Chương 48

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

“Ban đầu Huyền Đô Tử Phủ có vài bộ kiếm pháp, đến thời sư phụ ta – Kỳ Phượng Các, người nhận thấy võ công thiên hạ, ngàn đường vẫn luôn quy về một mối, thay vì phức tạp hoa mắt, luyện không tới, chẳng bằng đem một bộ luyện đến nhuần nhuyễn. Cho nên người liền đem kiếm pháp các đời một lần nữa chỉnh biên lại, biến thành hai bộ cuối cùng.”

“Một bộ trong đó là Thương Lãng Kiếm Quyết, bộ còn lại là lão nhân gia người lúc ở Đông Hải tận mắt thấy cảnh nhật thăng nguyệt hạ*, mây vờn theo sóng liền có chút thể ngộ, nhu hợp với tinh túy kiếm pháp khi trước của Huyền Đô sơn. Vừa vặn hôm nay đi ngang qua Hoàng Hà, ý cảnh tương tự, ta liền biểu diễn cho ngươi xem trước một lần. Ngươi không cần cố gắng nhớ kỹ từng chiêu thức, chỉ cần chú ý lĩnh hội ý cảnh trong đó là được.”

*có nghĩa: Mặt trời mọc mặt trăng lặn

Thập Ngũ nghiêm khuông mặt nhỏ nhắn lại, nghiêm nghiêm túc túc chắp tay: “Dạ, Thẩm sư, đệ tử sẽ cố gắng cảm thụ.”

Thẩm Kiều nở nụ cười, rút kiếm ra khỏi vỏ!

Đoạn lưu vực bọn họ đang đứng này, năm ngoái đê vỡ nhấn chìm toàn bộ đồng ruộng hai bên bờ, hiện giờ mười nhà trống chín, phóng tầm mắt nhìn ra đều là một mảnh hoang vu, còn lại chỉ là Hoàng Hà sóng lớn cuồn cuộn, như vũ bão mà chảy về phía trước.

Giờ khắc này Thẩm Kiều đứng lặng trên một tảng đá lớn, dưới chân là Hoàng Hà sóng lớn cuộn trào, gầm thét như muốn đem toàn bộ thế gian này nuốt chửng đến không còn.

Dưới ánh chiều chiếu rọi, mặt nước rạng ngời rực rỡ, lóng lánh ba quang. Thẩm Kiều một mình đơn bạc, khó cùng thiên hạ tranh đấu, nhưng khi hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt đó, khí thế vậy mà lại chẳng chút kém thua. Sơn Hà Đồng Bi kiếm cũng theo đó mà phản xạ ra ánh quang lóa mắt, mũi kiếm dâng lên, kiếm khí phân tan, kéo nước sông càng thêm trào dâng mãnh liệt. Cả người hắn lại như nằm trọn trong kiếm khí, tựa như tiên nhân ngự kiếm phi cao, tiêu sái phiêu dật đến cực điểm.

Thập Ngũ nhìn đến mức hoàn toàn ngây dại.

Lúc hắn ở cùng quan chủ, tuy rằng quan chủ cũng có dạy bọn hắn võ công, nhưng võ công của quan chủ căn bản giống hệt như bản thân người, rất khó mà miêu tả được cho bọn hắn cái gì gọi là cảnh giới võ học cao thâm. Thập Ngũ từng nghe quan chủ tả qua, cao nhân võ đạo chân chính, có thể dùng chân khí gột rửa khoảng không quanh thân, ảnh hưởng đến từng cọng cây ngọn cỏ trong thiên địa, khiến cho chúng theo nỗi lòng người đó mà lay động.

Sơ Nhất và Thập Ngũ lúc nghe đến đó đều hồn nhiên vong ngã, ngóng trông không thôi, thầm nghĩ nếu như sinh thời mình có thể nhìn thấy được cao nhân như thế thì thật tốt.

Mà hiện tại, cảnh tượng từng tha thiết ước mơ lại đang hiển hiện rõ ràng trước mắt.

Nhìn từng chiêu từng thức của Thẩm Kiều, ngay cả với người mới nhập môn võ đạo như Thập Ngũ, thậm chí còn không thể nói là chạm được vào cánh cửa võ học, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh dẫn dắt vạn vật trong đó, đó là hình ảnh với sự cằn cỗi ngôn ngữ của hắn không thể nào miêu tả được, cũng là cảnh tượng suốt đời khó quên của Thập Nghũ.

Sư phụ, Sơ Nhất, hai người có nhìn thấy không?

Thập Ngũ lệ nóng doanh tròng, thậm chí còn có loại kích động muốn quỳ xuống khóc rống.

Không chỉ người đứng nhìn như Thập Ngũ, ngay cả Thẩm Kiều đang đặt mình trong đó, cũng đang đứng ở một cảnh giới huyền diệu mà khó có thể dùng lời diễn tả.

Hắn có thể cảm nhận được kiếm khí của mình từ nơi sâu thẳm cùng nước sông tác động lẫn nhau, tương hỗ lẫn nhau, kiếm ý du tẩu khắp tứ chi bách hải, theo Sơn Hà Đồng Bi kiếm trong tay mà phát ra, tâm tùy ý động, kiếm tùy tâm động, kiếm ý hữu hình hóa thành cầu vồng trắng bạc, theo thủy khí xuyên suốt. Nơi kiếm ý chỉ đến, nước sông ầm ầm nổ tung, lộng lẫy tráng lệ, thủy châu tung tóe, hào quang lấp lánh bảy màu.

Mũi kiếm Thẩm Kiều run lên, người từ trên tảng đá đột nhiên nhảy xuống, không hề báo trước. Thập Nghĩ nhìn đến nhập thần hét lớn một tiếng, chạy vội đến bên bờ, đã thấy trong lòng sông cuộn trào lãnh liệt, Thẩm Kiều ở đó, động tác mau lẹ, kiếm trong tay chưa từng đình chỉ, kéo dài không dứt, lăng ba vi bộ, phóng túng như thường, tựa như chỉ đang tùy ý tản bộ, lấy kiếm đón hoa.

Chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, Hoàng Hà nóng lòng nuốt chửng vạn vật ở dưới chân hắn cuộn trào, lại trong vòng ba thước quanh hắn, ôn nhu đến mức tựa như trăng vàng vỗ về gió xuân, nhâm kỳ tự tại, nhâm kỳ khứ lưu.

Thiên bất vi xuân, trứ thủ thành xuân*.

* Có nghĩa: Trời không làm xuân, tự tay lập xuân.

Lưu thủy vô tình, kiếm lại có tình.

Cứ thế, hữu tình kiếm rong ruổi theo vô tình thủy, trong mưa gió đầy trời cũng chỉ có mình ta.

Ánh kiếm ngừng, vạn vật thu lại, phong lưu tận.

Một bộ kiếm pháp hoàn tất, Thẩm Kiều liền từ cục tá giữa lòng sông nhảy vọt lên bờ, nheo mắt lại nhìn. Hai mắt của hắn vẫn chưa tốt hẳn, có lẽ bởi vì dư độc ngưng lại quá lâu trong cơ thể, mặc dù căn cơ đã được tái tạp, cũng không cách nào khôi phục lại tình trạng hoàn toàn rõ nét như xưa nữa.

Mà điều này cũng đã không còn quá quan trọng nữa, bởi vì thời điểm vừa rồi khi hắn sử dụng bộ kiếm pháp kia, dùng chính là sự nhận biết đối với vạn vật quanh mình, lấy kiếm ý liên hệ với chung quanh, cho nên nơi đặt chân cũng không hề kém, cũng không bởi vì thị lực suy giảm mà gặp khó khăn gì. Đó cũng xem là như có bỏ có được, nhân họa đắc phúc,

Thập Ngũ ở bên cạnh rụt rè nói: “Thẩm sư, sau này ta thật sự có thể luyện tới cảnh giới như ngài sao?”

Thẩm Kiều xoa xoa đầu hắn cười nói: “Tất nhiên là có thể, đại đạo ba ngàn, người người bất đồng, ngươi chỉ cần dụng tâm nghiên cứu tập luyện, tương lai tất cũng có thể nước chảy thành sông.”

Thập Ngũ cũng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười.

Đây là nụ cười đầu tiên từ sau khi hắn rời khỏi Bạch Long quan.

Thẩm Kiều ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào hắn: “Cái chết của sư phụ ngươi, ta biết ngươi không quên, ta cũng sẽ không quên. Chúng ta cùng nhau giữ lại trong lòng. Nếu như sư phụ ngươi có linh, nhất định cũng hi vọng ngươi có thể vui vẻ khoái hoạt mà sống. Đáp ứng ta, bước qua Hoàng Hà này, chúng ta liền đem những chuyện thương tâm bỏ lại, vui vẻ mà bước về phía trước, được không?”

Nghe hắn nhắc đến sư phụ, viên mắt Thập Ngũ lại có chút ướt, nhưng hắn nhanh chóng gật đầu: “Được, ta sẽ sống thật tốt, nỗ lực luyện công, làm một người tốt, sẽ không để sư phụ thất vọng, cũng sẽ không làm ngài thất vọng.”

Thẩm Kiều không nói gì, chỉ đem hắn ôm lại thật chặt, hồi lâu mới buông ra, sau đó nắm lấy tay hắn, thân ảnh một lớn một nhỏ dọc theo bờ sông từ từ đi về phía trước.

Mà Hoàng Hà, vẫn như trước cuồn cuồn chảy xuôi, ngàn năm bất biến.

…….

Hai người bọn họ đi không nhanh, đoạn đường đi tới này cũng mất khoảng mấy tháng, mãi đến tận đầu tháng tám, mới đến được dưới chân núi Thái Sơn.

Thái Sơn tổng cộng có hơn 100 đỉnh núi lớn nhỏ, Bích Hà tông không nằm trên đỉnh mà các đời đế vương đều dùng để phong thiện*, mà nằm ở phía đông bắc, trên đỉnh núi Chúc Nam không chút tiếng tăm.

*phong thiện: Thời xưa chỉ vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất

Ngọn Trúc Nam không cao lắm, vị trí lại được trời cao ưu ái, trên núi kỳ thạch vờn quanh, suối trong róc rách. Vì địa thế có chút hiểm trở mà ít có du khách tiều phu vãng lai tới. Hai người ở dưới chân núi nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu trèo lên.

Thập Ngũ có chút “Cận hương tình khϊếp”, trong lòng thấp thỏm bất an, lúc Thẩm Kiều mang hắn đi lên, liền nhịn không được hỏi: “Thẩm sư, ngài biết Bích Hà tông là dạng môn phái gì sao?”

Thẩm Kiều cười nói: “Bích Hà tông bắt đầu được xây dựng từ thời đại Hán*, tông chủ hiện giờ tên là Triệu Trì Doanh, cũng là một trong thập đại cao thủ thiên hạ. Trúc huynh từng nói Triệu tông chủ là sư chất của hắn, như vậy, bàn về bối phận, ngươi có thể nói là cùng thế hệ với Triệu tông chủ.”

* Đại Hán: Triều đại Hán, Tây Hán và Đông Hán, từ 206 trước Công Nguyên đến 220 sau Công Nguyên do Lưu Bang lập ra

Thập Ngũ nắm lấy chéo áo hắn, lại không phải vì sợ mình té xuống. Mấy tháng này hắn theo Thẩm Kiều tập võ luyện kiếm, tiến bộ nhanh chóng, bộ khinh công “Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô sơn dưới sự sử dụng của hắn, đã hiện ra được ba bốn phần tinh túy.

“Chờ khi đưa ta tới Bích Hà tông, ngài liền đi sao?”

“Ngươi không hy vọng ta đi sao?” Thẩm Kiều cố ý đùa hắn.

Thập Ngũ có chút ngượng ngùng, mím môi cười cười, không lên tiếng.

Sau khi quan chủ rời khỏi thế gian, đoạn đường này hắn được Thẩm Kiều chăm sóc cẩn thận vô cùng, với Thập Ngũ Thẩm Kiều như sư lại như cha. Hắn đã sớm coi người đó là thân nhân duy nhất, ỷ lại quấn quýt sâu nhất. Hiện giờ thấy Bích Hà tông đã gần ngay trước mắt, di mệnh của sư phụ rất nhanh liền có thể thực hiện, vậy thì đi theo đó có lẽ lại là chia lìa, cho nên hắn một chút cũng không cao hứng nổi.

Thẩm Kiều: “Yên tâm đi, sau khi đến ta cũng không lập tức rời đi, trước cứ nhìn xem thế nào rồi hãy nói.”

Hắn không có nói với Thập Ngũ là, tuy rằng Bích Hà tông từng là đại phái, nhưng những năm gần đây lại suy tàn vô cùng. Chỉ vì đột nhiên nhảy ra một kỳ tài trăm năm hiếm có là Triệu Trì Doanh, lúc này mới có thể thoáng đề chấn danh tiếng. Mà một môn phái, không thể chỉ dựa vào vinh dự của một người mà tồn tại. Triệu Trì Doanh dù có lợi hạn đến đâu, muốn ngăn cơn sóng dữ cũng có chút vất vả. Nghe nói mấy năm gần đây, Triệu Trì Doanh bế quan, sự vự trong phái vẫn là do sư huynh Nhạc Côn Trì xử lý. Trúc Lãnh Tuyền năm đó rời bỏ môn phái tất nhiên là có duyên cớ, hơn nữa duyên cớ này chắc chắn không quá vui vẻ, chỉ là không biết khi bọn họ nhìn thấy Thập Ngũ sẽ làm ra phản ứng gì. Nếu họ không chào đón Thập Ngũ, hắn cũng không thể cứ thế để Thập Ngũ ở lại chỗ này chịu oan ức được.

Thập Ngũ không biết Thẩm Kiều đều đang vì mình mà suy tính cân nhắc, trong lòng lo sợ bất an, vừa lo người trên Bích Hà tông khó sống chung, lại lo phải cùng Thẩm Kiều chia lìa.



Hai người cứ như vậy nhanh chóng đi tới giữa sườn núi, Thẩm Kiều lại phát hiện có chút không đúng.

Môn phái nào nếu như ở trên núi, cũng đều đặt vài thủ vệ canh gác. Dưới chân núi sẽ đặt vài đệ tử thủ vệ, cách mỗi chỗ một khoảng lại có, đến giữa sườn núi, cũng tất nhiên có thể nhìn thấy người.

Nhưng hiện giờ, mắt thấy đã sắp đến, hắn lại chẳng nhìn thấy nửa bóng người. Đây không thể không nói là chuyện rất khác thường.

Thập Ngũ hiển nhiên cũng nhận ra điểm không thích hợp. Bàn tay vốn nắm chặt góc áo Thẩm Kiều lại lặng lẽ buông ra. Hắn không hi vọng lúc có chuyện xảy ra, chính mình lại trở thành gánh nặng trói buộc liên lụy tới Thẩm Kiều.

“Thẩm sư, ngài xem!”

Mắt Thẩm Kiều không tốt, Thập Ngũ lại phát hiện trong bụi cỏ bên hòn đá ven đường có một đoạn kiếm bị bỏ lại, liền khom lưng nhặt lên đưa cho hắn.

Thẩm Kiều chạm tới đoạn gãy trên kiếm, cái này rõ ràng cho thấy nó bị một lực mạnh bẻ gãy. Nơi này không thấy thi thể, cũng không biết chủ nhân của thanh kiếm này là ngã xuống vách núi, hay là đã chạy trốn được rồi.

“Cẩn thận chút, phía trên có thể còn có, ngươi theo sau ta.”

Đúng như dự đoán, càng đi lên phía trên, binh khí càng nhiều, lục tục cũng có vài thi thể, không biết là đệ tử của Bích Hà tông hay là người khác.

Thình lình phía sau ở xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to: “Người nào, đứng lại!”

Lời còn chưa dứt, một kiếm đã bay thẳng về phía lưng Thập Ngũ.

Thẩm Kiều nghe động tĩnh, thần sắc không hề đổi, kéo Thập Ngũ xoay một cái, vị trí hai người nháy mắt đổi ngược, chính hắn thì lại đứng đón lấy mũi kiếm kia.

Sơn Hà Đồng Bi kiếm thậm chí còn không rút ra khỏi vỏ, chưởng phong của hắn vỗ tới, đem kiếm thế vỗ trật sang một hướng khác. Ống tay áo cuốn một cái, liền đem cổ tay đối phương bắt lấy.

“Thẩm đạo trưởng?” Đối phương a một tiếng.

“Các hạ là?” Thẩm Kiều híp mắt, chỉ có thể nhìn thấy trước mắt là một bóng người ngũ quan mơ hồ.

“Tại hạ là Phạm Nguyên Bạch, chính là môn hạ của Bích Hà tông, chúng ta từng gặp qua một lần tại Tô phủ.” Đối phương nói.

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, rốt cục cũng có chút ấn tượng. Ngày đó hắn đại diện cho Yến Vô Sư đến Tô phủ tham sự tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân, quả thực đã từng gặp qua đệ tử của Thái sơn Bích Hà tông.

Phạm Nguyên Bạch: “Xin hỏi Thẩm đạo trưởng vì sao lại tới nơi này?”

Ngữ khí của hắn không dấu được sốt ruột, lại vẫn có thể nhịn xuống, trước tiên khách khí hỏi qua một tiếng. Một là do bản thân Phạm Nguyên Bạch tính nết khá ổn, hai là trận giao thủ ngày ấy của Thẩm Kiều và Đoạn Văn Ương đã thuyết phục được rất nhiều người, trong đó cũng bao gồm cả hắn.

Thẩm Kiều đem chuyện Thập Ngũ cùng Bích Hà tông nói qua một lần, sau đó bảo Thập Ngũ đưa mộc bài ra làm bằng chứng.

Phạm Nguyên Bạch cầm mộc bài xem kỹ một chốc: “Ta quả thực từng nghe qua tên của Trúc sư thúc tổ, chỉ là nội tình trong đó lại không rõ lắm. Đã như vậy, hai vị không ngại theo ta một đường lên núi, cũng tiện đem việc này bẩm báo với sư trưởng.”

Thẩm Kiều nói: “Đa tạ Phạm công tử, vừa rồi chúng ta ở ven đường phát hiện kiếm gãy cùng thi thể, chắc hẳn ngươi biết trên núi đã xảy ra biến cố gì?”

Phạm Nguyên Bạch cười khổ: “Nhắc tới cũng thực khéo, lần này ta về nhà thăm người thân, vừa đi hơn nửa năm, hôm nay vừa vặn quay về tông môn. Ai ngờ ở dưới chân núi liền phát hiện có chút không thích hợp. Đệ tử trực ban vốn được an bài ở đó không thấy tung tích, dọc đường đi tới, kinh hồn táng đảm, vừa vặn gặp phải hai vị, ta còn tưởng là…”

Hắn còn tưởng là địch không phải hữu.

Thẩm Kiều: “Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, vẫn là nhanh chóng tới nơi tìm hiểu hư thực. Nếu như đều bình an vô sự, cũng coi như cầu được tâm an.”

Phạm Nguyên Bạch luôn mồm nói phải, lập tức liền cùng Thẩm Kiều và Thập Ngũ một đường đồng hành lên núi.

Chỉ là ba người càng đi lên, tâm lại càng treo giữa không trung không hạ xuống được. Chỉ vì dọc đường đi này, đập vào mắt người tới, đao kiếm càng ngày càng nhiều, thi thể cũng càng ngày càng nhiều. Phạm Nguyên Bạch lúc trước còn có thể cố giữ vững trấn định, xoay người lại coi thi thể, xem có còn người sống hay không, đến lúc sau mặt mũi trắng xanh, nửa câu cũng không nói ra được.

Thông qua sự giải thích của Phạm Nguyên Bạch, hai người Thẩm Kiều liền biết trong những thi thể này có đệ tử của Bích Hà tông, hơn nữa còn chiếm đại đa số. Những thi thể khác thì thân phận không rõ, từ phương diện binh khí mà xem xét, đối phương cũng là người dùng kiếm, trên kiếm có khắc hai chữ “Đông Châu”

Thập Ngũ ngạc nhiên nói: “Đông Châu là môn phái nào vậy?”

Hắn chỉ cho là hắn mới sơ nhập giang hồ, kiến thức nông cạn, không nghĩ tới đến cả Phạm Nguyên Bạch cũng chỉ cau mày không nói lời nào.

Trái lại Thẩm Kiều nói: “Trung Nguyên không hề có Đông Châu phái, nhưng Cao Câu Lệ lại có một.”

Phạm Nguyên Bạch lúc này mới nói: “Không sai, phái này được xưng là đại phái đệ nhất Cao Câu Lệ, ta cũng có nghe nói tới. Chỉ là Cao Câu Lệ là dị quốc, cùng với Bích Hà tông ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, sao lại xuất hiện ở đây?”

Miệng nói nhưng chân vẫn chưa từng ngừng, cách đỉnh núi càng lúc càng gần, từ xa xa ba người đã nghe thấy âm thanh đánh giáp lá cà.

Với nhĩ lực như Thẩm Kiều, thậm chí còn có thể nghe thấy có người đang la hét mắng chửi.

Phạm Nguyên Bạch tăng nhanh tốc độ, chạy lên trước, kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ.

Thập Nghũ thì lại kéo lấy Thẩm Kiều, nhỏ giọng nói: “Thẩm sư, ngài đi theo ta, thi thể trên đất hơi nhiều.”

Thẩm Kiều trong lòng ấm áp, gật gật đầu, không có làm trái ý tốt của hắn: “Được.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẫn khiến Phạm Nguyên Bạch không nhịn được lo lắng.

Chỉ thấy tông môn yên tĩnh an lành trước kia, bây giờ đã biến thành một biển máu đỏ. Số lượng thi thể sau khi tiến vào tông môn đã chồng chất như núi, máu tươi trên đất tụ lại thành một dòng sông nhỏ, chậm rãi chảy về một phía.

Những người đã nhắm mắt đó là đệ tử của Bích Hà tông, cùng với Thập Ngũ tạm thời hoàn toàn không có quan hệ. Hắn có Thẩm Kiều bên cạnh, cho nên vẫn có thể duy trì dáng vẻ trấn định bình tĩnh. Mà Phạm Nguyên Bạch lại có chút chịu không nổi. Những người này từng cùng hắn sớm chiều ở chung, là sư huynh đệ muội thân như tay chân của hắn. Nửa năm trước, thời điểm hắn xuống núi, những người này còn cười đùa đòi hắn mang đồ ngon về chơi. Hiện giờ bọn họ lại chỉ có thể lạnh băng nằm trên đất, không bao giờ mở miệng nói chuyện được nữa.

Hai mắt Phạm Nguyên Bạch đỏ bừng, thương tâm phẫn hận trong lòng từ từ ngưng tụ, mãi đến tận khi nhìn thấy cách đó không xa có hai bên nhân mã đang chém gϊếŧ lẫn nhau, liền không chút do dự nâng kiếm tiến lên. Ai biết mới vừa có ý gia nhập chiến cuộc, lại thấy ngây ngẩn cả người.

Hai phái nhân mã đang giao thủ này, vậy mà lại đều mặc trang phục đệ tử của Bích Hà tông. Trong hai bên cũng đều có những gương mặt mà hắn quen thuộc.

“Lý sư đệ! Kiều sư đệ! Mau dừng tay, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!”

Mọi người đang say sưa hiếu chiến, gϊếŧ đến hứng khởi, nào ai rảnh mà quan tâm đến hắn. Thanh âm binh khí va chạm vang lên leng keng không dứt, ánh đao bóng kiếm gần như chói lòa mắt người ngoài cuộc.

Phạm Nguyên Bạch không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình chỉ mới rời núi một chuyến, khi quay về lại nhìn thấy cảnh tượng người trong cùng tông môn tự quay ra gϊếŧ chóc lẫn nhau.

Tâm thần hắn bất ổn, nhất thời có chút hoảng hốt, tự nhiên cũng không chú ý tới một thanh kiếm đang đâm về phía sau lưng mình.

Nhưng mà kẻ đánh lén còn chưa đâm được thân kiếm vào trong thân thể hắn, cũng đã kêu thảm một tiếng, buông kiếm, ôm cổ tay lăn lộn trên đất kêu la.

“Cẩn thận sau lưng.” Thanh âm Thẩm Kiểu vang lên từ phía sau, không chút nóng nảy.

Phạm Nguyên Bạch thoáng lấy lại tinh thần, nói tạ ơn với hắn, sau đó liền túm lấy kẻ đánh lén, phát hiện lại cũng là đệ tử trong môn.

“Ngươi là Tiết Kỷ dưới trướng Lô trưởng lão? Tại sao phải đánh lén ta!”

Đối phương thấy phía sau hắn có Thẩm Kiều, nhớ tới vừa rồi mình bị một kiếm của người này đánh gãy cổ tay, không khỏi sợ hãi: “Dạ, là chưởng môn thực sự đã quay lại, sư phụ ngươi, Nhạc trưởng lão hắn lại chiếm lấy vị trí đại tông chủ không chịu trả lại cho hiền*, cho nên hiệu lệnh đệ tử dưới trướng chém gϊếŧ lẫn nhau…”

*Hiền: Là người có đức có tài.

Phạm Nguyên Bạch càng nghe càng hồ đồ, không nhịn được đánh gãy lời hắn, quát lớn: “Nói hưu nói vượn! Sư phụ ta một lòng chung, sao có thể chiếm vị trí mà không chịu trả lại cho hiền!”



Tiết Kỷ kêu to: “Ta không biết, ta không biết, ta chỉ biết phụng mệnh hành sự, ngươi đừng gϊếŧ ta!”

Thẩm Kiều ấn lên bả vai Phạm Nguyên Bạch, ra hiệu hắn trấn định lại: “Đây chỉ là ngoại môn thôi, trước tiên, tiến vào nội môn xem sao đã.”

Lại hỏi Tiết Kỳ: “Sư phụ ngươi đâu?”

Thanh âm của hắn không cao, lại rõ ràng truyền vào trong tai Tiết Kỷ, Tiết Kỷ co rúm một cái: “Trong nội môn, đang giao thủ cùng Nhạc trưởng lão…”

Phạm Nguyên Bạch cũng không tiếp tục nghe được nữa, trực tiếp nhảy lên, nhặt kiếm lên phi thẳng vào trong nội môn.

Dọc đường đi có không ít người cầm kiếm truy cản, trong đó có đồng môn ngày xưa, cũng có cái gọi là đệ tử phái Đông Châu, còn cả đám hắc y nhân mũi cao mắt sâu thân phận không rõ. Phạm Nguyên Bạch vài lần hạ thủ, tốn không ít khí lực, động tác trên tay cũng dần suy yếu, suýt chút nữa bị người chém trúng, may nhờ Thẩm Kiều ở phía sau cùng đi, một đường chiếu cố hắn.

So với nhau, Thập Ngũ mới vào đời lại có vẻ thành thạo điêu luyện hơn nhiều. Kiếm trong tay hắn chỉ là trường kiếm tầm thường tiện tay nhặt ở trên đường, nhưng từng chiêu từng thức lại đem tất cả những bài học gần nhất được Thẩm Kiều dạy dỗ ra vận dụng. Hắn không giống Phạm Nguyên Bạch, tâm thần hoảng hốt, lại có Thẩm Kiều bên cạnh, trong lòng càng có thêm quyết tâm và can đảm, ra tay cũng càng ngày càng vững vàng, ngược lại, coi những kẻ công kích này chính là đối thủ để uy chiêu luận bàn.

Mà Thập Ngũ chung quy cũng là lần đầu ra tay, vừa bắt đầu còn có chút luống cuống, vất vả mãi cũng chế phục được đối phương, liền không nhịn được quay đầu lại, chỉ vì một nụ cười khen ngợi của người sau lưng: “Thẩm sư, ta làm tốt chứ?”

Thẩm Kiều quả nhiên cười nói: “Rất tốt, chỉ là vẫn nên cẩn thận một chút.”

Vai Thập Ngũ bị chạm nhẹ, mang theo một luồng ấm áp nhẹ nhàng, khiến hắn thu được cổ vũ cực lớn: “Dạ!”

Trong nội môn, kiếm trong tay Nhạc Côn Trì bị Nguyễn Hải Lâu đánh bay, trên eo cũng trúng một chưởng, không nhịn được phải lùi lại ba bước, va lưng vào cột.

Hắn liều mạng nhờ đệ tử bên cạnh đỡ lại, cũng không thèm nhìn Nguyễn Hải Lâu, mà chỉ đối với Lô Phong trưởng lão mà rít gào: “Lô Phong, ngươi dám cấu kết với người ngoài đến công hãm Bích Hà tông, ngươi là đồ bất trung bất nghĩa, không xứng làm đệ tử bổn môn!”

Lô Phong cau mày: “Xứng hay không, không đến phiên Nhạc Côn Trì ngươi làm chủ, bảo Triệu tông chủ ra mà nói.”

Nhạc Côn Trì cắn răng. Những kẻ này biết rõ Triệu sư muội đang bế quan không thể chịu được dù chỉ một tia quấy nhiễu, mới có thể nhân cơ hội này đánh tới cửa.

Nguyễn Hải Lâu: “Khi ngươi còn nhỏ, thường bị sư phụ ngươi mắng khóc, là ta mỗi ngày chạy xuống núi mua đường về dỗ. Sư phụ ngươi nói ngươi vụng về, cũng là ta tự tay dạy ngươi và Triệu thị luyện tập. Hiện tại ngươi cũng quên hết rồi?”

Nhạc Côn Trì: “Ta không quên, Nguyễn sư thúc ngươi tốt với ta, cả đời này ta đều lưu ở trong lòng! Nhưng ngươi giờ đã là người của Đông Châu phái, cưới công chúa của Cao Câu Lệ vương, lại mang theo đệ tử Đông Châu phái tới gϊếŧ người của Bích Hà tông, còn cấu kết với đám người Đột Quyết cùng trưởng lão trong môn phái, ý đồ đoạt vị, lẽ nào ngươi coi sư môn của mình chỉ như thế thôi sao!”

Nguyễn Hải Lâu cười lạnh: “Năm đó nếu không phải sư phụ ngươi đâm sau lưng người, hại ta bị vạn người thóa mạ, có tông môn lại không thể về, không thể ảm đạm rời đi, làm sao phải lưu lạc tới tận Cao Câu Lệ? Ngươi nhất định không muốn biết sau đó ta gặp bao nhiêu cực khổ mới được chưởng môn Đông Châu phái xem trọng đâu. Trở thành đệ tử quan môn của hắn, đảo mắt hai mươi năm trôi qua, chỉ tiếc sư phụ các ngươi đã sớm qua đời từ lâu, bằng không cái công đạo này, ta càng vui hơn nếu có thể đối mặt hắn mà đòi lại!”

Đứng bàng quan bên ngoài đã lâu, Bồ An Mật bỗng nhiên lên tiếng: “Ta nói Nguyễn công, Lô công này, các ngươi cần gì phải nhiều lời cùng hắn? Triệu Trì Doanh bế quan không ra, Nhạc Côn Trì hắn chiếm vị trí đại tông chủ, nắm đại quyền, không biết tiêu dao khoái hoạt cỡ nào. Các ngươi cứ bắt hắn giao vị trí tông chủ ra đây, hắn đương nhiên không nguyện ý. Ngược lại, hôm nay người cũng đã gϊếŧ nhiều như vậy, gϊếŧ thêm một kẻ cũng chả làm sao. Cứ trực tiếp đem đám không nghe lời gϊếŧ toàn bộ, chỉ còn lại một Triệu Trì Doanh, coi như nàng xuất quan, cũng chẳng tạo nổi sóng gió gì.”

Lô Phong quả quyết nói: “Không sai, Nguyễn sư huynh, Nhạc Côn Trì đã là nỏ mạnh hết đà, bất quá chỉ là dựa vào miệng lưỡi kéo dài thời gian, cứ đem hắn phế bỏ rồi nói sau. Huệ Nhạc Sơn ngày trước nợ huynh quá nhiều, hôm nay đến phiên đệ tử của hắn trả lại rồi!”

Nguyễn Hải Lâu cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp băng người lên trước một bước, một chưởng thẳng hướng Nhạc Côn Trì.

Nhạc Côn Trì sức lực không còn, không thể lui được nữa, chỉ có thể nhắm mắt đợi chết. Đệ tử Chu Dạ Tuyết bên cạnh hắn chợt nhào tới trước, dự định đỡ thay sư phụ một đòn này.

Thời điểm Phạm Nguyên Bạch nghiêng ngả chạy tới vừa vặn nhìn thấy cảnh này, nhất thời như nứt cả tim gan, nhịn không được hô to một tiếng: “Sư muội!”

Hắn cách đám người đối phương một khoảng lớn, đừng nói là chạy, cho dù liên lục lăn lộn cũng đã không còn kịp.

Nói thì chậm, khi đó lại nhanh, một đạo ánh kiếm trắng bạc xẹt mạnh qua tai hắn, trực tiếp xuyên vào giữa hai người Chu Dạ Tuyết và Nguyễn Hải Lâu.

Ánh kiếm cực nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp lấy lại tinh thần.

Chưởng phong của Nguyễn Hải Lâu vừa ra, cho dù có cảm ứng, lòng sinh cảnh giác, cũng không thể thu tay lại kịp. Ánh kiếm vừa đến, như quân lâm thiên hạ, trực tiếp áp chế chưởng phong.

Hắn chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn một trận, vội vã lùi về sau. Đợi đến khi ổn định hạ xuống đất nhìn lại, lòng bàn tay đã có thêm một đường máu cắt sâu.

Mọi người ở đây, như đệ tử tinh anh của Bích Hà tông, trong trận nội chiến vừa rồi thể lực đã hao mòn hầu như không còn, những người còn lại đều là tinh thần uể oải, khó mà phấn chấn lại. Cho nên không ai nhìn ra một chiêu kiếm này của Thẩm Kiều chính là kiếm ý hữu hình, hơn nữa đã gần như tiếp cận với trình độ kiếm tâm. Còn như đám người Nguyễn Hải Lâu, cho dù có thể nhìn ra, cũng không bao giờ mở miệng nói ra uy phong của kẻ địch.

“Người tới là ai!” Nguyễn Hải Lâu bưng bàn tay không ngừng chảy máu, cả giận nói.

“Thẩm Kiều.”

Hắn thu kiếm vào vỏ, thanh âm nhẹ nhàng mà nhu hòa, lại rõ ràng truyền vào tai từng người.

Những người khác còn chưa phản ứng được gì, Bồ An Mật lại lộ ra biểu tình tựa như thấy quỷ: “Ngươi chính là Thẩm Kiều?!”

Thẩm Kiều: “Vị công tử này nhận ra ta, xin hỏi cao tính đại danh?”

Trong lòng Bồ An Mật vang lên hai tiếng không thể, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lộ ra nụ cười với đối phương: “Gia sư Côn Tà, Thẩm đạo chưởng chắc không xa lạ gì.”

Thẩm Kiều quả thực là đủ hàm dưỡng, nghe thấy đối thủ hại bản thân ngày xưa rớt vực trọng thương cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hơi gật đầu: “Quả thật là cố nhân.”

Đề cập tới tên sư phụ, khí thế của Bồ An Mật liền nâng cao: “Ngày đó sau trận chiến trên Bán Bộ Phong, gia sư còn vô cùng tưởng niệm Thẩm đạo trưởng đó, lo lắng ngươi rớt xuống chết đi, may mà trời cao che chở, Thẩm đạo trưởng đại nạn không chết. Gia sư đang ở cách nơi này không xa, chắc chắn ngày mai có thể tới, đến lúc đó cố nhân gặp lại, Thẩm đạo trưởng cũng có thể cùng gia sư hàn huyên chút rồi!”

Nghe thấy trận chiến trên Bán Bộ phong, đại đa số người ở đây liền đoán được thân phận của Thẩm Kiều.

Thập Ngũ chỉ cảm thấy ánh mắt mấy người này nhìn về phía Thẩm sư thật khiến người ta phát ghét, không nhịn được âm thầm cau mày, hơi tiến lên một bước, muốn ngăn trở những ánh mắt này.

Thẩm Kiều tựa hồ nhận ra tâm tư của hắn, đè lại bờ vai hắn, ngữ khí vẫn bình thản ôn hòa như cũ: “Quả thật là cố nhân, cũng nên hảo hảo gặp mặt.”

Hắn chuyển đề tài: “Hôm nay chư vị chắc hẳn cũng không phải vì ta mà đến, hay là trước đem chuyện chính sự quan trọng của mọi người giải quyết đã.”

Nguyễn Hải Lâu lạnh lùng nói: “Danh vọng của Thẩm đạo trưởng, cho dù ta đang ở Cao Câu Lệ cũng có nghe thấy. Hôm nay thực sự là may mắn gặp mặt, bất quá đây là chuyện nhà của Bích Hà tông chúng ta. Thẩm đạo trưởng vô duyên vô cớ đến can thiệp, đây là đạo lý gì?”

Nếu như đổi lại là người khác, hắn đã sớm tiên hạ thủ vi cường, chỉ là một chiêu tiên phát chế nhân vừa rồi của Thẩm Kiều đã làm toàn trường kinh sợ, mới làm hắn sinh lòng kiêng kỵ.

Thẩm Kiều thở dài: “Nội vụ của Bích Hà tông, ta không có ý hỏi đến. Chỉ là hôm nay ta mang theo vãn bối đến đây nhận tổ quy tông, cũng không thể nhìn các ngươi đem Bích Hà tông tàn sát đến gần như không còn được?”

Nhạc Côn Trì nghi hoặc: “Thẩm đạo trưởng, vãn bối mà ngươi nói là?”

Thẩm Kiều đem lai lịch và thân phận của Thập Ngũ nói ra, Nhạc Côn Trì a lên một tiếng, thất thanh nói: “Hắn thật sự là đệ tử của Trúc sư thúc?!”

Nguyễn Hải Lâu ở bên cạnh chợt ha ha cười nói: “Được! Tốt lắm! Xem ra hôm nay là ngày lành tháng tốt, toàn bộ cố nhân đều đến đông đủ. Trúc Lãnh Tuyền không tự mình tới, phái một đồ đệ đến cũng được. Nếu như hắn còn sống, cũng coi như có thể để hắn đứng ra nói câu công đạo, nhìn xem năm đó rốt cục là Huệ Nhạc Sơn bất nhân bất nghĩa, hay vẫn là chúng ta đáng đời bị trục xuất khỏi sư môn!”

Nhạc Côn Trì chẫm rãi hừ lạnh một tiếng: “Nguyễn sư thúc, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng sư thúc. Ân oán năm xưa, tiên sư trước lúc lâm chung, ta cũng từng nghe người nói đến. Trong lời nói có bao nhiêu tâm ý hối hận, cảm thấy việc năm đó, chính mình có bao nhiêu sai lầm, vẫn luôn dặn ta nếu như sau này gặp được các ngươi, vẫn phải như cũ cung kính hô một tiếng sư thúc. Nhưng dù sao cái đó cũng là ân oán đời trước, coi như ngươi không niệm tình đồng môn, cũng nên niệm tình sư môn này một tay dạy dỗ nên ngươi, vậy mà ngươi hiện giờ lại cùng, lại cùng…”

Hắn nhìn thi thể tràn ngập, cùng cảnh tượng tan hoang khắp nơi, có chút nói không nổi, trầm thống nói: “Đệ tử Bích Hà tông lại có sai lầm gì, bọn họ cũng chưa từng trải qua hoặc tham dự tới việc làm năm đó, tại sao phải vô duyên vô cớ chết đi! Lô Phong, ngươi thân là trưởng lão, vậy mà lại cấu kết với người ngoài…”

Lô Phong nhịn không được đánh gãy lời hắn: “Được rồi, ta không ưu nổi cái dáng vẻ gà mẹ này của ngươi! Nếu như Triệu Trì Doanh chịu phân ra chút tâm thần quản lý sự vụ, Bích Hà tông cũng không đến nỗi sống không ra sống chết không ra chết như hiện giờ. Chính bọn chúng bản lĩnh không bằng người, chết cũng là đáng. Nếu như ngươi thức thời, nhanh chóng giao vị trí tông chủ ra đây, ngày sau vô luận là Bích Hà tông thuộc về ai, cũng đều hơn ở trong tay ngươi!”

Nhạc Côn Trì: “Nếu như ta không chịu?”

Bồ An Mật cười nói: “Hiện giờ Chu quốc phạt Tề, thế tới hung hãn. Tề quốc không thể cứu vãn nổi nữa, Nguyễn chưởng môn cùng Lô chưởng lão đã quy hàng Nhĩ Phục Khả hãn của Đông Đột Quyết, cũng đều đã nhận phong quan tước. Nếu như Nhạc trưởng lão cũng chịu thức thời, dẫn dắt toàn thể trên duới Bích Hà tông cùng quy thuận, sau này tất nhiên tiền đồ vô tận.”

Dứt lời, hắn dường như nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Kiều: “Tiếu chút nữa thì quên mất nói cho Thẩm đạo trưởng biết, vị sư đệ kia của ngài, hiện giờ là chưởng giáo Úc Ái của Huyền Đô Sơn, trước đây không lâu đã được Nhĩ Phục Khả Hãn tự mình sắc phong làm Thái Bình Ngọc Dương chân nhân giáo chủ, thực sự rất đáng mừng a. Ngày đó nếu như ngài không bại dưới tay thầy ta, thụ phong hôm nay, lí nào lại không phải là ngài?”