Chương 31

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Lúc này khách mời đã lục tục đến đông đủ, ngồi tụ tập dưới một mái hiên, khách quý chật nhà, có người trong hoàng thất, có danh môn vọng tộc, có giang hồ nhân sĩ, môn phái các nơi. Cảnh tượng khó gặp này, cũng là nhờ thân phận bất đồng của hai huynh đệ Tô Uy và Tô Tiều mới có thể được như vậy.

Lúc này dân phong khoáng đạt, mỗi người ngồi một bàn, nam nữ cũng không cần phải ngồi khác phòng, chỉ là giữa phòng có đặt một bức bình phong nhỏ ngăn cách mang tính tượng trưng. Bên nữ khách có thê tử Tô Uy tiếp đãi, Tô mẫu Tần lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, hai bên trái phải theo thứ tự là hai huynh đệ Tô Uy Tô Tiều. Thị nữ dập dìu nâng rượu ngon và thức ăn tới, trong lúc nhất thời chuyện trò vui vẻ, chủ khách đều rất cao hứng.

Trong bữa tiệc có mời nhạc sĩ đến đàn hát thổi tiêu, vũ cơ rực rỡ uyển chuyển nhảy múa. Ánh mắt Thẩm Kiều không tốt, nhưng cũng có thể nhìn thấy dáng người thướt tha yểu điệu của vũ cơ. Vạt áo như mây, tựa tiên nhân hạ phàm, hoa tươi bung tỏa, bên trong vũ điệu thần thánh vô tà lại mang theo mê hoặc khó tả, khác hẳn với Hồ vũ và Nhung vũ lưu hành một thời, cũng khác hẳn với nhạc vũ “”Đê hoàn chuyển diện yểm song tụ, ngọc sai phù động thu phong sinh*” của Nam Triều, khiến khách nhân ngồi ở nơi đây đều cảm thấy mới mẻ, dồn dập khen hay. Rượu quá tam tuần, những khách nhân thường ngày yêu thích vũ đạo còn lớn tiếng gõ nhịp đệm nhạc theo.

*Dịch nghĩa: Cúi đầu che mặt dưới hai hàng tay áo, trâm ngọc lay động sinh gió thu.

Phổ Lục Như Kiên thấy Thẩm Kiều ngắm say sưa, liền thuận miệng thuyết minh: “Loại vũ khúc này gọi là “Tiểu Thiên”. Truyện kể về Quy Tư*, người Quy Tư sùng bái phật pháp, sau khi chết, vũ khúc này liền truyền đến Trung Nguyên, cho nên trong ca khúc này cũng mang theo sắc thái của Phật môn.”

*Quy Tư: Tên một nước thời cổ ở Tây Vực, thuộc huyện Khổ Xá,Tân Cương,Trung Quốc

Thẩm Kiều bừng tỉnh cười nói: “Không trách những vũ cơ đó lại để hở vai lộ bụng, trang sức đa dạng, hóa ra là phong cách của người Quy Tư!”

Phổ Lục Như Kiên cũng cười: “Đúng thế.”

Thời điểm cả khách và chủ hòa thuận vui vẻ, liền có một hạ nhân từ ngoài cửa vội vã chạy vào, đến bên cạnh Tô Uy thì thầm một trận. Sắc mặt Tô Uy hơi đổi, phất tay một cái.

Đi theo đó là một tiếng chuông dài vang lên, vũ cơ đột nhiên đình chỉ, nhạc khúc biến mất, các tân khách phục hồi lại tinh thần từ bên trong thế giới cực lạc vô biên vô tận, đều tỏ vẻ không hiểu mà nhìn chủ nhà.

Tô Uy đứng dậy chắp tay nói: “Hoàng hậu nghe nói hôm nay là sinh thần gia mẫu, nên có sai người đưa quà tới, kính xin chư vị đợi một lát, ta đi đón sứ thần tới, sau đó lại quay về tiếp đãi.”

Hoàng hậu Chu quốc họ A Sử kia, chính là người Đột Quyết, cũng do Chu Đế muốn lung lạc Đột Quyết mà cưới về làm thê tử, xưa này chưa từng giao du cùng Tô Gia. Sinh thần Tô mẫu, hoàng đế đã đưa quà tới, theo lý thuyết không có chuyện của hoàng hậu, nhưng nàng lại cố tình phái người mang tặng lễ đến đây.

Lời này vừa ra, những huyên náo vừa rồi im bặt, mọi người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hai mặt nhìn nhau.

Mà sứ giả của hoàng hậu đến, chủ nhà tất nhiên phải đi ra nghênh đón, vì vậy mà nhạc khúc phải dừng lại. Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, chuyên chú quay đầu ra nhìn về phía cửa.

Tô Uy chỉnh lại vạt áo, đang định bước ra thì đã nghe thấy từ ngoài từ truyền đến tiếng cười sang sảng: “Không cần phiền Mỹ Dương huyện công phải đi ra nghênh đón, ta tự đi vào là được!”

Thanh âm này vô cùng xa lạ, hầu hết mọi người ở đây đều không có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy người này có chút vô lễ, chỉ mình Thẩm Kiều là hơi nhíu mày lại, cảm giác có gì đó không ổn.

Đi vào là một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn, râu hình quai nón, tuy khoác trên mình trang phục Trung Nguyên, nhưng lại mang theo một khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh.

Hắn có một đôi mắt sắc bén như ưng, tính xâm lược cực cao, sau khi vào cửa chưa từng nhìn đến Tô Uy, trái lại đưa mắt nhìn khắp bốn phía một vòng.

Ngoại trừ nhân sĩ giang hồ, những người bị hắn nhìn, đều không tự chủ mà dời tầm mắt, ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy có chút không thoải mái.

Phổ Lục Như Kiên a một tiếng, nhỏ giọng nói: “Người này thần thái hung hãn, sợ là thiên tiên cao thủ, sao ta ở Trường An bao năm lại chưa từng gặp nhân vật này?”

Tô Uy cũng hỏi: “Hoàng hậu điện hạ ưu ái, toàn thể Tô gia đều vô cùng cảm kích, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?”

Đối phương nở nụ cười: “Tại hạ là Đoạn Văn Ương, Mỹ Dương huyện công không cần đa lễ. Danh tiếng lệnh đường từ lâu lan xa, hoàng hậu cũng đã sớm biết đến, nhưng đáng tiếc không có duyên gặp mặt. Nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ của lệnh đường, liền đặc biệt lệnh cho tại hạ đưa tới một phần lễ mọn, tỏ chút tâm ý.”

Tô Uy chắp tay: “Đa tạ hoàng hậu đã nhớ đến gia mẫu, chúng thần ở đây bái tạ. Người tới là khách, Đoạn sử nếu như rảnh rỗi, không bằng cũng vào cùng chung vui.”

Đối phương là sứ giả đại diện cho hoàng hậu, cho nên Tần lão phu nhân và Tô Tiều đều đứng lên đi tới phía sau Tô Uy, thi lễ một cái với Đoạn Văn Ương.



Đoạn Văn Ương lại cười nói: “Cái đó cứ thong thả đã. Lần này ta đến, còn có một chuyện khác muốn thỉnh giáo Tần lão phu nhân.”

Mẫu thân mình xuất thân danh môn, chưa từng đi qua Đột Quyết, Đoạn Văn Ương là một người Đột Quyết, liên quan còn chưa chắc có, vậy còn có thể có chuyện gì muốn thỉnh giảo. Tô Uy có chút không rõ: “Đoạn sử mời nói.”

Đoạn Văn Ương: “Tần lão phu nhân, có người ủy thác cho ta tới, nhờ ta thay người đó hỏi ngài, có còn nhớ tới hơn ba mươi năm về trước, tại vương đình Đột Quyết có cố nhân đang khổ sở chờ đợi không?”

Tô Uy Tô Tiều kinh ngạc, không khỏi đưa mắt nhìn sang mẫu thân.

Tần lão phu nhân mặt không biến sắc, hòa ái nói: “Người trẻ tuổi, sợ là ngươi nhận lầm người rồi?”

Đoạn Văn Ương tươi tỉnh nở nụ cười: “Ta biết Tần lão phu nhân nhất định không dễ dàng thừa nhận chuyện này, đây là muốn ép ta nói toàn bộ ngọn nguồn mọi chuyện này ra cho mọi người ở đây cùng nghe sao?”

Nói đến chỗ này, Tô Uy làm sao không nghe ra ý đồ phá hoại của đối phương, lúc này liền trầm giọng nói: “Các hạ thật vô lễ, chẳng lẽ hoàng hậu không phải muốn đến tặng lễ mà là lệnh ngươi đến gây rối? Tô gia ta cùng hoàng hậu không thù không oán, vốn không hề có liên quan, không biết vì sao hoàng hậu lại thất lễ trong tiệc mừng thọ của mẫu thân ta như vậy? Việc này ta sẽ dâng sớ bẩm tấu lên bệ hạ, người đâu, tiễn khách!”

Tôi tớ Tô gia nghe vậy nhanh chóng chạy tới, muốn đem Đoạn Văn Ương lôi đi. Người sau bất quá chỉ khẽ vung ống tay áo lên, những người kia liền ngã nhào trên đất.

Khách mời đang ngồi dồn dập đứng dậy, giật mình nhìn Đoạn Văn Ương, cũng lộ ra vẻ không vui, chuẩn bị thay chủ nhà lên tiếng.

Tô Tiều cả giận nói: “Dám đến nơi này phá rối, tưởng Tô gia ta dễ bắt nạt hay sao?”

Dứt lời liền muốn động thủ.

Đoạn Văn Ương lại lui ra sau một bước, cao giọng nói: “Khoan đã! Ta có lời muốn nói, chờ ta nói xong, chư vị muốn động thủ cũng không muộn. Việc này quan hệ trọng đại, ngồi đây đều là quý nhân đức cao vọng trọng, ta thực muốn nhờ các vị quý nhân đây thay ta phân xử một phen, xem rốt cục là ta cố tình gây sự, hay là Tần lão phu nhân đây chột lạ đuối lý!”

Không đợi mọi người có hành động, hắn liền nhanh chóng nói tiếp: “Kính xin lão phu nhân trả lại tín vật cho sư tôn ta!”

Tô Tiều giận dữ: “Man tử Đột Quyết, ngậm máu phun người. Mẫu thân ta xuất thân từ danh môn Quan Trung, làm sao có thể có quan hệ với đám người Đột Quyết các ngươi được? Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, trả lại danh tiếng cho mẫu thân ta, cho dù ngươi muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy!”

Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm loang loáng, sát ý mơ hồ.

Lý Thanh Ngư bước lên khỏi vòng người, chậm rãi ung dung nói: “Cơm có thể ăn bậy, lời không hể nói bừa. Tần lão phu nhân là mẫu thân của sư huynh ta, ta cũng kính trọng người như mẫu thân mình. Nếu ngươi có ý định nhục mạ người, Thuần Dương Quan chắc chắn truy cứu tới cùng.”

Ngụ ý, cứ cho là Tô Uy không cáo trạng lên trên, triều đình không truy cứu chuyện này, Thuần Dương Quan cũng sẽ không bỏ qua nó, sau này Đoạn Văn Ương cùng với sư môn của mình coi như đã kết thù với Thuần Dương Quan.

Sau chuyện Lý Thanh Ngư một mình lên Huyền Đô Sơn, đánh bại mấy người Liên Sinh, Hà Tư Vịnh, lại chỉ thua dưới tay Úc Ái có nửa chiêu, thanh thế của Thuần Dương Quan gần như lập tức vượt lên trên Huyền Đô Sơn, càng không cần nói đến quan chủ Dịch Ích Trần cũng nằm trong thập đại cao thủ thiên hạ, cho nên câu nói này của Lý Thanh Ngư, là cực kỳ có trọng lượng.

Đoạn Văn Ương sắc mặt không biến, như cũ cười nói: “Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó dời. Nghe nói người Trung Nguyên thích nói lý, ta mới đến đòi lại công đạo, lẽ nào hôm nay mọi người nơi này không phân tốt xấu lấy thế ép người sao? Tần lão phu nhân thề thốt phủ nhận, các ngươi liền cho là bà ta đúng, tại sao lại không nghe thử một lời ta nói xem? Tần lão phu nhân tên một chữ Ngưng, tự Song Hàm, có phải thế không?”

Huynh đệ Tô Uy nghe vậy trong lòng lộp độp một tiếng, nghi ngờ không thôi. Khuê danh không nói, nhưng tên tự của mẫu thân xưa nay không có mấy người biết, càng không cần nói đến cái người đi sứ thay hoàng hậu kia. Cái kẻ Đột Quyết khó hiểu này, từ nơi nào nghe được nó?

Đoạn Văn Ương êm ái nói: “Hơn ba mươi năm trước, Tần Song Hàm đi tới Đột Quyết, bái nhập sư môn ta, dựa vào tín nhiệm cùng sủng ái của sư tôn ta, nhân dịp đêm tối trộm lấy tín vật của người mang về Trung Nguyên. Bây giờ sư tôn ta có lệnh, mệnh ta tới tìm người này, mang tín vật về. Ta sau khi vào Trung Nguyên liền khổ sở kiếm tìm, không nghĩ tới ngẫu nhiên đến Trường An lại giáp mặt Tần lão phu nhân. Lúc này ta mới biết, Tần Song Hàm ta tìm khắp nơi không thấy, lại chính là mẫu thân của Mỹ Dương huyện công, Tần lão phu nhân!”

Hắn lại cười nói: “Tần lão phu nhân những năm này quả thật ẩn giấu quá sâu, ai có thể ngờ được, Tần lão phu nhân đại môn không ra cổng sau không bước lại chính là A Y Tát Ngô Liệt ở tái ngoại năm đó đây!”

Tô Tiều: “Hồ ngôn loạn ngữ! Mẫu thân ta chưa từng bao giờ đi tới tái ngoại Đột Quyết. Ngươi muốn tìm người thì đi chỗ khác mà tìm, đừng có tùy tiện dội nước bẩn lên Tô gia chúng ta, cho rằng Tô gia ta dễ bắt nạt thì lầm rồi!”

Đoạn Văn Ương nhíu mày, sang sảng nói: “Tần lão phu nhân, chuyện ngài đã làm, còn muốn thề thốt phủ nhận hay sao? Nếu ta nhớ không nhầm, chiếc nhẫn ngài đang đeo trên tay phải kia, chính là thánh vật năm đó của tộc ta, cũng là tín vật đại biểu cho thân phận của sư tôn ta, đồ đằng trên mặt nhẫn, chính là kim liên hoa* đặc thù của tộc ta, cái này chẳng lẽ cũng là trùng hợp.”

*Kim liên hoa: Hoa sen vàng.



Lời này đột ngột nói ra, làm tất cả mọi người đều bối rối, không tự chủ mà đưa mắt nhìn về phía tay của Tần lão phu nhân.

Người kia trên tay xác thực có mang một chiếc nhẫn, trên mặt khảm thủy tinh, phía dưới lớp này có một hoa văn màu vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng đẹp đẽ.

Mắt thấy biến cố hôm nay khó mà cắt được, Tô Uy âm thầm hối hận sao vừa rồi lúc Đoạn Văn Ương đi vào mình lại không ngăn cản.

Thanh Đô công chúa trầm giọng nói: “Không cần quan tâm ngươi muốn cái gì, hôm nay là ngày mừng thọ của Tần lão phu nhân, mọi người vui vẻ đứng ở đây vì muốn chúc thọ người, vậy mà ngươi lại cố tình đi vào quấy rối, còn nói là phụng mệnh hoàng hậu. Nếu đã vậy, ngươi lập tức cùng ta vào cung, đến trước mặt hoàng hậu đối chất. Ngược lại ta thật sự muốn xem xem, vì sao hoàng hậu lại dám cho ngươi đến phá hoại tiệc mừng thọ của người khác!”

Đoạn Văn Ương không chút hoang mang: “Hoàng hậu phái ta tới đây tặng lễ. Sứ mệnh hoàng hậu giao ta đã hoàn thành, chuyện hiện tại, là chuyện riêng, có liên quan đến sư môn của ta. Bê hạ anh minh thần võ, nếu lão nhân gia người biết rõ ngọn nguồn, chắc chắn cũng sẽ không ngăn ta đòi lại thứ đồ vốn nên thuộc về tộc ta từ trong tay Tần lão phu nhân!”

Hắn ngạo nghễ nói: “Huống hồ, bằng vào tên tuổi của sư tôn ta, làm sao cần phải gây khó dễ cho một người như Tần lão phu nhân!”

Lý Thanh Ngư: “Sư tôn của ngươi là ai?”

Đoạn Văn Ương khẽ mỉm cười: “Chính là Đột Quyết Hồ Lộc Cổ!”

Lời này vừa ra, mọi người càng thêm kinh ngạc, ồ lên.

Hồ Lộc Cổ là ai cơ chứ. Hai mươi năm về trước hắn từng cùng với đệ nhất cao thủ Kỳ Phượng Các giao thủ, trận chiến này toàn thiên hạ đều biết, đến nay vẫn là chủ đề cho bao câu chuyện. Hồ Lộc Cổ thua trận, bị ép lập lời thề trong vòng hai mươi năm không được bước chân vào đất Trung Nguyên. Hai mươi năm đã qua, hắn thật sự chưa từng đặt chân tới.

Võ công đạt đến cảnh giới như Kỳ Phượng Các và Hồ Lộc Cổ, mặc dù thua trận cũng không có khả năng mất đi tính mạng. Năm đó Kỳ Phượng Các tuy là thiên hạ đệ nhất, nhưng Hồ Lộc Cổ cũng không kém quá xa. Kỳ Phượng Các căn bản không thể gϊếŧ được hắn, chỉ có thể ép hắn lập lời thề.

Dựa theo phong cách hành sự của Yến Vô Sư, nếu hắn có cơ hội khiến cho đối phương phải lập lời thề, thì có lẽ hắn đã lập tức gϊếŧ phứt Hồ Lộc Cổ đi rồi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh lỗi lo về sau. Mà Kỳ Phượng Các rõ ràng không phải loại người như vậy, hắn nhìn ra dã tâm của Đột Quyết đối với Trung Nguyên, cũng kính trọng Hồ Lộc Cổ là một đại tông sư, không muốn nhục nhã đối thủ, bởi vậy chỉ lập xuống ước hẹn hai mươi năm.

Hai mươi năm sau, Kỳ Phượng Các đã không còn trên nhân thế, Hồ Lộc Cổ cũng không có quay lại Trung Nguyên, đến thay chính là hai người đồ đệ của hắn. Một người Côn Tà, trên Bán Bộ Phong đánh bại Thẩm Kiều, một người bất chợt đến thăm Tô phủ, nói mẫu thân của Tô Uy- Tô Tiếu là đệ tử của Hồ Lộc Cổ.

Trước một tin tức không có gì là mới mẻ, sau khi Thẩm Kiều rớt vực, Huyền Đô Sơn cũng đổi chủ, dần dần không còn nhiều người nhớ đến vị chưởng giáo này nữa, chỉ khi có người nhắc đến trận chiến đó, thì sẽ khó tránh khỏi phải than thở một tiếng, cảm thấy Kỳ Phượng Các không người nối nghiệp.

Mà sau chuyện này, lại đang ở trước mặt mọi người trình diễn, có thể nói là kinh động thiên hạ.

Không cần biết việc này là thật hay giả, danh dự của Tần lão phu nhân tất nhiên bị tổn hại. Tô Tiếu giận tím mặt, cũng không muốn nhiều lời, nâng kiếm muốn làm cho Đoạn Văn Ương câm miệng.

Nhưng đúng lúc đó, Tần lão phu nhân được hai huynh đệ họ Tô che chở phía sau lại mở miệng hỏi: “Tín vật của Hồ Lộc Cổ, sao hắn không đích thân đến lấy, ngược lại còn muốn sai ngươi tới?”

Nghe ngụ ý trong lời này, đúng là chính mồm thừa nhận tính chân thực trong lời nói kia của Đoạn Văn Ương.

Tô Tiếu ngây người, quay đầu lại, không dám tin: “Nương, người…”

Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Người cái gì mà người, con nói xem tín vật này có tác dụng gì? Kim liên hoa là biểu tượng của Đột Quyết, có nó trong tay, Hồ Lộc Cổ có thể hiệu lệnh nhóm cao thủ Ba Tư, Thổ Cốc Hồn, Vu Điền, Đảng Hạng, trợ giúp Đột Quyết Khả Hãn xâm phạm Trung Nguyên. Năm đó Bắc Chu chưa kiến quốc, đông tây chiến hỏa không ngớt, nguyên khí đại thương, làm sao có thể chịu nổi Đột Quyết tụ họp quy mô lớn xuôi nam tấn công, xâm nhập Trung Nguyên. Ta lấy đi tín vật, Hồ Lộc Cổ không có cách nào tự xưng là Bái Hỏa Giáo chính tông, hiệu lệnh quần hùng tái ngoại, Đột Quyết như mất đi bàn tay đắc lực, chẳng lẽ có gì không đúng?”

Hai huynh đệ Tô Uy Tô Tiều cũng không biết mẫu thân còn có một đoạn quá khứ như vậy, nghe mà giật mình.

Tần lão phu nhân dứt lời, liền nói với Đoạn Văn Ương nói: “Chiếc nhẫn này quả thật là cựu vật của Hồ Lộc Cổ, cũng là do chính ta mang về Trung Nguyên. Đã nhiều năm như vậy, Hồ Lộc Cổ không hề phái người tới lấy, tại sao ba mươi năm trôi qua, lại đột nhiên phái ngươi đến đây?”

Đoạn Văn Ương không chút hoang mang: “Đây là di mệnh trước lúc lâm chung của sư tôn ta, thân làm đệ tử tất nhiên phải thay hắn hoàn thành.”

Tần lão phu nhân hơi chấn động một cái, lại tựa như không mấy ngạc nhiên, nàng trầm mặc nửa ngày, chỉ nói bốn chữ: “Quả nhiên! Quả nhiên!”

Đoạn Văn Ương: “Nếu lão phu nhân đã thừa nhận, tất cả liền dễ nói chuyện. Xin ngươi giao nhẫn lại, hoàn thành tâm nguyện của sư tôn ta.”

Dứt lời hắn tựa như nhớ tới cái gì, đưa mắt nhìn quanh một chút, cuối cùng rơi lại trên người Thẩm Kiều, như là vừa mới phát hiện ra đối phương: “Thật là trùng hợp, hóa ra Thẩm chưởng giáo cũng ở đây, vậy có thể phiền ngài làm chứng giùm không?”