Chương 5

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Sau đoạn nhạc dạo này chừng ba ngày, chính là ngày Ngọc Sinh Yên dự định ra tay.

Trong ngoài Nghiệp thành Tề quốc vì tháng Giêng qua chưa lâu, nguyên tiêu cũng chưa tới, cho nên không khí trong thành đều vô cùng vui vẻ.

Cấp quan của Nghiêm Chi Vấn cũng không cao, Hợp Hoan tông xếp đặt hắn vào vị trí này, chắc hẳn chỉ vì muốn tăng thêm tai mắt trong triều mà thôi. Võ công của chính hắn cũng không cao, lại không hề phòng bị. Với thân thủ hiện giờ của Ngọc Sinh Yên, chỉ sợ so với uống một chén nước còn không phiền phức bằng.

Tuy nhiên, nếu Yến Vô Sư đã dặn dò, Ngọc Sinh Yên vẫn mang theo Thẩm Kiều tới; sau đó để hắn đứng chờ ở ngoài cổng lớn Nghiêm gia, tự mình trực tiếp nhảy lên nóc nhà Nghiêm phủ, lặng yên không một tiếng động phi về phía thư phòng của Nghiêm Chi Vấn.

Dựa theo tin tức lúc trước lấy được, võ vông của Nghiêm Chi Vấn chỉ thuộc hạng nhị lưu, tuy nhiên tính cách có vài phần giảo hoạt; cho nên mới có thể có được một vị trí trong Hợp Hoan tông. Ngọc Sinh Yên gϊếŧ hắn chỉ để rung cây dọa khỉ, trước đó chưa từng để người này vào trong lòng, cho nên đợi đến khi đi vào mới phát hiện ra có điều không đúng.

Hạ nhân trong Nghiêm gia vẫn có, hộ vệ cũng thỉnh thoảng tuần tra bên ngoài, nhưng cho dù là thư phòng hay phòng ngủ, Ngọc Sinh Yên cũng không hề tìm được bóng dáng của Nghiêm Chi Vấn.

Không chỉ Nghiêm Chi Vấn, ngay cả thê thϊếp con cái của hắn, cũng đều biến mất không thấy tăm hơi.

Thân hình Ngọc Sinh yên như một luồng hoa ảnh, noi theo phong cách hư ảo biến hóa kỳ lạ của Hoán Nguyệt tông, nhẹ nhàng tiến vào trong; sau đó ngăn một hạ nhân lại, điểm huyệt câm của hắn, đối phương còn đang ngây ngốc, chưa kịp phản ứng gì.

“Nghiêm Chi Vấn đâu?”

Hạ nhân kia trợn to mắt, phát hiện cái người trẻ tuổi tuấn mỹ này có thể khắc chế mình dễ như ăn cháo, không khỏi hoảng sợ, lại càng nói không nên lời.

Ngọc Sinh yên khẽ cười với hắn: “Ngươi nói cho ta biết, Nghiêm Chi Vấn cùng gia quyến Nghiêm gia ở đâu, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bằng không cho dù ngươi kêu cứu, ta cũng có thể gϊếŧ sạch người trong quý phủ này, ngươi hiểu chứ?”

Hạ nhân kinh hoảng cực độ, gật đầu liên tục.

Ngọc Sinh Yên thoáng buông tay, ngay lập tức giải huyệt câm cho hắn.

Hạ nhân vội hỏi: “Chủ mẫu và tiểu chủ tử đã rời đi hai ngày trước, chủ nhân bảo là muốn đưa bọn họ đến biệt trang có suối nước nóng ở một thời gian.”

Ngọc Sinh Yên cười lạnh: “Cho dù nữ quyến không có ở đây, Nghiêm Chi Vấn chẳng lẽ cũng đi theo. Ngày mai phải thượng triều rồi, hắn không quay về chuẩn bị sao?”

Hạ nhân lắp ba lắp bắp: “Lúc chủ nhân đi cũng không nói rõ với chúng ta, chúng ta cũng không, cũng không rõ…”

Hắn không thèm bình tĩnh nghe tiếp, trực tiếp đánh một chưởng đập ngất đối phương, sau đó lại tìm tới quản gia của Nghiêm phủ, ép hỏi hắn về tung tích của cả nhà họ Nghiêm, đáp án lấy được đều giống như lúc trước.

Ngọc Sinh yên cũng không ngu ngốc, lúc này hắn đã ý thức được, chuyện mình muốn gϊếŧ Nghiêm Chi Vấn, rất có thể đã sớm bị Nghiêm Chi Vấn biết.

Mà chuyện này sau khi Yến Vô Sư dặn dò, trừ hắn ra, cũng chỉ có Thẩm Kiều biết, ngay cả quản gia của Tạ trạch cũng không biết chút gì.

Ngọc Sinh Yên đương nhiên không thể làm lộ tin tức cho chung quanh biết.

Trong lòng hắn hiện lên sát tâm lạnh lẽo, vốn định trực tiếp bóp nát xương cổ tên quản gia, nhưng nghĩ lại, hiện tại không gϊếŧ được cả nhà Nghiêm Chi Vấn, vậy thì gϊếŧ một tên hạ nhân còn có ý nghĩa gì. Nói không chừng như vậy còn đánh rắn động cỏ, ngược lại còn bị đám người Hợp Hoan tông cười nhạo, liền đánh ngất kẻ này, quay người rời khỏi Tạ trạch. Hắn mang theo lửa giận ngập đầu, chạy tới con hẻm nhỏ mà Thẩm Kiều đang đứng chờ.

“Là ngươi báo tin cho Nghiêm Chi Vấn?”

Thẩm Kiều gật gật đầu, không chần chờ hay chống chế chút nào: “Đúng vậy.”

Ngọc Sinh Yên hận hắn làm hỏng chuyện tốt, trên mặt từ lâu đã không còn ý cười cà lơ phất phơ ngày thường, biểu tình băng lãnh che giấu sát khí: “Vì sao?”

Thẩm Kiều nói: “Đệ biết Hợp Hoan tông và bản môn có khúc mắc, Nghiêm Chi Cấn lại là môn nhân của Hợp Hoan tông, sư tôn muốn gϊếŧ hắn cũng không đến lượt đệ xen vào. Chỉ là con trẻ vô tội, muốn gϊếŧ Nghiêm Chi Vấn, cần gì phải liên lụy đến vợ con của hắn?”

Ngọc Sinh yên lạnh nhạt nói: “Có gϊếŧ vợ con của hắn hay không, không đến lượt ngươi nói chuyện. Ta ngược lại rất muốn biết, một kẻ mù như ngươi hiện giờ, tay trói gà không chặt, ra cửa cũng không biết phương hướng, rốt cục làm cách nào mà truyền tin được cho Nghiêm Chi Vấn?”



Thẩm Kiều nói: “Huynh đã nói, Nghiêm Chi Vấn là một kẻ giảo hoạt, chỉ cần có chút gì đó không đúng, hắn đều sẽ nghi ngờ. Bên trong phương thuốc của đệ có một vị là đương quy, đệ liền nghĩ cách giấu đi một ít. Vốn định tìm cơ hội đưa đến Nghiêm phủ, ai ngời ngày ấy lúc ở cửa tiệm thuốc gặp được Hàn Nga Anh, đệ liền dùng lí do đáp lễ, chuẩn bị đồ vật đưa cho Nghiêm Chi vấn đặt ở trong hộp, nhờ nàng chuyển giao. Nàng nghĩ đệ và Nghiêm Chi Vấn có quen biết, cũng không hỏi nhiều. Chắc là Nghiêm Chi Vấn đã nhận được dược liệu của đệ, phát hiện không thích hợp, lúc này mới đem toàn bộ già trẻ trong nhà rời đi.”

Ngọc Sinh Yên giận giữ cười: “Ta vậy mà lại quá coi thường ngươi, không ngờ ngươi còn có bản lãnh đến vậy!”

Hắn duỗi tay nắm chặt cổ Thẩm Kiều, chậm rãi tăng lực đạo, siết chặt lại: “Ngươi phá hỏng nhiệm vụ sư tôn giao phó, có biết hậu quả là gì không, hả?”

Thẩm Kiều không hề dùng sức chống đỡ chút nào, bởi vì hô hấp khó khăn, sắc mặt dần dần khó coi, ngực phập phồng kịch liệt, chỉ có thể đứt quãng phun ra một câu: “Thật ra… Ta không phải là đệ tử của Hoán Nguyệt tông, đúng chứ?”

Ngọc Sinh Yên sững sờ, buông tay ra,

Thẩm Kiều lập tức đỡ tường ho khan.

Ngọc Sinh Yên: “Ngươi làm sao nhận ra được?”

Thẩm Kiều bình tĩnh nói: “Cảm giác. Tuy rằng ta không còn ký ức, nhưng vẫn có khả năng phán đoán cơ bản. Sư tôn cũng vậy, sư huynh ngươi cũng thế, thái độ đối xử với ta, đều không giống như thái độ nên có khi đối xử với đệ tử đồng môn hoặc sư huynh đệ. Lúc trước tôi tớ hầu hạ ta ở biệt trang kia cũng thế, đối với ta cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo tiết lộ cái tin tức gì không nên nói. Ta không còn võ công, căn bản không thể giúp ích được gì, chỉ có thể cản trở, sư tôn vẫn muốn ta đi theo giúp đỡ ngươi. Còn nữa, ta bị thương nặng như vậy, cứ cho rằng là do ta kém cỏi, nhưng cũng đã ảnh hưởng tới bộ mặt của sư môn, nhưng các ngươi lại giữ kín chuyện này như bưng. Tất cả những thứ này, đều không hợp lẽ thường.”

Thấy đối phương không nói, hắn lại nói: “Thật ra biện pháp này của ta cũng không cao minh lắm, cùng lắm chỉ có thể giấu diếm được thị nữ trong Tạ trạch. Nếu không phải ngươi căn bản không đem Nghiêm Chi Vấn đặt ở trong mắt, sớm phái người quan sát hành tung của hắn, hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.”

Ngọc Sinh Yên: “Không sai, một tên Nghiêm Chi Vấn không có gì quan trọng, ta cũng không để trong lòng, cho nên mới để cho ngươi lợi dụng cơ hội. Chỉ là ngươi có biết, chuyện này nếu để sư tôn biết được, sẽ có hậu quả gì không? Ngươi cứu mấy kẻ không hề có quan hệ gì với mình, bọn họ thậm chí còn không biết là nhờ ngươi mà bọn họ mới tránh được một kiếp; mà cứ coi như là biết, cũng chưa chắc đã cảm kích ngươi, ngươi cảm thấy đáng giá sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Đáng giá hay không, trong lòng mỗi người tự biết. Oan có đầu nợ có chủ, liên lụy đến người vô tội, không đáng để khen hay. Có một số người, một số việc, nếu có thể cứu mà không cứu, có thể làm mà không làm, cả đời đều sẽ có tâm ma; còn người khác có biết hay không, cảm kích hay không, đó là chuyện của người khác.”

Ngọc Sinh Yên trước kia chưa từng gặp Thẩm Kiều, cũng không biết lúc trước khi bị thương hắn là cái dạng gì. Sau khi tỉnh lại, Thẩm Kiều từ sáng đến tối đều mang cái vẻ bệnh tật, trong mười ngày có chín ngày nằm ở trên giường, ngoại trừ gương mặt kia, thật sự không có nửa điểm đáng giá để người khác chú ý. Tuy rằng Ngọc Sinh Yên chưa từng ác mồm ác miệng nói ra, nhưng sâu trong nội tâm, cũng không phải chưa từng xem thường, cảm thấy hắn đang yên đang lành làm chưởng giáo Đạo môn, lại lưu lạc tới mức như thế này, thật sự là quá mức kém cỏi.

Mà giờ khắc này, hắn dựa vào tường đứng ở nơi đó, sắc mặt vân đạm phong khinh, không chút khϊếp sợ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy khí độ nhất đại tông sư của ngày xưa.

Ngọc Sinh Yên cười lạnh: “Ngươi ngay cả mình còn lo chưa xong, còn có thừa hơi mà lo cho sự sống chết của kẻ khác? Ngươi có lòng nhân đức như vậy, sao không suy nghĩ này đó khi ngươi võ công hoàn toàn biến mất, ngã xuống vách núi, là chúng ta đã cứu ngươi lên. Nếu không có chuyện này, ngươi đã sớm phơi thây hoang dã. Đây là sự báo đáp của ngươi sao?”

Thẩm Kiều thở dài: “Ơn cứu mạng, tất nhiên hết lòng báo đáp, nhưng hai chuyện này không có liên quan.”

Ngọc Sinh Yên hơi nhíu mày.

Hắn vốn cảm thấy đây chỉ là một chuyện xấu đơn giản, ai biết được, Thẩm Kiều dù mất trí nhớ, nhưng vẫn không giống như hắn nghĩ, lại còn có thể ở ngay dưới mi mắt hắn mật báo cho Nghiêm Chi Vấn. Chuyện này mà truyền ra, hắn cũng không tránh được bị sư tôn cho là vô năng, ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được.

Thân phận người này đặc thù, gϊếŧ cũng gϊếŧ không được, có lẽ vẫn phải mang về cho sư tôn xử trí thôi.

Thẩm Kiều hình như cũng nhận ra được tâm tình của hắn, lại còn an ủi ngược lại: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ báo cáo nguyên nhân với tông chủ, nhất định sẽ không làm liên lụy đến ngươi.”

Ngọc Sinh Yên tức giận: “Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân mình trước đi!”

Thẩm Kiều cười cười, đột nhiên hỏi: “Ngọc sư huynh, nếu ta không phải là môn nhân của Hoán Nguyệt tông, xin hỏi cái tên Thẩm Kiều này, có phải là thật không?”

Ngọc Sinh Yên trầm mặc chốc lát: “Là thật.”

Thẩm Kiều: “Vậy trước khi bị thương ta có thân phận gì, còn có người thân trên đời không?”

Ngọc Sinh Yên: “Chờ khi quay về tự ngươi hỏi sư tôn đi.”

……

Nhưng mà sau khi bọn họ trở về cũng không nhìn thấy được Yến Vô Sư.

Sau khi bọn họ xuất phát đi Nghiệp thành không lâu, Yến Vô Sư cũng rời khỏi biệt trang, nghe nói là tới Chu quốc.

“Trước khi sư tôn người đi, có bàn giao lại điều gì không?” Ngọc Sinh Yên hỏi quản gia biệt trang

Quản gia nói: “Chủ nhân bảo ngài quay về đỉnh Bán Bộ luyện công. Còn Thẩm công tử, chủ nhân nói, nếu chuyến đi này tất cả đều thuận lợi, cứ để hắn tiếp tục lưu lại trong trang an dưỡng. Còn nếu Thẩm công tử chọc cái họa gì ở trong Nghiệp thành, gây thêm phiền phức cho ngài, thì cứ để hắn tự mình rời đi, không được mang theo bất cứ thứ gì.”



Ngọc Sinh Yên có chút bất ngờ: “Sư tôn thật sự giao phó như vậy?”

Quản gia cười khổ: “Tiểu nhân làm sao dám bịa đặt?”

Ngọc Sinh Yên vốn đang rầu rĩ không biết phải trở về bàn giao như thế nào, ai ngờ chuyện này dùng phương thức hời hợt như vậy để kết thúc.

Hắn suy nghĩ một lát, gọi Thẩm Kiều tới, đem lời Yến Vô Sư lưu lại nói lại với hắn.

Biểu hiện của Thẩm Kiều vẫn rất bình tĩnh: “Bất kể như thế nào, ta thật sự đã gây thêm phiền phức cho ngươi, làm hại ngươi không thể hoàn thành công việc mà tông chủ giao phó. Tông chủ xử trí như vậy, đã là vô cùng rộng lượng rồi.”

Ngọc Sinh Yên đối với sư phụ của mình vẫn hiểu được vài phần. Loại người như Yến Vô Sư xử trí tuyệt đối không bao giờ tính là rộng lượng, có lẽ còn có ý khác.

Thẩm Kiều mắt không thể thấy, hiện tại thế đạo lại loạn, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì nếu bị đám lừa đảo lừa gạt đi, sau này nếu có người phát hiện ra, đường đường là chưởng giáo Huyền Đô sơn, lại biến thành “Dụ khẩu*”, chỉ sợ mặt mũi Huyền Đô sơn cũng đều vứt sạch, làm sao dám đặt chân đi lại trên giang hồ?

* Dụ khẩu: Dỗ dành, dùng lời nói khéo khuyên người ta nghe theo mình gọi là dụ, l ấy mưu gian mà dẫn người ta vào lối ác cũng gọi là dụ. Như dẫn dụ quyến dỗ con em nhà lương thiện.

Ngọc Sinh Yên làm việc tuy rằng không tùy hứng tùy ý như sư phụ, nhưng cũng không thể chì vì một người như Thẩm Kiều mà làm trái ý người.

“Đã như vậy, ngày mai ngươi liền rời đi thôi, cứ đi theo hướng đông bắc là tới được Nghiệp thành, đi hướng tây nam thì tới Nam Trần. Nếu như muốn đi Kiến Khang, cứ đi theo hướng tây nam, đường xá cũng khá xa đấy. Nghiệp thành ngươi cũng từng tới rồi, nơi đó mặc dù phồn hoa, nhưng cuộc sống hỗn loạn xô bồ, dọc đường đi cũng có nhiều lưu dân, nếu muốn sống an ổn, vẫn là đi Nam Trần tốt hơn.”

Thẩm Kiều gật gật đầu, chắp tay nói: “Đa tạ Ngọc huynh đã cho biết. Ta có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Ngọc huynh nói rõ lai lịch thân phận cho ta, cũng giúp ta có thể có phương hướng để đi.”

Ngọc Sinh Yên nhàn nhạt nói: “Chuyện đến nước này, nói cho ngươi cũng không sao. Ngươi vốn là chưởng giáo của Huyền Đô Tử Phủ Huyền Đô sơn, vì ước chiến với đệ nhất cao thủ của Đột Quyết là Côn Tà mà rơi xuống vách núi, sư tôn đi ngang qua cứu về. Tuy nhiên, ta vẫn khuyên ngươi chớ nên nóng vội trở về nhận thân. Từ khi chuyện xảy ra đến nay, ta chưa từng nghe nói người trong Huyền Đô sơn truy tìm tung tích của ngươi.”

“Huyền Đô sơn…” Thẩm Kiều nhíu mày lẩm bẩm lặp lại một lần, trên mặt hiện lên thần sắc mờ mịt.

Ngọc Sinh Yên mỉm cười: “Hoán Nguyệt tông ta tuy rằng là Ma Môn trong mắt thế nhân, nhưng không phải kẻ tiểu nhân, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, chưa bao giờ không dám nói. Đâu có như một số danh môn chính phái, ngoài miệng thì thế nhưng trong lòng lại hoàn toàn khác! Tuy nhiên, có nghe hay không tùy ngươi, lúc đó nếu mất mạng, cũng đừng trách ta sao không nhắc nhở ngươi!”

Thẩm Kiều trầm mặc.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền bị hạ nhân trong trang đánh thức, khách khí mời xuống núi.

Trên người ngoại trừ một thân quần áo màu thanh trúc, không còn gì nữa, đừng nói đến tiền đồng, ngay cả một chút lương khô cũng không có.

Ngọc Sinh Yên hiển nhiên không lưu lại nửa phần tình nghĩa, thật sự đúng như bàn giao, tùy ý để Thẩm Kiều ở bên ngoài tự sinh tự diệt.

Mặt trởi mới mọc, nắng ấm chiếu lên trên người, mang theo khí tức mùa xuân, cũng không làm cho người ta khó chịu.

Hắn hơi híp mắt lại, giơ tay che tầm mắt.

Thật ra hắn hiện tại có thể dần dần nhận biết được một ít tia sáng, tuy rằng vẫn rất mơ hồ, nhìn lâu còn có thể đau nhói đến rơi lệ, nhưng mà dù sao cũng còn hơn chả nhìn thấy gì.

Thẩm Kiều xoay người nhìn biệt trang một cái.

Tuy rằng Hoán Nguyệt tông từ đầu tới cuối đều không hề có ý tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận, bọn họ thật sự đã thu lưu mình, cho áo cho thuốc, những cái này cũng không thể xóa bỏ.

Tương lai nếu như có thể gặp lại Yến Vô Sư, hắn vẫn phải đi tới nói một tiếng đa tạ.

Tác giả có lời muốn nói:

Các ngươi thấy rồi chứ, Thẩm Kiều và lão Yến hai người này tam quan chênh lệnh mười vạn tám ngàn dặm…

Yến Vô Sư: Đi đi nha, dù sao rất nhanh là có thể tái kiến rồi ( ^_^)/~~

Thẩm Kiều: Mệnh ta sao lại khổ như vậy ㄒ_____ㄒ