Quyển 1 - Chương 11

Thẩm cô nương ngầu dã man!!!

Nhất định mang dòng máu Bích Thương Vương rồi!

#Vy

___***___

#trans: Mạt Họa

Giống như từ những con nhện lúc nãy bị Chiêu Hoa chém kết hợp lại với nhau, thân hình đồ sộ cao hơn người trưởng thành, bò lổm ngổm trên đất, mỗi bước đi mang theo một loại u ám đáng sợ.

Chiêu Hoa nghiêm mặt, hắn định tiến lên một bước kéo Thẩm Như Như ra sau lưng, nhưng lần này hắn còn chưa động, Thẩm Như Như liền ngăn hắn lại: "Ngươi trên người có thương tích, để ta tới."

Chiêu Hoa chớp mắt: "Không sợ nữa?"

"Lúc nãy vì nhiều quá nên mới sợ." Thẩm Như Như vừa nói, vừa cắn rách ngón tay cái, máu tươi trên ngón tay cái chảy ra, nàng xoa vào lòng bàn tay, chắp hai tay lại, chờ hai bàn tay mở ra, lại có một thanh kiếm nhuốm đầy ma khí xuất hiện trên tay nàng, "Đây chỉ là một yêu quái, có thể đối phó." Giọng nói nàng vừa dứt, tung người tiến lên, hướng đầu con nhện chém tới.

"Nơi này có nhện, giống ban nãy có Ma Xà, có lẽ tâm trận ở gần đây! Ta chế ngự nó, ngươi đi tìm."

Trên không trung Thẩm Như Như hét to, nhưng đâu cần nàng ra lệnh, Chiêu Hoa đã sớm đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt quét qua nơi nhện con vừa bò từ lúc đất ra, lại nhìn cây khô bên cạnh.

Đột nhiên, linh quang trong đầu hắn chợt lóe.

Vì sao trước đó sau lưng hắn không có nhện bò ra ngoài?

Ánh mắt Chiêu Hoa rơi vào trên con đường nhỏ họ vừa đi qua, cẩn thận nhìn một chút, đúng lúc bên kia Thẩm Như Như vừa chém đứt một chân con nhện tinh, khí tức động một cái, Chiêu Hoa lại nhìn thấy mặt đất nơi cành khô hai bên đường rơi xuống hơi lung lay một chút!

Hắn bước lùi về hai bước, rút Thái Hi kiếm ra khều đám cành khô kia một cái, cuối cùng dưới tầng tầng lớp lớp cành khô, là một cái đầm nước!

Nơi này cũng có nước, nước chủ sinh, tâm trận quả nhiên ở nơi này!

Chiêu Hoa cầm Thái Hi kiếm đang định chém xuống, bên tai "xẹt" một tiếng tơ nhện trắng lóa bắn tới, dính dính nhầy nhầy, lực bắn tới rất lớn, trực tiếp dính chặt cả người hắn trên đất.

Chiêu Hoa cắn răng, dùng Thái Hi kiếm cứa đứt mạng nhện, hắn quay đầu nhìn con nhện kia một cái, nhưng nhìn thấy cặp mắt trên đầu con nhện kia xoay tròn loạn chuyển, không giống Ma Xà ở trận pháp trước chỉ biết tấn công, nó rõ ràng có ý thức chiến đấu!

Nó muốn đem Thẩm Như Như và hắn vây ở chỗ này, không cho bọn họ chạm vào tâm trận!

"Chế ngự nó cho tốt." Chiêu Hoa quát một tiếng, "Ta đến mở tâm trận!"

Hắn cắt đứt mạng nhện, nhất thời cũng không để ý tới vết thương trên vai vừa được Thẩm Như Như chữa xong. Hắn không còn thời gian trì hoãn việc phá trận pháp này. Hắn giơ cao Thái Hi kiếm, đem tất cả sức mạnh trong cơ thể tụ lại trên lưỡi kiếm.

Thái Hi kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, hắn nghiêm mặt, hung hăng chém một kiếm xuống tâm trận phủ đầy cành cây khô kia.

Hắn không chú ý sau lưng, cho nên thời điểm hắn vung kiếm chém xuống cũng không phát hiện con nhện to trong nháy mắt liền nhảy đến sau lưng hắn, cùng lúc hắn vung Thái Hi kiếm lên, nó cũng phun ra một ngụm khí, hung hãn hướng cổ của Chiêu Hoa mà cắt, muốn lấy đầu của hắn!

Mùi hôi tanh trong miệng con nhện ép tới gần, Chiêu Hoa cắn chặt hàm răng, không tránh không né, tất cả sức mạnh của hắn đều tụ lại ở đây, một đòn này phải chém vào tâm trận, dù cho hắn không ra được, nhưng để Thẩm Như Như ra ngoài vẫn có thể...

Dù cho không biết Thẩm Như Như là địch hay là bạn, có thể cứu liền cứu. Đáng chết thì gϊếŧ, đây cũng là đạo làm quân mà hắn kiên trì.

Một đòn chém xuống, kim quang khai thiên lập địa đánh bay cành khô ra, phá vỡ bùn lầy, mà trong nháy mắt này, hắn nghe "Phụt" một tiếng, một mùi máu tanh quấn quít chóp mũi.

Hắn có chút kinh ngạc quay đầu.

Chỉ thấy hai luồng khí từ miệng của con nhện kia, một luồng phá vỡ l*иg ngực Thẩm Như Như, một luồng bị Thẩm Như Như nhọc nhằn cản lại.

Nàng khóa chặt cổ họng, nhưng vẫn kìm không được trên khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.

"Ngươi cái con sâu lớn này...." Thẩm Như Như cắn răng nói, "Xấu xí đến làm thuốc cũng không xứng!" Nàng gầm một tiếng, trường kiếm trong tay xoẹt ra ma khí, hung hăng chém con nhện kia thành hai khúc.

Mà đồng thời, nàng cũng mất hết sức lực chao đảo về sau một cái, ngã vào trong lòng Chiêu Hoa, hắn bất ngờ không kịp phản ứng chạm phải một bàn tay nhuốm máu tươi.

Ở sau lưng Chiêu Hoa, tâm trận bị Thái Hi kiếm mở ra bắn một đạo ánh sáng trắng, ánh sáng cắn nuốt bốn phía, xé nát con nhện vốn đã thành hai khúc kia, cũng xóa sạch cành khô xung quanh, tất cả cảnh sắc đều bị bạch quang che phủ.

Duy nhất còn lại chính là Chiêu Hoa cùng Thẩm Như Như, bọn họ nương tựa lẫn nhau.