Chương 9
Âu Dương Vân đến phân đường của Thiên Thủy Sơn Trang ở Huyền Yến thành, đường chủ vừa thấy bang chủ đến, liền vội vàng đến đỡ bọc hành lý rồi kể ra một đống. Âu Dương Vân cuối cùng cũng biết vì sao thiếu chủ Thanh Hồng bang nói chuyện ấp a ấp úng. Thì ra là vì Ngu Tương Xuân bị nam nhân xấu trêu ghẹo, Ngu Tương Xuân từ trước đến nay nhẫn không được nam nhân xấu ở trước mắt mình lượn qua lượn lại sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Vì thế hắn lớn tiếng kêu Phong Tiểu Diêu đi chém người, Phong Tiểu Diêu bình thường cùng lắm cũng chỉ đem người đánh đến trộng thương lần này lại cũng rất nghe lời mà đem người làm thịt... Thế là mọi người hoảng sợ một thị tòng tuổi tác nhìn qua còn nhỏ như vậy của Thiên Thủy Sơn Trang đã có thể một chiêu lấy mạng, vậy sự lợi hại của Nhị trang chủ kia chỉ sợ đã đến mức chỉ vung tay cũng đủ làm người ta tan thành tro bụi...
Âu Dương Vân nghe đường chủ giải thích thanh tình tịnh mậu*, cười ha hả không ngừng.
Võ công của Ngu Tương Xuân, thuần túy chỉ là thổi phồng lên thôi. Nhờ vào hai cái danh đầu Nhị trang chủ Thiên Thủy Sơn Trang, một trong “Giang hồ thất đại kiếm khách” của sư đệ của Âu Dương Vân này, căn bản là sẽ không có ai thực sự muốn đi khiêu chiến với Ngu Tương Xuân. Huống chi lúc thật sự phải ra tay đều do bọn thuộc hạ làm giúp, cứ như thế cho đến bây giờ, người trên giang hồ vẫn không rõ khả năng đích thực của Ngu Tương Xuân rốt cục là như thế nào! Đem thực lực kém cỏi của sư đệ che dấu kĩ như thế luôn là một việc Âu Dương Vân vô cùng đắc ý mà.
Nán lại phân đường một buổi trưa, cũng đã biết Ngu Tương Xuân có vẻ như đã đi hướng nam. Âu Dương Vân không tiếp tục ở lại, dự tính trước lúc trời tối sẽ đuổi theo một đoạn đường. Hắn đi đến cửa phân đường, lại thấy mấy bang chúng đang nét mặt căng thẳng cầm binh khí trong tay, tập trung tinh thần đề phòng. Âu Dương Vân đứng phía sau một
đám
người hướng ra ngoài xem xét, ở đối diện cửa chính, Thạch Ngọc Lâu toàn thân bạch y như tuyết đang xám mặt dắt con ngựa trắng của hắn nhìn bên này.
“Bang chủ”- Một bang chúng còn trẻ tuổi quay đầu lại nhìn thấy Âu Dương Vân, lập tức hết sức kích động xông đến.- ” Người của Độ Kiếm Minh muốn tới khiêu chiến!”
Khoé mắt Âu Dương Vân giật giật hai cái...Hình dáng Thạch Ngọc Lâu cao ngạo đứng ôm kiếm kia, quả thật rất giống là muốn đến gây sự...
Đẩy mọi người ra, Âu Dương Vân ra khỏi phân đường, thoải mái vẫy vẫy tay, chỉ thấy Thạch Ngọc Lâu ở đối diện liền đi tới. Âu Dương Vân quay đầu lại hướng mọi người giải thích:
“Đây là bang chủ của Độ Kiếm Minh, hắn đến chờ ta thôi, không phải tới khiêu chiến. Mọi người đừng hiểu lầm!”
Bao gồm cả đường chủ của phân đường, mười mấy người đứng ở cửa ngạc nhiên cùng nhìn về phía Thạch Ngọc Lâu.
“Bang chủ, hắn chính là người tranh nữ nhân với ngươi kia?”
“Bang chủ, hắn chính là người nơi nơi đối địch với chíng ta kia?”
“Bang chủ, hắn có phải cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn tới tìm nương tựa Thiên Thủy Sơn Trang chúng ta?”
“Bang chủ, ta thật ngưỡng mộ ngươi! Ngươi vừa rồi vẫy vẫy tay ta còn tưởng là gọi con chó nhỏ, không nghĩ tới đi đến lại là bang chủ Độ Kiếm Minh...”
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu đen như cái đáy nồi, nghe đám bang chúng này đem sự có mặt của hắn “ quên mất” mà lớn tiếng bàn luận, hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng đến lúc nghe thấy có người đem kẻ đứng đầu một bang phái như hắn đây so sánh với con chó nhỏ thì không thể nhịn được nữa! Trường kiếm đột nhiên rời vỏ, Thạch Ngọc Lâu một kiếm chém bay cửa chính của phân đường. Tất cả bang chúng đứng cạnh cửa đã như chim thú chạy toán loạn nhanh chóng chuồn đi, chỉ dám trốn ở trong sân lặng lẽ thò đầu ra.
Một tay ấn lên cổ tay Thạch Ngọc Lâu, Âu Dương Vân bình tĩnh nói: ” Bang chúng nhà ta có hơi đơn thuần, Thạch bang chủ đừng trách a!”- Hắn giữ chặt Thạch Ngọc Lâu kéo ra cửa chính- “Sắc trời đã muộn, chúng ta vẫn là mau đi thôi. Thạch bang chủ đại phát thần uy phá một cánh cổng của phân đường ta, ta trước hết thay mặt Thạch bang chủ ghi nhớ nợ này, chờ về Lạc Dương sẽ lấy bạc a!”
“Ngươi...”- Thạch Ngọc Lâu chỉ hận không mang thuộc hạ Nghiêm Triệt theo bên cạnh, nếu không nhất định phải để đám người kia hảo hảo chịu chút giáo huấn. Quả nhiên là bang chủ là cái dạng gì, bang chúng cũng là cái dạng đó...Thạch Ngọc Lâu giận trừng mắt Âu Dương Vân, Âu Dương Vân lại quay sang cho hắn một nụ cười vô thưởng vô phạt!
Kéo Thạch Ngọc Lâu rời phân đường, Âu Dương Vân trong
lòng thoải mái. Quay đầu nhìn Thạch Ngọc Lâu bên cạnh mặt mày vẫn xanh xám khó chịu, Âu Dương Vân tiếu ý dạt dào.
“Nếu cũng đã đến phân đường rồi, vì cái gì không tiến vào? Nhìn tư thế ngươi đứng ở cửa đó, cũng khó trách sẽ bị hiểu lầm!”- Âu Dương Vân cười, Thạch Ngọc Lâu có đôi khi thật sự là không biết biến đổi theo tình hình a!
“Ta mới không đi vào.”- Thạch Ngọc Lâu lãnh đạm
nói: “Đó là địa bàn của ngươi, ta đi vào làm gì.”
Âu Dương Vân thở dài một tiếng...Người này, thật sự có ý muốn cùng ta hòa hảo sao! Nghiêm Triệt có phải đã nhìn sai ý tứ của bang chủ hắn rồi không!
“Bây giờ đi đâu?”- Thạch Ngọc Lâu lạnh giọng hỏi.
“Hướng nam. Tiểu tử Tương Xuân này... Rốt cục muốn làm gì!”- Âu Dương Vân lại than một tiếng. Hành động của Ngu Tương Xuân lần này rất kỳ quái! Hơn nữa, người bắt cóc hắn đi kia vẫn chưa tra ra là ai...
Hai người ra cửa nam mới phát hiện, hướng nam vậy mà lại là một vùng núi rừng, hơn nữa ngay cả một con đường rộng rãi chút cũng không có, căn bản là không có cách nào phóng ngựa chạy đi. Rơi vào đường cùng, hai người Âu Dương Vân đành phải từ tốn cưỡi ngựa đi trong rừng núi.
Nhìn đường núi liên miên không dứt, Âu Dương Vân chỉ cảm thấy đau đầu. Đi hai ngày rồi, trong rừng núi ngay cả đường cũng không có. Âu Dương Vân không khỏi bắt đầu hoài nghi tin tức của phân đường có sai lầm, nhưng bây giờ cũng không có cách nào quay lại, chỉ có thể đi tiếp như vậy thôi. Lại đi tiếp hai ngày, Thạch Ngọc Lâu cũng cảm thấy được lộ trình lần này có vấn đề. Ngu Tương Xuân kia là một công tử bột được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể đi loại đường núi gian nan này!
Âu Dương Vân bị Thạch Ngọc Lâu ép hỏi cứng họng không trả lời được, hiện tại hai người thân ở núi sâu rừng rậm, Âu Dương Vân ngay cả mình ở khu vực nào cũng không nói rõ được. Ở chân núi, hai người đi theo một con sông chảy siết xuống hạ lưu, thứ duy nhất Âu Dương Vân còn có thể xác định, là đi tiếp theo hướng này, vẫn là đi về hướng nam...
“Âu Dương bang chủ, theo thiển ý**
của tại hạ, huynh đệ ở phân đường của ngươi kia không phải đơn thuần, mà là vụng về mới đúng!”- Thạch Ngọc Lâu rất hung hăng khıêυ khí©h. Nếu không phải tại những kẻ ngu ngốc này, hắn sao lại phải như thằng khùng cùng Âu Dương Vân ở trong rừng núi này một bước sâu một bước nông mà đi bộ?! Hai người có ngựa mà cưỡi không được, ngựa còn có cỏ ăn, hai nười sống này thì có tiền cũng không mua thức ăn được. May mắn trên người hắn còn mang theo chút dụng cụ đánh lửa, hai người còn có thể bắt mấy con thú đến nướng ăn, bằng không ở ngọn núi này cũng chỉ có thể như dã nhân ăn tươi nuốt sống!
Âu Dương Vân cũng đang âm thầm ra sức mắng chửi tên đường chủ nhu ngốc kia, nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, phải mắng cũng không nên mắng trước mặt người ngoài, hơn nữa người nọ còn là bang chủ của bang phái đối đầu nữa.
“Thạch bang chủ, huynh đệ nhà ta tuy rằng không thông minh lắm, nhưng nếu bọn hắn kỳ thực rất xảo quyệt, ta đây làm bang chủ chẳng phải sẽ rất đau đầu sao!”
“Vậy bây giờ cứ chui ở trong núi thế này? Âu Dương bang chủ, ngươi từ khi nào cũng thành ra ngu như thế này!”- Thạch Ngọc Lâu hung hăng đá văng cục đá dưới chân, con ngựa bên cạnh hắn lúc này tinh thần phấn chấn, hắn làm chủ nhân trái lại càng lúc càng thấy tiều tuỵ.
“Ngu một chút có cái gì không tốt! Tất cả mọi người ngu ngốc thêm một chút, hoà thuận vui vẻ biết bao nhiêu a!”- Âu Dương Vân thuận miệng cười ha ha, hiện tại không phải lúc tốn sức cùng Thạch Ngọc Lâu đấu võ mồm, mau rời khỏi vùng núi này mới là quan trọng a! Âu Dương Vân kéo con ngựa đỏ thẫm của hắn, loại đường sông trên sườn núi thế này, ngay cả ngựa cũng không thể cưỡi! Ai!
Hai người cứ câu được câu chăng châm chọc đối phương như vậy giảm bớt mệt mỏi, đang lúc
cả hai
lo lắng buổi tối phải tìm chỗ nào ngủ, trong rừng rậm mơ hồ xuất hiện tiếng động làm vẻ mặt cả hai người cùng căng thẳng.
Buông ngựa ra cho chúng nó tự mình đi tìm nơi ăn cỏ, Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong cánh rừng.
Trong rừng truyền ra âm thanh cây cỏ bị đạp, tựa hồ là có không ít người dè dặt hướng phía đường sông bên này đi đến. Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu liếc nhìn nhau một cái, tay hai người đầu xoa lên chuôi kiếm, chờ xem trong cánh rừng sẽ chui ra vật gì.
* nguyên văn thì là cây cối um túm, ở đây hiểu theo nghĩa bóng là giải thích rất chi là truyền cảm và lôi cuốn ^^
** lý giải vụng về