thì gϊếŧ hết mấy người vẫn
dễ như trở bàn tay!”
Mười tám người nghe vậy cực kỳ giận dữ, cơ thể như cuồng long xông lên, lao về phía Quân Tường.
Mắt Quân Tường mang vẻ khinh miệt, bước chân như sấm rền.
Trên đỉnh núi âm thanh rền vang, hào quang tứ phía!
Đại chiến cả một đêm, Quân Tường sắc mặt hơi tái mang vẻ bệnh tật bước ra khỏi vùng hào quang, quần áo trên
người không có lấy một nếp nhăn cũng không có một vệt máu.
Quay lưng vào mười tám cái đầu rơi trên đỉnh núi, Quân Tường từ từ đi xuống khỏi đỉnh núi, sắc mặt càng trở nên tái
nhợt, bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.
Thế giới kinh hãi!
Mười tám vị Chiến thần xâm phạm vào biên cảnh Võ Quốc, bị Quân Tường chém đầu toàn bộ ngay trên đỉnh núi!
Võ Quốc chỉ có một vị Chiến thần Quân Tường! Lại có thể chống lại kẻ địch của cả thế giới!
Mười tám quốc gia nối liền với biên giới của Võ Quốc đồng thời dâng lên một trăm dặm đường biên giới để tỏ lòng
tôn kính với Võ Quốc.
Năm ngày sau, Quân Tường một mình trở về Thủ đô.
Dưới cơn thịnh nộ, một đao phá nát toà lầu hội nghị trăm tầng, chém đầu toàn bộ gian thần tổng cộng mấy chục
mạng!
Ném Chiến thần lệnh trên mặt đường lớn, Quân Tường Chiến thần trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ cởi giáp hoàn hương!
…
“Lần này đi về Nam, mục đích chính là giải quyết việc cá nhân, nên mọi thứ đơn giản nhất có thể, trên đường không
được mời người đi cùng, không được ngăn đường làm phiền đến dân”.
Trên chiếc máy bay quân đội mang tên “Chiến cơ Tranh Long” mạnh nhất của Võ Quốc, Quân Tường khẽ ho một
tiếng, khép hờ mắt nói.
“Chiến tôn…”, Trần Nộ với vóc dáng cao cỡ hơn hai mét đứng bên cạnh khẽ khom lưng nhìn gương mặt hoàn mỹ
của Quân Tường mà trong lòng cảm thấy có chút bi thương.
Đối với Trần Nộ, Quân Tường chính là trời của anh ta!
Võ Quốc chỉ có mỗi một vị Chiến thần! Là chủ nhân duy nhất của tấm huy hiệu khắc hình rồng tượng trưng cho địa vị
trí tôn của quốc gia!
Lấy cơ thể mang bệnh đến độ nguy kịch để bảo vệ vạn dặm sơn hà của quốc gia!
Đây là tín ngưỡng!
Đến nay lại bị gian thần hãm hại, cởi giáp hoàn hương, chỉ lưu lại bên mình một nhóm vệ binh thân cận, lúc quay trở
về quê hương lại còn kín đáo như vậy, quả thực là quá tủi hờn.
“Làm theo lời tôi nói”, Quân Tường quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nộ, giọng nói không cao nhưng có thể nghe ra trong
đó sự kiên định không cho phép làm trái lệnh của mình.
“Tuân mệnh”, Trần Nộ dùng quân lễ đáp lại, lập tức quay đầu dặn dò binh sĩ.
Quân Tường xoay đầu lại, nhìn vạn dặm sơn hà qua cửa sổ của chiếc chuyên cơ, trong đầu anh trăm mối suy nghĩ.
“Cũng không biết cô ấy sống có tốt không?”
Nghĩ đến người con gái trong tim, đôi mắt luôn luôn bình thản của Quân Tường rốt cuộc cũng có chút gợn sóng.
Năm đó vì một chuyện ngoài ý muốn, Quân Tường chỉ đành phải tham gia quân ngũ, để một mình vị hôn thê là
Khương Hân ở lại Thiên Nam Thành.
Nhiều năm sau đó do bận bịu việc của quốc gia, chuyến đi này của Quân Tường đã trôi qua sáu năm.
Đến nay cởi giáp hoàn hương, vừa hay có thể đi tìm lại cô ấy.
Năm đó nghèo khổ, cả hai cùng nhau cố gắng vượt qua, bao nhiêu năm rồi, trong lòng Quân Tường vẫn vô cùng áy
náy.
Giờ thêm cơ thể bệnh tật, Quân Tường tự biết sức khoẻ của mình đã đến lúc nguy kịch, nếu còn không tiếp nhận
điều trị thì chỉ sợ là sẽ không sống được qua một năm nữa.
Cho nên lần này Quân Tường hồi hương bèn dự định dành thời gian tập trung chữa bệnh sau đó tổ chức một đám
cưới hoành tráng rồi đón Khương Hân về nhà!
Chiến cơ Tranh Long hạ cánh tại sân bay quân sự tại ngoại ô Thiên Nam Thành, vì Quân Tường đã dặn dò trước,
Trần Nộ hông hề thông báo cho các quan viên tại địa phương mà sắp xếp mọi việc thật kín đáo.
“Chiến tôn, có một tin không tốt…”, Trần Nộ sắc mặt nghiêm túc bước như bay đến trước chiếc xe, mặc dù Quân
Tường đã vứt Chiến thần lệnh đi rồi nhưng Trần Nộ vẫn cho rằng anh chính là Chiến thần, cho nên không hề thay đổi
cách gọi của mình.
“Ừ?”
“Tôi vừa đi điều tra một chút, bây giờ ở Thiên Nam Thành không có người nào trùng tên với Tôn hậu, mà tung tích
của Tôn hậu cũng đã biến mất vào năm năm trước…”.
Biểu cảm trên mặt của Quân Tường lạnh dần, vào quân ngũ sáu năm nay, vì sợ kẻ thù tìm được gia đình mình để
báo thù cho nên anh cố ý không phái người đi đến Thiên Nam Thành này, nhưng lại không ngờ đến Khương Hân đã
mất tích.
“Hơn nữa…”, Trần Nộ nhìn biểu cảm của Quân Tường thì đột nhiên có chút căng thẳng, trong một lúc không biết phải
nói sao nên cứ ấp a ấp úng.
“Nói”.
“Ngôi nhà của anh và Tôn hậu lúc trước, bây giờ đã biến thành nhà của nhà họ Tôn là một trong những đại gia tộc
của Thiên Nam Thành, mà gia chủ hiện tại của nhà họ Tôn chính là bạn thân của Tôn hậu năm đó, Tôn Thanh Ảnh”.
“Thuộc hạ nghi ngờ, việc Tôn hậu mất tích có liên quan đến Tôn Thanh Ảnh, theo như những tin tức tình báo của
chúng ta, năm thứ nhất sau khi anh rời đi, Tôn Thanh Ảnh đã tát Tôn hậu ngay trên đường cái. Hơn nữa lần xuất hiện
cuối cùng của Tôn hậu chính là lúc đi vào nhà họ Tôn, sau đó thì chưa từng xuất hiện nữa…”.
Bốp!
Biểu cảm của Quân Tường đột ngột trở nên băng lạnh, ánh mắt toả ra sát khí.
“Lại dám động vào vợ tôi!”
“Chiến tôn, hôm nay vừa hay là ngày tổ chức hôn lễ của Tôn Thanh Ảnh, chỉ cần anh ra lệnh, thuộc hạ sẽ đi san
bằng nhà họ Tôn!”, Trần Nộ nhìn biểu cảm của Quân Tường thì trong lòng kích động không thôi.
“Tôi tự đi”, Quân Tường đóng cửa chiếc siêu xe, khởi động máy rồi đạp ga đi thẳng.
Tiếng động cơ gào rú, chiếc xe vọt đi thật nhanh khiến cơ thể dán sát vào ghế lái, Quân Tường đi xuyên qua thành
phố.
Nhìn con đường quen thuộc, những ký ức lúc xưa lại hiện lên trước mắt.
Quân Tường mất không đến hai mươi phút đã đi đến căn nhà trước đó của mình.
Căn nhà tứ hợp viện lúc xưa bây giờ đã biến thành một căn biệt phủ, những căn nhà xung quanh trước đó đã bị nhà
họ Tôn chiếm lấy rồi xây dựng thành căn nhà hiện tại.
Tấm biển đề hai chữ Tôn gia mạ vàng đã được treo đèn kết hoa.
Phía trước nhà đỗ đầy các loại siêu xe, bên trong biệt phủ nhà họ Tôn ngập tiếng cười nói rôm rả.
Xuống xe, vẻ mặt Quân Tường lạnh như băng, ánh mắt anh âm trầm đến đáng sợ, sải những bước lớn về phía biệt
phủ nhà họ Tôn.
Bên trong biệt phủ toàn những người có tiền có thế mặc đồ tây đi giày da hoặc váy vóc lụa là đeo châu báu ngọc ngà
tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện vui vẻ.
Quân Tường đứng bên trong biệt phủ, ánh mắt quét khắp bốn phía, mặc dù biệt phủ của nhà họ Tôn đã sửa lại hết
cảnh vật bên trong nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được bóng dáng của căn nhà năm đó.
Hồi ức ùa về, ánh mắt Quân Tường khẽ dịu lại.
Năm đó chính là ở chỗ này, Quân Tường cùng với Khương Hân đã cùng nhau hẹn ước chuyện trăm năm.
Nhưng bây giờ, thời gian sáu năm trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, Quân Tường đã trở về còn Khương Hân thì
lại biến mất.
Hồi ức tạm dừng, Quân Tường chuyển ánh mắt khoá chặt lên một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ áo dài màu đỏ, mày mắt yêu kiều diêm dúa, vóc dáng nóng bỏng hút mắt, lúc này cô ta
đang nâng ly rượu trong tay, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đi mời rượu khắp nơi.
Tôn Thanh Ảnh.
Bạn thân nhất của Khương Hân năm đó, nhưng sau lại tát cô ngay trên đường lớn, việc mất tích của Khương Hân
cũng có liên quan đến cô ta!
Sát khí trong mắt Quân Tường bắn ra tứ phía khi nhìn vào Tôn Thanh Ảnh, khí thế toàn thân lúc này không hề kiềm
chế mà tản ra.
“Động đến vợ tôi, nhà họ Tôn này… cũng không cần phải tồn tại nữa!!”