Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Thu (Ngàn Đời)

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Kiếm có bốn cảnh giới, Kiếm khí, Kiếm ý, Kiếm tâm, Kiếm thần.

Người ngoài nghề nhìn thấy người dùng kiếm dùng khí ngự kiếm, liền cho là kiếm pháp của đối phương cao thâm, trên thực tế, đây chỉ là tầng đầu tiên của cảnh giới kiếm pháp.

Đương nhiên, mặc dù là tầng đầu tiên, nhưng Kiếm khí không phải ai cũng có thể luyện được, có người cố gắng cả đời cũng không chạm được vào cánh cửa này, không cách nào tìm được con đường đi tới nói. Số người dùng chiêu thức để khắc chế địch hầu hết thuộc số nhiều. Lúc trước Thẩm Kiều cũng vì bị Yến Vô Sư bức bách, mới có thể từ bên bờ sinh tử hồi sinh, lúc này mới lĩnh ngộ được kiếm ý.

Mà Lý Thanh Ngư tuổi còn trẻ, vậy mà đã đạt được tới cảnh giới kiếm ý, tư chất võ học có thể thấy là cực cao.

Chỉ là kiếm ý của hắn có vẻ vừa mới đột phá, còn chưa thành thục. Khả năng là lúc lên Huyền Đô Sơn còn chưa đột phá được cảnh giới này, nên mới có thể bại dưới tay Úc Ái nửa chiêu.

Nói tóm lại, hai chữ “Kiếm ý” này một khi có người hô lên, ánh mắt mọi người nhìn Lý Thanh Ngư liền thay đổi.

Dịch Ích Trần là một trong thập đại cao thủ thiên hạ, bây giờ lại xuất hiện một cái Lý Thanh Ngư, chỉ sợ ngày Thuần Dương Quan quật khởi đã không còn xa nữa

Đoạn Văn Ương không hề ngồi không chờ chết, tuy rằng trong thời gian ngắn chưa thể nhận rõ cái nào là “ảo ảnh” cái nào là Lý Thanh Ngư thật, nhưng hắn cũng không định phân biệt tõ, mà chọn cách dùng roi đánh lên mặt đất, mượn lực đó nhảy lên cao, bay về phía cành cây bên cạnh, dùng roi quấn lấy, mũi chân lập tức mượn lực quay người, lao về phía Lý Thanh Ngư, tầng tầng roi ảnh, trực tiếp bao trùm toàn bộ ảo ảnh.

Người chưa đến, chân khí đã theo roi ảnh che ngập bầu trời, đánh úp xuống, cho dù là ảo ảnh hay là Lý Thanh Ngư thật sự cũng vẫn nhất định phải cưỡng ép đột phá được “Bức tường” này của Đoạn Văn Ương, mới có thể hóa giải cục diện bị động.

Nhưng nội công chân khí của Đoạn Văn Ương cũng tương tự như ấn tượng mà hắn lưu lại cho người khác, tiêu sái bừa bãi nhưng lại mạnh mẽ bá đạo khôn cùng, rõ ràng ở khắp mọi nơi, rồi lại như tường băng cheo leo, linh dương quải giác*, vô ảnh vô tung, nhưng lại kín mít không chỗ hở, khiến người ta khó lòng phòng bị.

*Linh dương quải giác: Tiếng dùng trong Thiền lâm. Dê rừng treo sừng mà ngủ. Thiền gia dùng nhóm từ này để ví dụ người đại ngộ, dứt bặt sự mê chấp, giống như con dê rừng khi ngủ treo sừng lên cành cây, chân không chạm đất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

Lá cây trong sân bị chân khí bao phủ, soàn soạt lìa cành, xoay quanh bọn họ, đen hai người bao ở chính giữa, khiến người chung quanh khó lòng thấy rõ tình hình trận chiến.

Không biết tâm tình người trong cuộc như thế nào, nhưng người đứng xem lại rất là căng thẳng.

Người trong Thuần Dương Quan tuy biết Lý Thanh Ngư không phải hạng tầm thường, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đặc biệt là Tô Tiếu. Hắn đã tự mình giao thủ với Đoạn Văn Ương, không có người nào so với hắn hiểu rõ hơn sự lợi hại của Đoạn Văn Ương. Sư đệ của mình rốt cục có thể đánh thắng trận này hay không vẫn không thể biết được.

Nếu như Đoạn Văn Ương đánh thắng Lý Thanh Ngư, chỉ sợ ở đây cũng chẳng còn ai có thể là đối thủ của hắn. Đối phương cuối cùng có thể mang phu phụ đường muội Tô Uy đi hay không không quan trọng, quan trọng là nếu để chuyện này truyền ra ngoài, uy phong Đột Quyết sẽ phất lên mãnh liệt, diệt bỏ chí khí Trung Nguyên. Điều này chỉ sợ cũng chính là dụng ý mà hôm nay đối phương muốn thực hiện.

Trong thời khắc mà Tô Tiều đang suy nghĩ lung tung, lá rụng xoay quanh hai người đột nhiên dừng lại, dồn dập rơi xuống đất.

Chỉ thấy hai người đứng đối diện nhau, Lý Thanh Ngư vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ, thanh kiếm vốn ở trong tay lại rơi ở cách đó không xa, trái lại, roi trên tay Đoạn Văn Ương vẫn vững vàng nằm ở đó.

Sắc mặt hai người không có gì thay đổi, không nhìn ra có thương tích gì. Lý Thanh Ngư mặt không cảm xúc, Đoạn Văn Ương thì vẫn là cái vẻ tùy tiện như cũ.

Tất cả mọi người thấy có chút mơ hồ.

Người sau cười ha ha, mở miệng nói trước: “Lý công tử quả nhiên danh bất hư truyền, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới “Kiếm ý”, tương lai nhất định vươn xa, Đoạn mỗ xin cam bái hạ phong!”

Lý Thanh Ngư chậm rãi nói: “Là ta tài nghệ không bằng người, không còn gì để nói.”

Mọi người nghe vậy không khỏi giật mình, hết nhìn Đoạn Văn Ương, lại quay ra nhìn Lý Thanh Ngư.

Một người nói “Cam bái hạ phong”, một người nói “Tài nghệ không bằng người”, vậy rốt cục là ai thắng, ai thua?

Đoạn Văn Ương cười nói: “Ta vốn định đến để đưa người đi, không nghĩ tới lại có cơ hội luận bàn cùng với nhân tài mới nổi danh nhất hiện nay, chuyến này cũng không uổng công rồi!”

Tạ Tương bỗng mở miệng: “Nếu Đoạn huynh vẫn chưa hết tiếc, vậy Lâm Xuyên Học Cung xin nguyện phụng bồi lần nữa.”

Đoạn Văn Ương nhìn khắp bốn phía, chắp tay ngạo nghễ nói: “Lâm Xuyên Học Cung thì sao chứ, ngươi đánh không lại ta, nếu để Nhữ Yên Khắc Huệ tới thì còn tạm được. Nghe nói nơi này quần hùng tụ hội, Lâm Xuyên Học Cung, Thuần Dương Quan, Lục Hợp bang, đều là những bang phái, môn phái tiếng tăm lẫy lừng của võ lâm Trung Nguyên, ta mang đầy lòng kính ngưỡng tới đây hội kiến, ai ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, sự thật cũng chẳng đến mức đó. Hôm nay, ở đây, ngoại trừ Lý công tử có thể đứng ra làm đối thủ của ta, những kẻ còn lại, không đáng nhắc dến.”

Dứt lời, hắn dừng một chút: “A, ta suýt chút nữa quên mất, còn có một vị Thẩm chưởng giáo nữa. Trình độ của ngươi e là cao hơn những kẻ này một chút, bất quá cũng là bại tướng dưới tay sư đệ ta. Thẩm Kiều bây giờ, cũng chỉ là lão hổ không nanh mà thôi. Trong đám người vượn các ngươi có câu nói thế nào nhỉ, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh. Ngươi bây giờ, Huyền Đô Sơn không về được, còn phải sống dựa vào sự che chở của Yến tông chủ, ngay cả chó mất chủ cũng không bằng. Nếu ta là ngươi, chắc đã sớm tự thấy xấu hổ mà đi tự sát rồi, đâu còn tư cách mà sống trên đời?”



Trên mặt hắn mặc dù vẫn mang theo nét cười, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Kiều lại cực kỳ lạnh nhạt.

Rất hiển nhiên, Thẩm Kiểu trong mắt hắn, đã không còn là một “đối thủ” mà là một “kẻ qua đường” không quá quan trọng hoặc là “Phế vật”.

Bị nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, nếu như đặt ở trên người mình, Phổ Lục Như Kiên cảm thấy mình nhất định không thể nhịn được, vậy mà Thẩm Kiều lại vẫn một bộ dạng hạ mắt yên tĩnh, như không hề nghe thấy, giống hệt như đang ngủ. Phần công phu nhẫn nhục cùng tu dưỡng này, khiến người ta bội phục, đồng thời cũng khiến người ta xem thường.

Đoạn Văn Ương nói Thẩm Kiều, Tạ Tương có thể không quan tâm, nhưng đối phương lại khinh thường Lâm Xuyên Học Cung, coi nó không ra cái gì, Tạ Tương lại không thể làm bộ như không nghe thấy. Nghe giọng điệu của Đoạn Văn Ương, tựa hồ hắn chỉ coi Thuần Dương Quan là đối thủ, những người còn lại ở trong mắt hắn, không là cái gì. Tạ Tương cười lạnh một tiếng, chuẩn bị phát tác.

Tô Uy mở miệng: “Đoạn Văn Ương, ngươi coi tiệc mừng thọ của mẫu thân ta như sân luyện võ, nháo cũng nháo rồi, ngươi vừa nói mình đại diện cho hoàng hậu mà đến, vậy chuyện hôm nay ta nhất định sẽ trình báo lên bệ hạ để người xử trí. Hiện tại, mời ngươi lập tức rời khỏi đây!”

Đoạn Văn Ương ha ha cười: “Lĩnh giáo Kiếm ý của Lý công tử, ta đã hài lòng, cho dù Mỹ Dương huyện công không đuổi ta, ta cũng tự đi, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Dứt lời quay người liền đi, Tạ Tương không kiềm chế được: “Đứng lại, Tạ Tương từ Lâm Xuyên Học Cung, kính xin Đoàn huynh chỉ giáo!”

Lời còn chưa dứt, kiếm đã thoát khỏi vỏ, cả người hóa thành một vệt sáng bay vυ"t tới.

Đoạn Văn Ương tựa hồ như đã đoán được hành động này của hắn, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại, mũi chân điểm một cái, lập tức bay lên nóc nhà, sau đó biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại một tiếng cười dài: “Tạ công tử muốn mượn ta thành danh, nhưng thứ cho ta không thể phụng bồi, chờ ngươi luyện được “Kiếm ý” rồi lại nói, ha ha!”

Không còn mục tiêu, Tạ Tương chỉ có thể thu kiếm hạ xuống đất, oán hận nhìn về phía đối phương biến mất.

Bên kia đã nghe có người kinh hãi nói: “Lý công tử, ngươi không sao chứ?”

Mọi người nghe tiếng quay lại nhìn. Lý Thanh Ngư lấy khăn ra, phun một ngụm máu lên, lắc đầu một cái: “Không sao, chỉ là chút nội thương, điều dưỡng mấy ngày là được.”

Người ngoài thế mới biết câu “Tài nghệ không bằng người” vừa rồi hắn nói là có ý gì. Nếu như ngay cả người luyện thành cảnh giới “Kiếm ý” như Lý Thanh Ngư còn không phải là đối thủ của Đoạn Văn Ương, vậy võ công của người này còn lợi hại đến trình độ nào, chẳng lẽ lại là một Hồ Lộc Cổ thứ hai?

Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.

Tạ Tương trong lòng cũng dần cảm thấy thất bại.

Hắn tự cho là tư chất của mình không kém, mấy năm qua hành tẩu giang hồ chưa hề gặp được đối thủ, cũng khiến cho hắn này sinh một loại ảo giác, cảm thấy cho dù mình chưa bước được vào hàng ngũ thập đại cao thủ, nhưng cũng không hẳn là kém bao nhiêu. Ai ngờ cao thủ hết người này đến người kia nhô ra, trước đã có một Lý Thanh Ngư luyện thành cảnh giới “Kiếm ý”, sau lại còn nhảy ra một Đoạn Văn Ương so ra còn lợi hại hơn cả Lý Thanh ngư, thiên hạ đổi dời vượt quá khả năng của chúng ta, nhưng mà trong chúng ta, người mới thay người cũ, núi cao còn có núi cao hơn.

Hắn ở bên này có chút mất hứng, Lý Thanh Ngư bên kia cũng đã đi tới trước mặt Thẩm Kiều: “Thẩm chưởng giáo.”

Thẩm Kiều: “Thẩm mỗ đã không còn là chưởng giáo, Lý công tử không cần xưng hô như vậy.”

Lý Thanh Ngư không để ý, vẫn nói tiếp: “Ta đã luyện thành cảnh giới Kiếm ý, so với Đoạn Văn Ương vẫn còn kém một chút, lẽ nào sư đệ Côn Tà của hắn, còn mạnh hơn Đoạn Văn Ương nhiều hay sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Võ công Côn Tà tuy cao, cũng không thể bằng Đoạn Văn Ương.”

Lý Thanh Ngư: “Năm xưa Kỳ Phượng Các là đệ nhất thiên hạ, phong thái cùng võ công đều khiến người khác kính ngưỡng. Thẩm chưởng giáo thân là truyền nhân y bát của hắn, vậy mà ngay cả Côn Tà cũng đánh không lại.”

Thẩm Kiều trầm mặc.

Lý Thanh Ngư thấp giọng thở dài: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, hận không thể tận mắt chứng kiến phong thái võ công của Kỳ Phượng Các tiền bối. Vốn tưởng rằng Huyền Đô Sơn có người nối nghiệp, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc a!”

Sắc mặt hắn nhàn nhạt, nhưng thời điểm nói ra hai chữ đáng tiếc kia, lại khiến người ta cảm thấy hắn thật sự không cam tâm tiếc nuối.

Đây là một người thành tâm thành ý đối với võ đạo, hắn không xem thường những người không có thiên phú hay là không thể bái được sư phụ giỏi. Trong mắt Lý Thanh Ngư, Thẩm Kiều có được cả hai cái đó, nhìn trước nhìn sau đều thấy hắn có điều kiện hơn người khác không biết bao nhiêu lần, vậy mà còn rơi vào cái kết cục như vậy. Đối với Thẩm Kiều, hắn không chỉ xem thường, mà còn có một sự giận giữ mơ hồ khó hiểu.

Trước đó bị Đoạn Văn Ương khinh thường, sau đó là thêm một Lý Thanh Ngư tiếc nuối, càng chẳng cần nói tới đủ loại ánh mắt của đám người xung quanh đang chĩa vào, phàm là người có chút huyết tính, không nói đến mức là giận tím mặt, nhưng ít nhất cũng sẽ thay đổi sắc mặt, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại chỗ này.

Thẩm Kiều cố tình lại là người mà thứ người khác không thể nhẫn hắn lại có thể, hay là nói hắn căn bản không hề nhẫn, vẫn bất động không chút thay đổi nào như trước, sắc mặt thường thường, thậm chí còn gật gật đầu, tán thành lời nói của Lý Thanh ngư: “Gia sư quả thật phong thái phi phàm, ít người có được, nhưng đáng tiếc là Lý công tử không thể gặp mặt người khi người còn tại thế. Bằng không với kinh tài tuyệt diễm của Lý công tử, nhất định có thể nhận được sự tán thưởng của gia sư.”

Có thể nói ra những lời như vậy, tiện đó còn nhẹ nhàng né tránh đánh giá của đối phương với mình, ngay cả Phổ Lục Như Kiên cũng không thể không bội phục con người Thẩm Kiều.

Lý Thanh Ngư tựa hồ cũng không ngờ được Thẩm Kiều sẽ phản ứng như vậy, hắn nhàn nhạt nói: “Khanh bản giai nhân*, sao lại đi theo ma đạo, cam nguyện đọa lạc.”

* Khanh bản giai nhân: Ý bạn Ngư là bạn Kiều vốn là người tốt, chính đạo… sao lại theo chân ma giáo.



Cái từ “Ma” này, tất nhiền là chỉ Yến Vô Sư.

Thẩm Kiều đang yên đang làm làm chưởng giáo của một Đạo môn, lại lưu lạc tới mức phải lăn lộn một chỗ cùng với “Ma đầu” như Yến Vô Sư, dưới ánh mắt người đời, tất nhiên chính là sa đọa.

Mà cái người bị môn phái toàn giang hồ coi như Ma đạo, tông chủ Yến Vô Sư, nhưng dù sao cũng là thiếu sư của thái tử, do chính hoàng đế sắc phong. Phổ Lục Như Kiên khẽ cau mày, không đợi Thẩm Kiều trả lời, lập tức nói: “Lý công tử bản lĩnh cao siêu, Kiên mỗ bội phục, nhưng người thanh cao càng nên khiêm tốn mới phải. Thân thể Thẩm công tử không tốt, lại không có đắc tội với các hạ, các hạ vừa mở miệng liền hùng hổ dọa người như vậy, có vẻ như đã đánh mất phong độ của danh môn đại phái rồi!”

Lý Thanh Ngư liếc mắt nhìn Phổ Lục Như Kiên một cái, ngậm miệng không nói, cũng không dừng lại nữa, quay người liền đi.

Tô Uy ngăn cản hắn, trước tiên thi lễ một cái với hắn, sau đó cao giọng nói: “Tiệc mừng thọ hôm nay vì chuyện có khách không mời mà đến mà không chu toàn, đều là do Tô gia không chuẩn bị tốt. Đa tạ các vị đã dũng cảm đứng ra, trượng nghĩa giúp đỡ, ngu đệ bị thương, buổi tiệc không thể tiếp tục được nữa. Uy ở đây xin bồi tội với các vị, xin hẹn ngày khác bày tiệc, kính xin chư vị thứ lỗi.”

Chuyện hôm nay ai cũng không ngờ được, mọi người đương nhiên cũng không oán trách gì chủ nhà, ngược lại liên tiếp có người đi tới trấn an hắn, nói rằng dù sao Tô gia cũng là quý tộc thế gia, bảo hắn cân nhắc kỹ càng rồi soạn một bản tấu sớ gửi lên hoàng đế cáo trạng chuyện này.

Một số ít khách mời lục tục cáo từ rời đi, Lý Thanh Ngư thì bị thị nữ của Thẩm lão phu nhân mời xuống nghỉ ngơi chữa thương.

Phổ Lục Như Kiên nói với Thẩm Kiều: “Thẩm huynh, chúng ta cũng đi chứ?”

Thẩm Kiều gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, biến cố đã xảy ra!

“Vừa rồi khi đi, ta đã nghĩ ra một biện pháp, nếu các ngươi đã không chịu giao vợ chồng Nguyên Hùng ra đây, vậy ta liền mời lão phu nhân đi làm khách trước đã, không biết các ngươi cảm thấy mẫu thân quan trọng hay là đường muội quan trọng đây!”

Âm thanh vang lên từ xa đến gần, sang sảng truyền đến, lại như ở ngay bên tai mọi người, vô cùng rõ ràng, chỉ bằng phần bản lĩnh truyền âm thành tiếng này, so với việc truyền âm nhập tâm còn khó hơn mấy phần.

Hai huynh đệ Tô Uy Tô Tiều biến sắc, người trước tay chân trói gà không chặt, là một văn nhân sĩ phu thuần túy, người sau vừa mới nếm mùi thất bại dưới tay Đoạn Văn Ương, tay phải vẫn không có cách nào nhúc nhích, lúc này cũng không để ý nhiều thêm, vọt người về phía mẫu thân mình.

Nhưng hắn còn chưa tới được gần đó, người đã đột nhiên bay ngược ra ngoài, ầm ầm rơi xuống mặt đất. Người ngoài thậm chí còn không kịp thấy rõ hắn bị thương như thế nào!

Đoạn Văn Ương đi rồi quay lại, ai cũng không ngờ tới.

Mà suy nghĩ kỹ một chút, lúc hắn rời đi căn bản chưa từng đồng ý từ bỏ yêu cầu mang phu phụ Nguyên Hùng đi. Có thể thấy được hắn đã sớm có dự mưu, căn bản chưa hề đi xa.

Thời khắc nguy cấp cỡ này, công phu khua môi múa mép trách cứ hắn đê tiện vô sỉ không giữ lời cũng chẳng thể dùng được. Giang hồ cũng thế, triều đình cũng vậy, thậm chí ngay cả thiên hạ đại thế này, đơn giản đều là mạnh được yếu thua, cường giả vi vương, ai mạnh người đó quyết.

Cho nên ngay lúc Tô Tiều bay ra ngoài, Đám người Lý Thanh Ngư, Đậu Yến Sơn, Tạ Tương đều không hẹn mà cùng ra tay, ý đồ ngăn Đoạn Văn Ương lại.

Những người này đều là cao thủ mạnh nhất giang hồ hiện nay, coi như vẫn còn có chút khoảng cách với thập đại cao thủ, nhưng cũng không quá lớn. Như Lý Thanh Ngư, rất có thể đã có đủ tư cách bước chân vào trong thập đại, vừa rồi đơn đả độc đấu, e là hắn có kém Đoạn Văn Ương một bậc, nhưng mà trước mắt mấy người cùng lúc ra tay, làm sao lại có thể thất bại.

Nhưng không ngờ bọn họ lại tính sai.

Đoạn Văn Ương không có bắt Tần lão phu nhân, mà trên đường ra chiêu lại thay đổi mục tiêu, vọt thẳng về phía Tô Uy!

Tần lão phu nhân năm xưa từng là môn hạ của Hồ Lộc Cổ, cho dù nhiều năm chưa từng ra tay, võ công nhất định cũng không quá kém. Nhưng Tô Uy lại không như vậy, vị Mỹ Dương huyện công này thật sự là văn nhân chân chính, một chút công phu cũng không biết. Không có nửa điểm chần chừ, có thể thấy trong lòng hắn đã sớm tính toán trước, chiêu vừa rồi bất quá chỉ là hư chiêu lừa người.

Mọi người chậm mất nửa nhịp, lại bị một cái phất ống tay áo của đối phương ngăn trở chốc lát, lúc có thể ra tay, năm ngón tay Đoạn Văn Ương đã gần như chạm tới cổ Tô Uy, cho dù bọn họ có là Đại La thần tiên, cũng không kịp chạy tới cứu viện.

Tô Tiều nhịn không được kêu lên sợ hãi: “Đại ca!”

Tần lão phu nhân biến sắc, lạnh lùng nói: “Đừng hòng thương tổn con ta!”

Đoạn Văn Ương chợt a một tiếng.

Không phải bởi vì thanh âm quát mắng của Tô Tiều và Tần lão phu nhân, càng không phai vì đám người Lý Thanh Ngư đúng lúc chạy tới.

Một cái gậy trúc không biết từ chỗ nào bay ra, cản ngay ở trước mặt hắn.

Đoạn Văn Ương theo bản năng vươn tay đẩy ra, đối phương lại như thể thuận thế tránh thoát, tựa như cá chạch tuột khỏi tay, làm người ta không thể nào nắm bắt. Chân khí theo sự di động của gậy trúc mà nhộn nhạo cả lên, tầng tầng lớp lớp, mặc dù không bá đạo lại mạnh mẽ bền bỉ, nhưng cũng đủ khiến cho Đoạn Văn Ương không thể không tạm thời từ bỏ Tô Uy để mà chuyên tâm đối phó với đối thủ đột nhiên xuất hiện này.

Thời điểm hắn thấy rõ được đối thủ của mình là người phương nào, phần kinh ngạc này đã nhanh chóng lan ra khắp gương mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »