Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Coi như lúc trước còn có người không biết được thân phận của Úc Ái, hiện tại câu này vừa dứt, đâu còn ai không đoán được.
Sở dĩ bọn họ trắng trợn không kiêng dè đàm luận đánh giá Thẩm Kiều, đơn giản là vì cảm thấy hắn đã bị Huyền Đô Sơn ruồng bỏ, một thân võ công mất hết, hào quang không còn, không thể tạo thành uy hϊếp gì với mình, Huyền Đô Sơn chắc chắn cũng không chịu che chở cho hắn, lại không ngờ Úc Ái vậy mà lại ra tay.
Thẩm Kiều hơi ngẩn ra, chậm rãi thả miếng bánh xuống, trong lòng hiểu rõ.
Hắn dù gì cũng là người của Huyền Đô Sơn, người bên ngoài đàm luận về hắn, kỳ thực cũng là làm bẩn danh dự Huyền Đô Sơn, Úc Ái tất nhiên là không cho phép.
Chỉ là nếu như đối phương quan tâm tới danh dự Huyền Đô Sơn như vậy, tại sao lại hợp tác cùng người Đột Quyết, nhận sắc phong từ Đột Quyết mà lại không cho đó là mất mặt?
Thẩm Kiều âm thầm lắc đầu, không có tâm trạng xem tiếp trò khôi hài trước mắt này nữa, chỉ chờ bọn họ ăn uống no say rời đi, sau đó mình cũng xoay người trở về.
Người bị Úc Ái đánh nát miệng răng rơi đầy đất kia cực kỳ giận dữ, mồm miệng lại không thể nói rõ, lập tức nhấc trường đao bên cạnh nhào về phía Úc Ái.
Úc Ái ngay cả kiếm cũng không rút, chỉ dùng cây đũa còn dư lại trong tay, liền đem đối phương đánh ngã.
Người bị đánh tên là Quý Tân, biệt hiệu Cửu Vĩ Thần Hồ. Người khác ở sau lưng hắn gọi hắn là Quý to mồm, ý nói hắn thường không biết giữ mồm giữ miệng, hay đắc tội người. Võ công của Quý Tân cũng coi như khá ổn, tuy chưa đạt tới trình độ hạng nhất nhưng ít ra cũng coi như xếp vào hạng nhì. Ngày thường coi như cũng có chút chừng mực, không bao giờ nói bậy trước mặt người trong cuộc. Lúc này cũng không biết hắn bị lệch dân thần kinh nào, có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết chưởng giáo Huyền Đô Sơn đang an vị trước mặt mình, xem như là xui xẻo ngã bịch xuống, mất mặt không nói đâu cho hết.
Đồng bạn của hắn cũng không dám tìm Úc Ái thảo luận, chỉ nâng Quý Tân dậy, còn phải giúp hắn cười làm lành với Úc Ái: “Úc chưởng giáo thứ tội, huynh đệ của ta uống hơi nhiều, nói chuyện khó tránh được không suy nghĩ!”
Úc Ái không thèm phản ứng với hắn, ánh mắt lại lướt qua hắn, rơi thẳng vào người phía sau: “A Kiều, lâu ngày không gặp, huynh cũng không chịu tới nói chuyện với ta một tiếng sao?”
Thẩm Kiều thầm than nhẹ, bọn họ cùng nhau lớn lên, đối với lẫn nhau không thể quen thuộc hơn được nữa, cứ cho là cúi đầu che mặt, thân hình cử chỉ vẫn luôn lộ ra cảm giác quen thuộc. Úc Ái cũng không phải người ngu, nhìn lâu vẫn có thể nhận ra.
Hắn đem mũ trùm kéo xuống, bên tai nghe thấy tiếng người nói, “Quả nhiên là Thẩm Kiều”. Thanh âm này lập tức đưa tới một loạt những tiếng a nhỏ kinh ngạc.
Không ít người đều có chút chột dạ, đối tượng họ vừa mới lớn tiếng bàn luận, vậy mà lại ngồi ngay bên cạnh.
Hôm nay rốt cục là cái ngày quái quỷ gì, nói tới Trần Cung, Trần Cung đến, nói Thẩm Kiều, Thẩm Kiều vậy mà cũng ở, không phải lát nữa ngay cả Yến Vô Sư cũng nhô ra đó chứ?
Mấy người có suy nghĩ như vậy, không nhịn được rùng mình lạnh lẽo, đưa mắt nhìn quanh.
“Đã lâu không gặp, Úc chưởng giáo vẫn tốt chứ?”
Nếu đã bị phát hiện, Thẩm Kiều cũng không giả trang nữa, nhẹ gật đầu với Úc Ái, ngữ khí ôn hòa, phảng phất như là sơ giao nhiều năm xa cách.
Trong lúc nhất thời, không khí náo nhiệt trong khách điếm đều như thủy triều rút xuống, bên tai Úc Ái chỉ còn dư lại thanh âm của Thẩm Kiều.
Hắn nhìn chằm chằm đánh giá trên dưới Thẩm Kiều, dường như muốn xác nhận xem đối phương sống có tốt hay không, mãi lâu mới nói: “Huynh gầy.”
Thẩm Kiều không hề trả lời câu nói này, hắn cảm thấy mình vốn tới đây là để tìm hiểu tin tức, nếu đã bị phát hiện, nơi này cũng không cần phải ở tiếp nữa.
“Ta có chút chuyện muốn làm, đành đi trước một bước, Úc chưởng giáo và Đậu bang chủ cứ chậm rãi dùng.”
Mà Úc Ái đương nhiên không dễ gì để hắn rời đi như vậy, dưới chân hơi động, người liền chặn ở trước mặt hắn: “A Kiều, cùng ta quay về Huyền Đô Sơn.”
Vẻ mặt Thẩm Kiều chưa từng thay đổi: “Lời này của Úc chưởng giáo hơi buồn cười rồi. Ta đã không còn là đệ tử của Huyền Đô Sơn, sao có thể tới Huyền Đô Sơn được?”
Úc Ái giận tái mặt: “Ta vẫn chưa từng hạ lệnh trục xuất huynh khỏi sư môn. Huynh vẫn mãi là đệ tử của Huyền Đô Sơn. Chẳng lẽ ngay cả sư tôn huynh cũng không muốn nhận sao?”
Thẩm Kiều lắc đầu: “Ta nghĩ ngươi tính sai một chuyện rồi. Ta là đệ tử của Kỳ Phượng Các, điểm này, dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi. Nhưng từ khi ngươi cấu kết với Côn Tà, hạ độc ta, khiến ta bại thua dưới tay Côn Tà trên Bán Bộ Phong, nhân cơ hội cướp lấy vị trí chưởng giáo, sau lại cùng người Đột Quyết hợp tác, Huyền Đô Sơn đã không còn là Huyền Đô Sơn mà ta quen thuộc nữa. Không cần ngươi hạ lệnh, ta cũng sẽ không tiếp tục tự nhận mình là đệ tử Huyền Đô Sơn.”
Lời nói kinh tâm động phách như vậy, bị Thẩm Kiều dùng ngữ khí bình thản nói ra, càng khiến sự phức tạp bất ngờ trong đó lộ rõ.
Tất cả mọi người không ngờ ngày đó Thẩm Kiều rớt vực lại còn có nội tình như vậy, nhất thời đều cảm thấy sững sờ, chờ tinh thần hồi phục lại, trong sảnh đường khắp bốn phía đã nổi lên tiếng thảo luận vang rền.
Úc Ái cũng không nghĩ tới Thẩm Kiều sẽ chọn lúc này để nói ra trước mặt mọi người, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một vệt hồng, cũng không phải là xấu hổ, mà là tức giận.
Đương nhiên, đối phương không có chứng cứ, cho dù nói ra cũng không thể làm gì được hắn, nhưng Úc Ái vẫn có cảm giác sỉ nhục như quần áo trên người bị lột sạch xuống.
Hắn kiềm chế lửa giận, bình tĩnh nói: “A Kiều, cùng ta trở lại.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Úc Ái, người Đột Quyết lòng lang dạ sói, mọi người đều biết. Ngươi vì tiền đồ danh lợi bản thân, lại cam nguyện tranh ăn với hổ, thậm chí đem cả Huyền Đô Sơn kéo lên chiến xa cùng ngươi. Tạm thời ta không cản được ngươi, nhưng không có nghĩa là ta ngầm thừa nhận kết quả này, cùng ngươi thông đồng làm bậy.”
Úc Ái: “Huynh…”
Thẩm Kiều: “Nếu đã nói đến nước này, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không ngại nhờ bọn họ làm chứng. Ta dùng thân phận truyền nhân y bát* của Kỳ Phượng Các tuyên bố, từ nay về sau, ngươi không còn là đệ tử của Kỳ Phượng Các, chúng ta ai đi đường nấy, không còn quan hệ gì với nhau!”
*Truyền nhân y bát: Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Truyền nhân y bát là đệ tử thân truyền, người thừa kế tất cả mọi thứ từ sư ph ụ.
Hắn tựa hồ không hề hay biết lời nói của mình gây nên sóng gió lớn cỡ nào, sắc mặt vẫn hờ hững như cũ, đứng lặng tại chỗ, một thân đạo bào dấu dưới áo choàng, không gió mà bay, không giận mà uy. Dung nhan vốn ôn hòa tuấn mỹ vô hại lúc này lại mơ hồ mang theo vài phần ác liệt khiến người khác không thể nhìn gần, như kiếm trong vỏ, dù chưa rút ra cũng đã hiện phong mang.
Úc Ái vừa giận vừa sợ: “Sao huynh dám! Sư tôn đã về cõi tiên từ lâu, lời của huynh làm sao có thể đại biểu cho lão nhân gia người!”
Thẩm Kiều: “Trước lúc lâm chung, bên cạnh sư tôn chỉ có mình ta, truyền nhân y bát của sư tôn cũng chỉ có mình ta. Ý của ta chính là ý của người! Lúc trước ta ẩn nhẫn, chính là lấy đại cục làm trọng, không muốn khiến Huyền Đô Sơn phân tranh nội chiến. Nhưng ngươi từng bước ép sát, lại cam chịu nhận sắc phong từ Đột Quyết, làm trái giáo huấn sư tôn, ta đương nhiên phải đại diện cho sư tôn trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
Phật cũng có lúc giận, trên mặt hắn rốt cục cũng rút đi sắc thái ôn hòa, lộ ra khí thế lôi đình: “Úc Ái, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi không có tư cách xử trí ta. Bởi vì các đời tổ sư Huyền Đô Sơn, đều sẽ không thừa nhận vị trí chưởng giáo này của ngươi! Ngươi xem mà làm, nếu vẫn cứ khư khư cố chấp, không chịu tỉnh ngộ, sẽ có một ngày ta quay về xử trí ngươi!”
Trong sảnh lớn hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Thẩm Kiều, hoàn toàn không có cách nào đem người này cùng với cái người tự cam đọa lạc, dây dưa cùng với Ma quân bên trong lời đồn gộp lại làm một.
Thẩm Kiều dứt lời, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, cất bước đi về phía cửa.
Úc Ái không do dự nữa, lấy Quân Tử Bất Khí kiếm định ngăn hắn lại. Thẩm Kiều lại nhanh hơn, người bên ngoài chỉ thấy một đạo bóng đen đẩy thanh kiếm của Úc Ái ra, nhìn kỹ mới phát hiện kiếm của Thẩm Kiều thậm chí còn chưa rút ra khỏi vỏ.
Editor: Ta đã kiểm tra lại chương 54 rõ ràng kiếm này gãy rồi mà???
Mà ngay lúc đó, Đậu Yến Sơn cũng ra tay.
Vốn chỉ là chuyện cãi cọ của huynh đệ trong một sư môn, hắn cũng không cần để ý, cứ ngồi một bên xem kịch hay là được. Nhưng thấy Úc Ái ra tay do dự thiếu quyết đoán quá mức, sợ là không cản được vị sư huynh này của hắn, dưới tình huống ấy, Đậu Yến Sơn không thể không nhúng tay vào.
“Mặc dù ta và Úc chưởng giáo quen biết chưa lâu, nhưng hiểu hắn là người hoài cựu, không muốn nặng tay với Thẩm đạo trưởng, kính xin Thẩm đạo trưởng bớt giận, mọi người cùng nhau ngồi xuống đàm luận một phen thì có làm sao?”
Thẩm Kiều cũng không cùng hắn giao thủ, dưới chân nện bước, biến ảo không lường, “Thiên Khoát Hồng Ảnh” vận lên, trực tiếp vòng qua Đậu Yến Sơn, thân đã ở cửa khách điếm.
“A Kiều, đừng ép ta nặng tay!” Úc Ái lạnh lùng nói, Quân Tử Bất Khí kiếm đã rời vỏ.
Thẩm Kiều vẫn không nói chuyện, bên cạnh vậy mà lại có người giễu cợt nói: “Lấy nhiều đánh ít, ỷ đông hϊếp yếu, chẳng lẽ hai vị còn muốn đối phó với Thẩm đạo trưởng như đối phó với Yến Vô Sư hay sao?”
Trần Cung ngồi bên bàng quang đã lâu đứng dậy. Việc này căn bản không có quan hệ gì với hắn, không biết tại sao lại cố tình muốn xía vào một chân.
Đậu Yến Sơn cười nói: “Bành Thành huyện công đến vì Thái A kiếm, không mau chóng trở về phục mệnh với Tề chủ, sao còn ở đây phí thời gian lo chuyện bao đồng?”
Tiếng Bành Thành huyện công này nói ra từ miệng hắn, dẫn theo vô số khinh thường chế giễu khó tả. Trần Cung mặc dù là tân quý của Tề quốc, nhưng lại chẳng có quan hệ gì với giang hồ, Lục Hợp bang cũng không hề để hắn ở trong mắt.
Trần Cung cũng không trả lời Đậu Yến Sơn, ngược lại nhìn về phía Thẩm Kiều, hòa nhã nói: “Nếu Thẩm đạo trưởng cảm thấy bị người dây dưa khó mà thoát thân, thì ở trong thành này ta có bao cả một dịch quán, ngươi có thể theo ta tới đó nghỉ chân tạm.”
Thẩm Kiều: “Đa tạ ý tốt của Trần huyện công, bần đạo không dám làm phiền.”
Dứt lời, khom lưng chắp tay, cất bước rời đi.
Úc Ái tự nhiên không thể để hắn rời khỏi dễ dàng như vậy, miệng thì nói một tiếng “Chậm đã”, tay kia đã chụp vào Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đầu cũng không quay, sau lưng lại giống như có mắt, dưới chân nhẹ trượt, tiến về phía trước vài bước, mặt khác xoay người giơ kiếm, trực tiếp chặn rơi bàn tay đang duỗi tới của Úc Ái. Vỏ kiếm được nội lực rót vào, người sau chỉ cảm thấy hơi chấn động một cái, không tự chủ được liền buông tay.
Nhưng Úc Ái cũng phản ứng cực nhanh, Quân Tử Bất Khí kiếm trong tay kia đã rời vỏ, ánh kiếm phiêu nhiên tựa khinh hồng, lướt về phía mặt Thẩm Kiều. Thế tới cực manh, ngay cả Đậu Yến Sơn nhìn thấy ánh kiếm này cũng không khỏi hơi kinh hãi, thầm nghĩ lúc trước khi vây gϊếŧ Yến Vô Sư, sợ là Úc Ái này vẫn chưa từng xuất hết toàn lực, mắt thấy khi đó giống như bị thương không nhẹ, trên thực tế lại chỉ là không muốn xông vào làm kẻ hi sinh thôi.
Dù như thế nào, lần này Úc Ái quyết tâm phải lưu lại Thẩm Kiều bằng được. Lúc này không còn Yến Vô Sư đứng giữa cản trở, tuyệt đối không cho phép hắn chạy khỏi trước mắt mình. Hắn cho rằng độc tính của Tương Kiến Hoan kịch liệt như thế, Thẩm Kiều ngày đó trên Huyền Đô Sơn lại mang một bộ dạng ốm yếu như vậy, tuyệt đối không thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể khôi phục lại như thường.
Hắn không hề biết, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Ánh kiếm biến ảo vạn ngàn, chụp xuống đầu Thẩm Kiều. Nhưng cố tình màn kiếm vốn phải bao phủ kín người đó lại chỉ trong phút chốc biến mất không còn tăm hơi. Dùng một loại thân pháp mê ảo quỷ quyệt khó có thể hình dung xuất hiện ở phía sau Úc Ái, kiến của Thẩm Kiều vẫn chưa rời vỏ, tay phải vươn ra điểm nhẹ một cái lên màn kiếm kia.
Chân khí tiêu biến, màn kiếm theo đó mà vỡ tan, hóa thành bột mịn tung tóe!
Úc Ái hiện ra một tia thần sắc khó có thể tin, mũi kiếm khẽ rung, lập tức mười mấy đạo kiếm hoa như sóng gợn cuốn về phía Thẩm Kiều.
Họa ảnh kim bích, phi thúy xâm tiêu, lưu ly xoay chuyển, ánh ngọc huy hoàng.
Đây là mấy thức cuối cùng trong Thương Lãng Kiếm Quyết của Huyền Đô Sơn, nhưng lại có chỗ bất đồng. Đồ đệ của Kỳ Phượng Các tất nhiên không phải hạng người vô năng. Úc Ái đem những thức này cải tiến, biến nó thành của mình. Hắn thường ngày nghiêm túc lãnh tĩnh thận trọng, nhưng sử kiếm lại rất thích dùng kiếm chiêu hoa lệ, kéo theo đó, kiếm khí của hắn cũng mang theo khí thế lôi đình ác liệt chấn độn vô song. Nương theo ánh kiếm, tiếng nổ vang lên phảng phất như ở ngay bên tai mọi người. Ai có công lực hơi kém, đã cảm thấy máu huyết cuộn lên, không tự chủ được lui lại vài bước.
Mà Thẩm Kiều lại không hề lui.
Hắn vậy mà không hề lui!
Điều này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của mọi người, bao gồm cả những người trước đó từng xem thường hắn, coi hắn liệt vào hàng ngũ nam sủng sống dựa vào Yến Vô Sư.
Thẩm Kiều rốt cục xuất kiếm!
Sơn Hà Đồng Bi kiếm như lụa như mây, kiếm khí đầy trời, từ trong tay Thẩm Kiều lan tràn ra, trầm lắng thuần hậu, khiến người ta có có thể cưỡng lại, muốn sa vào cảm giác ấm áp trong đó. Nhưng chỉ trong chốc lát thất thần đó của nhiều người, một kiếm kia của Thẩm Kiều đã điểm về phía trước.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một loạt biến hóa này bất quá chỉ ở trong nháy mắt, hai người đã lượn lên cao, mũi kiếm tương đối (chạm nhau+đối xứng). Thế đánh của Úc Ái nếu là nhanh như chớp thì Thẩm Kiều lại còn nhanh hơn hắn một hai phân, cả người và kiếm hợp nhất, bỗng nhiên xuất hiện bên trong tầm mắt của Úc Ái.
Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá*!
*Duy khoái bất phá: chi có nhanh là không thể phá được
Một khắc đó, cảnh giác trong lòng Úc Ái nảy sinh. Hắn lập tức quay người giơ kiếm quét qua, nhưng đã quá trễ. Ý kiếm của đối phương đã gần trong gang tấc, không thể tránh khỏi. Hắn chỉ kịp nhìn thấu một đạo ánh kiếm trắng nhòa. Tâm trạng Úc Ái chìm xuống, không kịp suy nghĩ nữa, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lùi về sau, “Thiên Khoát Hồng Ảnh” vận dụng đến cực hạn, dường như cả người biến không còn tăm hơi, sau đó lập tức xuất hiện ở cách đó hơn ba thước.
Thẩm Kiều vốn có thể đuổi tới, kiếm ý trắng nhòa của hắn đã đạt tới mức hóa cảnh, tiến thêm một tầng nữa chính là kiếm tâm. Cho dù nội lực hiện tại của hắn chỉ đạt năm phần, nhưng kiếm ý trắng xóa này vừa ra cũng đủ khiến nhiều người biến sắc khϊếp đảm.
Mà Thẩm Kiều cũng không thừa thắng truy kích, Úc Ái cũng đứng bất động tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau. Trong lòng mỗi người đều tư vị hỗn tạp, đáy lòng hiểu rõ quá khứ đã từ lâu không thể quay lại.
Mũi kiếm của Thẩm Kiều hướng xuống, thân hình kiên cường, đứng lặng như tùng, ngưng mắt nhìn Úc Ái, trầm giọng nói: “Ngươi nên hiểu, trận chiến giữa ngươi và ta, ngươi chưa chắc có thể thắng, ta cũng không hẳn sẽ bại. Đừng cho rằng có thể nắm ta ở trong lòng bàn tay tùy ý bài bố. Cho dù không còn là chưởng giáo Huyền Đô Sơn, ta cũng vẫn là Thẩm Kiều, vẫn là đệ tử của Kỳ Phượng Các!”
Sắc mặt Úc Ái biến ảo không ngừng: “Viên Anh và Hoành Ba đều rất nhớ huynh, hi vọng ngươi có thể trở lại…”
Thẩm Kiều: “Úc Ái, từ sau khi ngươi hạ Tương Kiến Hoan xuống, ta cũng đã không còn tin tưởng bất cứ câu nói nào của ngươi được nữa.”
Úc Ái biến sắc, trong mắt sóng lớn cuộn trào, mơ hồ có dấu hiệu nổi lên: “Chuyện đó là lỗi của ta, nhưng từ nay về sau, ta chắc chắn sẽ không làm tổn thương huynh lần nữa.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Hiện giờ nói lời này còn có ý nghĩa gì? Nước đổ khó hốt, kính vỡ khó lành. Sai lầm đã phạm vĩnh viên không thể bù đắp, cái gọi là bù đắp, bất quá chỉ là lời giải thích lừa mình dối người. Ta bây giờ không trở về Huyền Đô Sơn là vì ta không muốn khiến Huyền Đô Sơn chia năm xẻ bảy, càng không muốn khiến tâm huyết các đời tổ sư hóa thành hư ảo. Nếu như ngươi đã mang đệ tử Huyền Đô Sơn bước ra một bước kia, thì phải chuẩn bị thật tốt việc gánh chịu hết mọi hậu quả. Sẽ có một ngày, khi ngươi rốt cục không gánh nổi nữa, lúc đó, ta sẽ lại tự mình tới tìm ngươi.”
Ngực Úc Ái phập phồng bất định, nửa ngày sau mới cười lạnh một tiếng: “Được, được, được…”
Nói liên tục ba chữ “Được”, trong sự lạnh lùng đó mơ hồ lại có chút thảm đạm, nhưng mà cũng chỉ là thoáng qua, tựa như chỉ là ảo giác.
Hắn không nói một lời, tra kiếm vào vỏ, quay người liền đi, không hề liếc mắt nhìn Thẩm Kiều thêm lần nào nữa.
Đậu Yến Sơn sờ sờ mũi. Úc Ái không ở, hắn cũng mất cơ hội nhúng tay. Huống hồ võ công của Thẩm Kiều làm hắn sinh lòng kiêng kỵ, đương nhiên sẽ không dễ dàng làm ra được việc xấu gì.
“Thẩm đạo trưởng khôi phục công lực, thật đáng mừng. Ta và Úc chưởng giáo có vài phần giao tình, mới vừa rồi không thể không nói giúp hắn hai câu, vẫn xin ngươi đừng lấy đó làm phiền lòng.”
Người này có thể thống lĩnh đại bang lớn nhất thiên hạ, bụng dạ tất nhiên cực sâu, không phải hạng người ôn hòa bình dị. Mới vừa rồi nói động thủ liền động thủ, hiện giờ nói áy náy liền áy náy, thẳng thắn dứt khoát, quả thực có phong độ kiêu hùng một phái.
Đánh người không đánh kẻ đang cười, huống hồ Thẩm Kiều là người có giáo dưỡng tuyệt hảo như vậy, cho nên cũng chỉ gật đầu: “Mỗi người một lập trường, ta có thể hiểu, Đậu bang chủ khách khí rồi.”
Đậu Yến Sơn nói: “Lúc trước Thẩm đạo trưởng mang đi thể Yến Vô Sư đi, chắc hẳn đã chôn cất? Đáng tiếc cho một đời tông sư Ma Môn, lại phải bỏ mạng nơi tái ngoại. Người chết lớn nhất, người Trung Nguyên chú ý mồ yên mả đẹp. Nếu như Thẩm đạo trưởng không chê, Lục Hợp bang cũng nguyện bỏ ra một phần sức lực, hỗ trợ đem thi thể Yến tông chủ chở về Trường An, giao lại cho môn nhân Hoán Nguyệt tông.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của Đậu bang chủ, thi thể vừa mới chôn cất, lại quật đất trọng táng không khỏi không may mắn. Người trong giang hồ không để ý nhiều như vậy. Nếu y gây thù vô số, hẳn nên sớm ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, Ta ngày đó thu liễm, bất qúa cũng chỉ là tận chút tình cảm khi xưa mà thôi.”
Đối phương ra rất nhiều chiêu thăm dò, cố tình Thẩm Kiều lại kín kẽ không một lỗ hổng, nửa điểm ý tứ cũng không chịu tiết lộ.
Hắn nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói: “Miệng ở trên người các ngươi, các ngươi muốn nghị luận thế nào về ta, ta không can thiệp. Nếu thật sự có gì bất mãn với Thẩm Kiều ta, có thể tự mình tìm đến, bất cứ lúc nào ta cũng xin đợi. Nhưng nếu như ta nghe thấy có ai làm nhục Huyền Đô Sơn và tiên sư, thì đừng trách thanh kiếm này của ta không nể tình.”
Lời này vừa dứt, mọi người chỉ thấy trước mắt bạch quang lóe lên, còn chưa kịp phản ứng, sào tre móc cờ hiệu cửa hàng trước cửa khách điếm đã ngay ngắn bị chặt làm sáu khúc rớt xuống, kéo theo đó là cờ hiệu cửa hàng cũng trong luồng ánh kiếm đó mà hóa thành bột mịn.
Mọi người trố mắt ngoác mồm. Những người vừa mới ở sau lưng hắn mở miệng chê trách chửi mới, không khỏi cảm thấy lòng run lên.
Bọn họ rất rõ ràng, chỉ riêng chiêu kiếm này, tuyệt đại đa số người ở đây cả đời cũng đuổi không kịp.
Mà Thẩm Kiều khi bộc lộ chiêu thức ấy, rõ ràng là muốn chấn nhϊếp cùng nhắc nhở, không chỉ là làm cho người khác nhìn, mà còn là để cho Đậu Yến Sơn nhìn.
Chỉ là trên mặt Đậu Yến Sơn vẫn vương nét cười, một chút thay đổi cũng không có, trái lại vỗ tay reo hò khen hay: “Phần kiếm ý này của Thẩm đạo trưởng chắc đã đạt tới cảnh giới hóa cảnh rồi!”
Thẩm Kiều nói: “Cũng chỉ là chút tài mọn, không đáng để nhắc tới, khiến Đậu bang chủ chê cười rồi.”
Đổi lại lúc trước, với tính tình của Thẩm Kiều, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện khoe khoang này. Nhưng thời thế thay đổi, có nhiều người không muốn giảng đạo lý, lại thích dùng nắm đấm nói chuyện. Bọn họ tôn thờ cường giả vi tôn, thiện lương dưới cái nhìn của bọn họ chỉ là thứ kém cỏi.
Đặt chân vào giang hồ một năm, Thẩm Kiều rốt cục cũng học được đối xử với hạng người nào thì nên dùng thủ đoạn ra sao.
Hắn đem tiền bồi thường cờ hiệu hư hao và đồ nhắm rượu đưa cho tiểu nhị, sau đó lập tức rời khỏi khách điếm.
Lần này, tự nhiên không có ai ngăn hắn lại.
Đã có đám người Đậu Yến Sơn ở đó, Thẩm Kiều cũng không dám tùy tiện ra khỏi thành, càng không tiện tìm mua thuốc thang gì. Bằng không với sự khôn khéo của đám người Đậu Yến Sơn, chỉ sợ ngay lập tức sẽ phát hiện không thích hợp. Cho nên hắn chỉ có thể giả vờ tìm một khách điếm nào đó ở lại, đợi đến khi tối trời, Vương thành cấm đi lại, lúc này mới lặng yên không một tiếng động rời thành, một đường chạy về phía thôn trang.
Ban ngày, ở trước mặt mọi người thể hiện một chiêu kia, bất quá chỉ là phô trương thanh thế, không có ai hiểu rõ hơn hắn, công lực hiện tại cua hắn, muốn động thủ với Úc Ái thật sự còn có chút miễn cưỡng, chỉ là trong lòng Úc Ái có hổ thẹn, cộng với bị mấy câu kia của hắn chèn ép, mới không nghi ngờ. Mà Đậu Yến Sơn cũng không phải như thế, hắn là người ngoài cuộc nên rõ nhất, chỉ sợ đối với võ công của Thẩm Kiều còn dư lại ba phần nghi ngờ, trong lúc như thế này, ở thôn nhỏ còn có một đứa “Con ghẻ” họ Yến đang chờ Thẩm Kiều, cho nên Thẩm Kiều tuyệt không thể lộ ra một chút sai lầm nào.
Thời điểm về đến thôn nhỏ, trăng đã lên giữa trời, ánh sáng nhu hòa trải rộng từng mái nhà, Thẩm Kiều rốt cục cũng trì hoãn cước bộ, đi về phía nhà Ban Na.
Buổi đêm, thôn nhỏ yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chó sủa xa xa.
Thẩm Kiều gõ vài tiếng nhẹ nhàng lên cửa, trong ban đêm yên tĩnh lại trở nên vô cùng rõ ràng, đủ khiến người trong nhà nghe thấy.
Trong phòng ánh nến vẫn sáng, chứng minh người bên trong còn chưa đi ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, cửa viện mở ra, Ban Na khoác một tấm áo choàng vẻ mặt kinh hoàng xuất hiện ở cửa.
Sắc trời như vậy, hai mắt Thẩm Kiều không rõ lắm, nhưng hắn đã quen việc làm người mù, từ lâu có thể từ trong bước chân và hơi thở của đối phương mà nhận ra tâm tình, lúc này lòng liền hơi trầm xuống: “Có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Thẩm công tử, ngươi trở lại rồi thật tốt quá!” Ban Na vỗ vỗ ngực, “A gia không ở nhà, một mình ta sợ muốn chết, cái kia, cái người chết kia tỉnh lại rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương này A Kiều quả thực mạnh mẽ lên nhiều, càng ngày càng có mô phạm tổng công, lão Yến, ngươi đối với việc này có cảm tưởng gì?
Yến Vô Sư: Dựa theo nội dung vở kịch, hiện giờ ta là một người sắp chết, không biết nói chuyện, cũng không biết ăn canh. A ~~~ (Hơi há mồm ra).
Thẩm Kiều: ….