Editor: Thiếu Quân
Trên tay Trần Cung nắm chặt một thanh kiếm, Thẩm Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là thanh kiếm có tàn quyển “Chu Dương Sách” bên trong, sau đó bị Trần Cung hiến cho Vũ Văn Uân, Thái A Kiếm.
Thân kiếm khoát lên người thứ tử của Phổ Lục Như Kiên. Thanh kiếm này là danh kiếm thời cổ, được Âu Dã Tử và Kiền Tương cùng nhau tạo nên, vô cùng sắc bén, lưỡi kiếm chỉ thoáng đặt lên cổ đối phương, đã vẽ ra một đường máu trên da thịt trắng mịn của đứa nhỏ.
“A Quảng, không được vọng động.” Thẩm Kiều nói với đứa nhỏ, nhũ danh này hắn từng nghe Phổ Lục Như Kiên gọi.
Trần Cũng khẽ mỉm cười: “Yên tâm đi, ta không có ý thương tổn đến tính mạng của Nhạn Môn quận công, chỉ cần vật tới tay, ta lập tức rời khỏi nơi này, trốn đi chỗ khác, tuyệt không làm bậy trước mặt ngươi, không cần lo lắng.”
Thẩm Kiều: “Ngươi muốn gì?”
Trần Cung đưa tay ra hiệu: “Mời ngồi.”
Hắn có con tin trong tay, cho nên không sốt ruột chút nào. Nếu hắn đã không vội vã, vậy Thẩm Kiều tất nhiên càng không được gấp.
“Thẩm Kiều, chúng ta quen nhau từ thuở hàn vi, có thể nói là bằng hữu cùng chung hoạn nạn. Thực không dám giấu, trong lòng ta vẫn luôn mang theo một phần cảm kích với ngươi, không ngờ lần đầu tiên chúng ta có thể bình thản ngồi đối diện nhau, lại là lúc này ở đây.” Trần Cung bỏ qua mọi khách sáo, không gọi Thẩm đạo trưởng nữa, mà gọi thẳng tên hắn.
“Bần đạo không nhận nổi phần cảm kích này của Triệu quốc công.” Thẩm Kiều nói.
Trần Cung mỉm cười: “Cón nhớ lúc trong ngôi miếu đổ, ngươi giúp ta đuổi đám du côn đó đi, còn cho ta bánh kẹp thịt lừa để ăn. Khi đó ta chỉ nghĩ, đây là kẻ ngu si từ nơi nào đến vậy, rõ ràng thân thủ tốt như vậy, lại tự nguyện đem bánh cho ta ăn. Lúc đó ta cũng chỉ là đứa trẻ của gia đình bần cùng ngay cả cơm cũng ăn không no, chứ đừng nói gì đến đọc sách tập viết, ngay cả giang hồ là cái gì cũng không biết. Mãi đến tận rất lâu sau này, ta mới hiểu được, hóa ra trong chốn giang hồ ngươi từng có địa vị cao và danh tiếng lợi hại như vậy, nhưng lại bởi vì một trận đánh mà cái gì cũng không còn, để rồi sa sút đến mức kéo theo một thân bệnh tật, lưu lạc giang hồ.”
“Chúng ta một đường gian khổ, vất vả lắm mới trốn được tới thành Hoài Châu, mắt thấy ước muốn góp sức cho Lục Hợp Bang của ta dần dần đến gần, ta vô cùng mừng rỡ. Ai ngờ lúc này, ngươi lại đột nhiên đưa ra chủ ý mỗi người một ngả.”
Thẩm Kiều vốn không muốn nói chuyện, thấy đối phương dừng lời, mới nói: “Ta chia tay với ngươi, cũng không phải vì chê ngươi là gánh nặng, mà là sợ liên lụy đến ngươi.”
Câu giải thích này đã muộn quá lâu, đối với Thẩm Kiều mà nói, căn bản không cần phải nói ra. Hắn trải qua quá nhiều phản bội, quá nhiều lòng người hiểm ác, càng thêm tin tưởng bốn chữ thanh giả tự thanh. Nếu như Trần Cung nghi ngờ hắn, cho dù hắn có nói nhiều hơn nữa, cũng có tác dụng gì đâu?
Trần Cung nở nụ cười: “Lúc đó ta quả thật dùng lòng tiểu nhân đo tâm quân tử, nghĩ rằng ngươi chê ta phiền toái, có ý định bỏ lại ta, cho nên trong tâm vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Cho dù không có một lần này, đυ.ng phải Mục Đề Bà, ngươi cũng sẽ vẫn không chút do dự bán đứng ta, là phải hay không phải, nhiều lời có ích gì?”
Cho dù da mặt Trần Cung có dầy hơn nữa, nghe thấy những lời này, trên mặt cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng, nhưng rất nhanh hắn đã lại nở nụ cười: “Dù như thế nào, vừa rồi ta cũng đã nói, trong tâm ta trước sau vẫn mang lòng cảm kích với ngươi. Nếu như không có ngươi mang ta rời khỏi huyện thành nhỏ kia, lúc này nói không chừng ta vẫn mãi như vậy, ba bữa không đủ sống, nói không chừng còn phải chịu sự bóc lột dây dưa của kế mẫu nữa.”
Thẩm Kiều: “Trần Cung, tuy rằng ngươi không hề biết chữ, nhưng qua tai lại chưa từng quên. Trên đạo lý đối nhân xử thấy cũng khéo léo đưa đẩy hơn ta nhiều. Với tư chất và khả năng luyện võ kỳ tài của ngươi, cho dù là ở trên giang hồ cũng rất hiếm thấy. Cho dù không có ta, ngươi cũng vẫn sẽ có ngày nổi danh. Sở dĩ ngươi lưu lạc tới bước đường hôm nay, cũng không phải do tư chất của ngươi không bằng người, mà là do ngươi đã đi lầm đường.”
“Không, ngươi sai rồi.” Trần Cung lắc đầu một cái: “Sở dĩ ta đi sai nước cờ này, không phải là vì ta đi nhầm đường, mà là do vận may của ta không tốt.”
“Thẩm Kiều, ngươi từ trên Bán Bộ Phong ngã xuống, nếu như không có Yến Vô Sư đúng lúc đi ngang qua, ngươi có thể được cứu sao. Nếu như lúc đó đổi lại là Úc Ái hoặc Côn Tà đi xuống tìm kiếm, ngươi đã sớm mất mạng rồi đúng không? Ta nghe nói từ nhỏ ngươi đã mất phụ mẫu, nhưng lại có thể bái vào môn hạ của Kỳ Phượng Các học tập. Chỉ là người tư chất tốt ở trên đời này có hàng vạn kẻ, dựa vào cái gì lại đến phiên ngươi được Kỳ Phượng Các coi trọng chứ? Ngày đó lúc ta quen ngươi, hai mắt ngươi đều mù, võ công mất hết, nhìn qua chẳng có gì khác đám phế nhân. Nếu không phải có được
“Chu Dương Sách”, làm sao cso thể như cây khô gặp xuân, một lần nữa trở lại hàng ngũ cao thủ? Xét cho cùng, cũng chỉ là vì vận may của ngươi tốt hơn so với người khác mà thôi. Nếu như ta có được một nửa số mệnh như ngươi, làm sao phải sầu vì đại sự chứ?”
Thẩm Kiều trầm mặc chốc lát: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu như ngươi đã muốn nghĩ như vậy, ta cũng không còn gì để nói.”
Trần Cung cười nói: “Xem ra ngươi cũng không ủng hộ lời ta nói. Ta biết ngươi là chính nhân quân tử, xưa nay không nhìn lọt mắt đám người dựa vào bàng môn tà đạo mà leo lên đứng ngang hàng cùng ngươi. Ngươi xem, nếu như không phải hôm nay ngươi giúp Phổ Lục Như Kiên phát động cung biến, ta vẫn mãi là Triệu quốc công, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nhưng hết cách rồi, ta biết Vũ Văn Uân chết, ở Chu quốc này ta lập tức không còn đất dung thân. Phổ Lục Như Kiên cũng giống Vũ Văn Ung, loại người như bọn họ, tuyệt đối bất đồng với Vũ Văn Uân hay Cao Vĩ, nhất định sẽ không tiếp tục trọng dụng ta. Nói không chừng vì muốn chứng minh sự thay đổi của triều đại mới, còn muốn đêm mấy tên “Nịnh thần” như ta ra gϊếŧ. Cho nên hôm nay chúng ta đành phải ngồi lại nơi này bàn điều kiện vậy.”
“Ta biết nội cung triều Chu có giấu một cuốn “Chu Dương Sách”, mà sau khi Vũ Văn Ung chết, ta cũng từng được Vũ Văn Uân cho phép tìm kiếm trong cung, nhưng lại không hề tìm ra. Ta nghĩ, thứ đồ vật kia, hẳn là có người thừa dịp loạn lạc cầm đi. Đối với người bình thường mà nói, lấy được tàn quyển cũng không có mấy tác dụng, trừ phi là người trong giang hồ. Cho nên Hoán Nguyệt Tông là bên khả nghi nhất. Ngươi và Yến Vô Sư quan hệ không tồi, chắc hẳn hắn cũng đã đem tàn quyển kia cho ngươi xem rồi chứ?”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Không sai, tàn quyển kia hiện giờ quả thực nằm trong tay ta, chỉ là không phải do Yến Vô Sư đưa, mà là Phổ Lục Như Kiên cho ta.”
Trần Cung bừng tỉnh: “Chẳng trách, nữ nhi của Phổ Lục Như Kiên là hoàng hậu của Vũ Văn Uân, tất nhiên có khả năng gần quan được lợi! Võ công của ngươi có thể khôi phục nhanh như vậy, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với “Chu Dương Sách”.”
Câu nói này không phải câu hỏi, mà là khẳng định, bởi vì Trần Cung cũng từng tự mình luyện qua “Chu Dương Sách”. Chiếu theo lời này, võ công của hắn và Thẩm Kiều thật ra lại là có điểm tương tự như nhau.
Thẩm Kiều: “Ngươi muốn bảo ta dùng “Chu Dương Sách” đổi lấy Nhạn Môn quận công.”
Trần Cung mỉm cười: “Không sai, chỉ là ta không chỉ muốn cuốn được giấu trong nội cung triều Chu kia, mà phần trong Huyền Đô Sơn của các ngươi, ta cũng muốn.”
Thẩm Kiều: “Cuốn Phổ Lục Như Kiên đưa cho ta, hiện giờ đang ở trên người ta, ta có thể cho ngươi. Nhưng tàn quyển nằm trong Huyền Đô Sơn đã sớm bị sư tôn ta tiêu hủy, ta chỉ có thể đọc ra nội dung, chứ không có bản gốc. Sợ rằng ngươi sẽ hoài nghi ta có gian lận gì trong đó.”
Trần Cung: “Đổi thành người khác, có thể ta sẽ hoài nghi. Nhưng là ngươi, ta lại hoàn toàn tin tưởng.”
Thẩm Kiều thần sắc nhàn nhạt: “Đa tạ sự tin tưởng của ngươi.”
Hắn lấy phần “Chu Dương Sách” kia ra ném cho Trần Cung.
Mấy quyền “Chu Dương Sách” đều được viết lên tấm lụa, mực viết đều được điều chế riêng, đảm bảo qua thời gian dài không bị phai màu. Tấm lụa khá nhẹ, có thể dễ dàng bảo quản. Trần Cung cầm vào trong tay lại nhẹ tựa như không. Chỉ là loại vật liệu này vốn khó kiếm, hắn vừa nắm vào trong tay, liền biết nó giống hệt như cái mình lấy ra từ Thái A kiến, đều là đồ thật.
Hắn vươn tay tiếp lấy, lại đưa tay nhét vào trong ngực: “Phiền ngươi đem nội dung trong quyển giấu tại Huyền Đô Sơn nói ra, đợi ta nhớ xong, sẽ lập tức thả Nhạn Môn quận công ra.”
Người ở trong tay Trần Cung, hắn là người đang nắm quyền chủ động, cho nên không hề sợ hãi.
Thẩm Kiều thấy sắc mặt đứa nhỏ trong ngực hắn vẫn khá ổn, liền đem nội dung trong quyển “Chu Dương Sách” thuộc Huyền Đô Sơn kia nói ra.
Trần Cung ngưng thần lắng nghe, đợi hắn đọc xong, liền gật gật đầu: “Ta nhớ rồi, trong đó vẫn có chút câu từ chưa lý giải hoàn toàn được. Chỉ là lúc này trận chiến trong cung kia cũng đã dừng, chờ Yến Vô Sư đuổi kịp tới đây, ta lấy một địch hai, không hẳn có thể chiếm được tiện nghi, cho nên lần này không kịp thỉnh giáo ngươi, có chút đáng tiếc.”
Thẩm Kiều: “Yến Vô Sư giao thủ với Tuyết Đình, trong thời gian ngắn cũng không kịp tới đây. Nếu ta đã thực hiện lời hứa, vẫn xin ngươi cũng tuân thủ ước hẹn, thả người ra, ta sẽ tự mình bảo vệ ngươi an toàn rời kinh.”
Trần Cung cười nói: “Bỏ đi, ngươi không ra tay, không có nghĩa là người khác cũng không ra tay. Ta biết thủ hạ của Yến Vô Sư vẫn còn một đệ tử ở lại trong kinh. Với thân thủ hiện giờ của ta, có thể đánh ngang tay với hắn. Chỉ là ta không muốn mạo hiểm, đành phải ủy khuất Nhạn Môn quận công đi theo ta một đoạn. Chờ ra khỏi kinh thành, ta tự nhiên sẽ thả hắn xuống.”
Thẩm Kiều biết cùng người như hắn nói chuyện chữ tín cũng là vô dụng, tức giận cũng chẳng để làm gì, cho nên sắc mặt vẫn không hề đổi, chỉ nhìn hắn một lát, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng nếu như ngươi không chịu tuân thủ ước định thả người, cho dù ngươi ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ đuổi theo truy sát đến cùng.”
Trần Cung cười ha ha: “Ngươi yên tâm, ta mang theo một cái phiền phức như vậy để làm gì chứ? Phổ Lục Như Kiên nhiều nhi tử như vậy, ta cũng không uy hϊếp được hắn a, cũng chỉ có thể dùng nó để đổi lấy “Chu Dương Sách” thôi!”
Hắn ôm con tin đứng dậy đi ra khỏi nhà. Ngoài cửa từ lâu đã đứng một chiếc xe ngựa, ngồi đầu xe đảm nhiệm chức vụ phu xe chính là Mộ Dung Thấm.
Tuy rằng nhìn qua Trần Cung khá là bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại chưa từng ngừng phòng bị Thẩm Kiều, chỉ lo hắn đột nhiên gây khó dễ.
Giữa lúc hắn chuẩn bị nhấc đứa nhỏ lên xe, phía sau đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh nhỏ bé. Tiếng xé gió từ xa đến gần, đánh úp về phía sau gáy hắn!
Thân hình Mộ Dung Thấm hơi động, lúc này liền nhào tới che ở phía sau cho Trần Cung.
Chỉ là trong chớp mắt, dù là Mộ Dung Thấm tới để giúp đỡ, Trần Cung vẫn khó tránh khỏi theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chính cái quay đầu này, Thẩm Kiều liền động.
Thân hình của hắn nhanh như quỷ mị, chờ đến lúc tới trước mặt Trần Cung, Trần Cung thậm chí vẫn còn chưa nhìn thấy phía sau xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy cổ tay đau xót. Thái A kiến từ trong tay rơi xuống, trong l*иg ngực cũng không còn người. Thẩm Kiều đã ôm lấy Phổ Lục Như Anh, một tay khác ấn về phía l*иg ngực hắn.
Trần Cung chỉ cảm thấy ngực ngộp đau, người không tự chủ được bay về phía sau như diều đứt dây, nhờ va vào cột trụ hành lang mà ngừng lại thế đi, nặng nề ngã xống trên nền đất.
Một chưởng này của Thẩm Kiều, dùng tới đủ bảy tám phần công lực, uy lực tất nhiên không hề nhỏ.
Trần Cung phun ra một ngụm máu rơi trên nền đất, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Kiều đã điểm quanh đại huyệt trên người hắn. Sau đó ánh kiếm Thái A lóe lên, Trần Cung không nhịn được mà la lên thảm thiết, mở to hai mắt không dám tin, mọi việc đáng ra vẫn nằm trong tay lại trở thành như vậy.
“Ngươi! Nội lực của ta! Thẩm Kiều, ngươi dám phế bỏ võ công của ta!” Hắn trừng muốn rách cả mí mắt. Tất cả văn nhã kèm theo thân phận từng bước đi lên của hắn phảng phất như biến thành tro bụi. Thời khắc này, hắn giống như đã trở lại thành thiếu niên bần cùng chỉ có thể dựa vào ngôi miếu đổ nát để che nắng che mưa kia: “Ngươi dám phế bỏ võ công của ta! Ngươi dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!!”
Thẩm Kiềm ném Thái A kiếm xuống đất: “Tất cả thay đổi trong vận mệnh của ngươi, đều bắt đầu từ khi gặp ta trong căn miếu đổ. Đã như vậy, cũng nên do ta chấm dứt tất cả những thứ này. Ngươi mang tâm tính lệch lạc, võ công với ngươi mà nói, chỉ là công cụ giúp ngươi trèo cao, nhưng đối với người khác mà nói, lại rất có thể trở thành tai ương ngập đầu.”
Hắn lắc đầu một cái: “Trần Cung, ngươi không xứng luyện võ.”
“Xứng hay không, không phải do ngươi quyết định!” Trần Cung nghiến răng nghiến lợi. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, giờ khắc này Thẩm Kiều đã biến thành thịt vụn từ lâu: “Ngươi là cái thá gì, bất quá chỉ là con chó dưới thân Yến Vô Sư, dựa vào nhan sắc, lừa y đem “Chu Dương Sách” cho mình. Ngươi thì có gì tốt hơn ta chứ!”
Ô ngôn uế ngữ không ngừng tuôn ra từ trong miệng hắn. Thẩm Kiều đang định điểm luôn cả á huyệt của hắn, đã thấy Phổ Lục Như Anh khom lung nhặt Thái A kiếm lên, nắm chặt cán, thân kiếm nghiêng tới, trực tiếp đâm vào lòng hắn!
Một luồng máu tươi phun ra, Trần Cung trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt!
Thẩm Kiều kinh ngạc: “Ngươi…”
Phổ Lục Như Anh hừ một tiếng đối với thi thể của Trần Cung, sắc mặt tàn nhẫn: “Bại hoại thấp hèn, cũng dám bắt bản quận công làm tin!”
Chỉ sợ Trần Cung có nghĩ nát óc, cũng không thể nào ngờ được chính mình cuối cùng lại chết trên tay một đứa nhỏ.
Mà ở phía bên kia, Biên Duyên Mai cũng đã chế phục được Mộ Dung Thấm, đánh hắn trọng thương.
* Bổ sung chút xíu về lịch sử: Phổ Lục Như Kiên sau này trở thành Tùy Văn Đế, một trong những vị hoàng đế quan trọng nhất trong lịch sử Trung Hoa, là người đem lại thái bình thịnh trị cho Trung Hoa sau hàng trăm năm chia cắt. Chỉ là đến những năm cuối đời, tính tình ông bắt đầu thay đổi, thêm vào đó ông còn bị con trai thứ là Tấn vương Dương Quảng (Phổ Lục Như Anh) nịnh bợ, phế thái tử Dương Dũng lập Dương Quảng thế ngôi. Sau khi ông mất, Dương Quảng lên ngôi, niên hiệu Tùy Dạng Đế, là người đã đánh mất giang sơn nhà Tùy.
Cho nên đứa nhỏ Như Anh này từ nhỏ đã bộc lộ bản chất độc ác, quả là không tốt mà ~~~