Cô không nhẫn tâm, sức lực này, thay vì nói là cắn, gọi là liếʍ thì đúng hơn. Cơ bắp của người đàn ông vốn săn chắc, làm gì có thịt dư để cái miệng nhỏ của cô cắn dễ dàng.
Hai cánh môi dán sát vào da thịt, hàm răng cọ qua cọ lại cánh tay anh, không tìm được chỗ nào để cắn cả, anh lập tức dỗ dành cô: "Anh không sợ đau... Bé cưng cứ cắn thoải mái, em cắn càng mạnh..."
Anh vốn đang dịu dàng đột nhiên tăng thêm sức lực, côn ŧᏂịŧ đâm thật mạnh vào miệng huyệt của cô, thở hổn hển tiếp tục nói: "Em cắn càng mạnh... Anh sẽ càng thoải mái... Anh thoải mái thì sẽ bắn ra... A..."
Tống Chỉ thở hắt ra một hơi thật dài, vì anh vừa mới đυ.ng vào miệng huyệt của cô. Cô gái kẹp chặt hai chân trong vô thức. Cô đột nhiên kẹp một cái, thiếu chút nữa đã khiến anh buông vũ khí đầu hàng, bắn ra.
Anh lập tức rên cho cô nghe: "Bé cưng... Em kẹp chặt làm tiểu da^ʍ oa thật sướиɠ... Dùng sức một chút nữa... là bắn ra rồi... bắn cho em... đều cho em..."
Anh càng thêm dùng sức đâm thọc, mong đợi cô gái phối hợp với anh một lần nữa.
"Chặt chút nữa, dùng mông kẹp nó... Đúng rồi... A... Cứ như vậy... Tiểu da^ʍ oa bị em kẹp sướиɠ muốn chết rồi... A..."
Quân Thiên chỉ vừa mới buông xuống một chút phòng bị nhờ sự dịu dàng của anh ta, ai mà biết người đàn ông này chỉ có da^ʍ hơn chứ không có da^ʍ nhất, không ngừng dùng ngôn ngữ kí©h thí©ɧ thần kinh của cô. Cô bỗng nhiên há to cái miệng nhỏ, cắn thật mạnh vào chỗ yếu ớt nhất trên cánh tay anh ta.
Oán giận mà nghĩ, không phải anh bảo tôi cắn anh sao? Tôi cắn đứt tay anh!
Với cái cắn này của cô, thân thể đàn ông như bị điện giật, không ngừng run rẩy, ám chỉ rằng người đàn ông lại cảm thấy sướиɠ thêm một chút: "A... Chính là như vậy... Bé ngoan cắn tiểu da^ʍ oa thật sướиɠ..."
Anh càn rỡ khẽ hôn lên cái cổ thon dài của cô: "... Bé cưng cắn thật chặt... Trên dưới đều chặt... Chúng ta đến cùng nhau nào..."
Người đàn ông càng thêm dùng sức thọc vào rút ra, tinh hoàn nảy lên đập vào hai cánh mông của cô, cùng với côn ŧᏂịŧ, lúc lên lúc xuống ra vào. Tiếng va chạm "bạch bạch bạch" truyền đến từ phía sau, tay cũng không quên vuốt ve hai vυ" sưng đỏ của cô, nắm chặt rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại.
Cô có thể cảm nhận được dưới thân đang không ngừng tiết ra nhiệt dịch, một loại kɧoáı ©ảʍ mới mẻ chỉ thuộc về việc làʍ t̠ìиɦ quét qua đầu cô. Quân Thiên ưm ưm lắc đầu, răng lại càng thêm dùng sức, bắp đùi vô thức nâng lên khi anh ta va chạm, rồi lại hạ thấp xuống khi anh ta rút ra, kẹp chặt lúc anh ta đâm vào, rồi lại buông ra khi anh ta rời khỏi, hoàn toàn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, phối hợp với từng động tác của anh ta.
Cắn chết anh ta, bấm gãy anh ta, ai bảo anh ta bắt nạt người khác.
Anh ta ở phía sau cô, nặng nề di chuyển, cùng với việc cô dùng hết sức lực kẹp chặt chân, côn ŧᏂịŧ sung huyết đến tận cùng chống vào mông cô, bắn ra giữa hai chân cô. Cô như bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực làm bỏng, thân thể không khống chế được mà co rúm lại, thân dưới căng trướng không thể kìm hãm, từng giọt từng giọt ái dịch phun ra, băng vệ sinh và qυầи ɭóŧ cũng không ngăn được, chảy ra từ khe hở, dính vào côn ŧᏂịŧ mềm nhũn.
Ký ức cuối cùng của Quân Thiên đối với đêm nay, là nước ấm mơn trớn thân thể, người đàn ông đã xong việc tẩy rửa cho món đồ chơi mà mình yêu thích.
_____________
Kẻ ô đen trắng là phong cách chủ đạo của phòng làm việc. Tống chỉ nhắm nghiền mắt, hồi tưởng lại nhiệt tình đêm qua của cô gái nhỏ trong đầu, trợn mắt một cái, chỗ bụng dưới lại dựng thành lều trại. Động tác của người đàn ông hết sức ưu nhã (tao nhã + đẹp đẽ), cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần tây xuống một nửa, rồi sau đó móc từ trong ngực áo ra cái qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt dính dâʍ ŧᏂủy̠ tối hôm qua của cô gái nhỏ. Đầu tiên đưa lên chóp mũi hít vài cái thật sâu, tinh hoàn giật giật, mãi đến khi dươиɠ ѵậŧ sung huyết tím đen lại to lên vài phần, mới dùng qυầи ɭóŧ bọc lại, vuốt ve lên xuống.
Trợ lý nam đi đến phòng làm việc, đang định gõ cửa, đột nhiên có tiếng ưm ưm a a từ bên trong truyền đến.
"A... Thiên Thiên... Thiên bảo... Anh trai bị em sờ thật thoải mái... Ưʍ... A... Sướиɠ chết anh trai rồi..."
Trợ lý nam tuổi còn trẻ, xấu hổ dùng tay gãi gãi mũi. Cũng cùng là đàn ông, làm sao cậu ta lại không hiểu âm thanh này có nghĩa gì.
"A... Ưʍ... Giỏi quá... Chính là như vậy... Sức lực vừa phải... Muốn bắn, bắn vào tay em, bắn cho Thiên bảo nhà anh..."
Trợ lý nam lập tức nghĩ, ông chủ của bọn họ bảo cậu ta tìm người bắt cóc một nữ sinh, tên là Quân Thiên thì phải, là một người câm nhỏ xinh đẹp.
Kỹ thuật của người câm nhỏ xinh đẹp hẳn là không tồi, ông chủ Tống Chỉ nhiều năm mặt lạnh đến nỗi đông chết người của cậu ta ấy vậy mà rêи ɾỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Chậc, trợ lý lại sờ sờ cái mũi, cậu ta vẫn là nên đợi lát nữa rồi đến.
Đi ra phòng ngoài, nữ thư ký thấy trong tay cậu ta còn cầm văn kiện, tò mò hỏi: "Tống tổng không ở bên trong sao?"
Cứ như là mình làm chuyện xấu vậy, trợ lý chột dạ trả lời: "Ừ..."
Sau đó cũng mặc kệ nữ thư ký lẩm bẩm, hệt như sợ làm phiền ông chủ đang làm việc bên trong, rón rén đi ra ngoài.
Trợ lý nam không biết rằng, Tống tổng nhìn như cấm dục của bọn họ chỉ là đang nảy ý da^ʍ với cái qυầи ɭóŧ của người ta mà thôi.