“Dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, anh vẫn tìm được em.” Chấp niệm bao nhiêu năm của anh mãi mãi một chữ tình. Địa vị, tiền tài, danh vọng không đổi được nụ cười người thương. Chấp niệm lớn nhất trong lòng cô lại là bản thân mình. Mặc Nhiên có được năng lực trời ban thấy trước được tương lai, vừa hay biết được bản thân phải chết nếu cố chấp yêu anh. Tình yêu hay sinh mạng? Cô phải lựa chọn. Ba lần chia tay, ba lần chạy trốn, ông trời trêu ghẹo vẫn là bên nhau nhưng duyên mỏng tình tuyệt, lưỡngc ầu chỉ có đau thương. Một người trốn một người đuổi, lẩn quẩn một đời nguyện có như ý? Cố chấp hay là cố gắng, chỉ là chấp niệm trong gang tấc. “Anh có thể ngạo mạn trước thế giới nhưng cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt em.” “Mặc Nhiên, anh rất yêu em. Cả đời Thẩm Gia Nguyên chỉ có mộtngười vợ duy nhất. Chính là em.” “Nhiều lúc yêu nhau không nhất thiết phải bên cạnh nhau. Chỉ cần bản thân mình biết ở nơi nào đó, có người đang thở chung bầukhông khí, sống cùng một không gian, như vậy đã đủ rồi.” “Mặc Nhiên, em trở về có được không? Nếu còn không trở về, anhsợ… sợ mình sắp quên đi mùi hương của em rồi.”