Hôm nay, ta và Khương Trăn ép Thất Nhi và Bát Nhi giao phối, Thất Nhi Bát Nhi là con gà trống gà mái chúng ta mang theo, qua chúng ta nhiều ngày quan sát thấy, khi chúng giao phối thì con trống luôn nhảy lên lưng con mái, dùng tư thế trống trên mái dưới, cho nên đặt tên con trống là Thất Nhi, con mái đặt tên Bát Nhi, lấy từ thành ngữ thất thượng bát hạ. Chúng ta đều thấy đặt tên này rất có thâm ý, ngoại trừ Tiểu Ngũ Nhi và Tiểu Lục Nhi, hai đứa cực kỳ không vui, cảm thấy nghe ra giống như bọn họ chung một nhà với mấy con gà vậy.
Trên đường chúng ta ngày ngày ăn trứng gà, hấp, rán, luộc…ngán rồi.
Vậy nên, hôm nay ta và Khương Trăn quyết định bức bách chúng sinh một ổ gà con, nuôi lớn rồi ăn…
Nhưng mấy ngày nay Thất Nhi và Bát Nhi hình như đã chán việc khuê phòng rồi, nói gì cũng không chịu giao phối, chúng nó không giao phối, thì làm sao ấp gà con.
Bận bịu cả nửa ngày, Thất Nhi Bát Nhi vẫn không chịu đè lên người đối phương, ta có hơi nhụt chí, nói với Khương Trăn đang cầm cành cây chọc bọn nó: “Bỏ đi, chúng ta có lẽ vẫn ăn thịt thỏ thôi.”
Khương Trăn rút que ra, dùng lực ném xuống đất, nói: “Muội vẫn không tin muội không xử lý được chúng nó.”
Cô nàng đùng đùng trèo lên xe ngựa, lúc sau đi ra, trong tay cầm một bình sứ màu trắng, chậm rãi đi về phía chúng ta, ta xin thề, ta có thể cảm giác được khắp người cô ấy tản ra lệ khí.
Ta thử ngăn cản cô nàng: “Khương Trăn núi xanh còn đó sợ gì không củi đốt, không cần phải độc chết bọn nó, huống gì nếu muội hạ độc, thịt kê cũng không ăn được nha.”
Khương Trăn hoàn toàn phớt lờ ta, chỉ thấy cô ấy mở l*иg gà, túm cổ Thất Nhi kéo ra khỏi l*иg, cạy miệng nó ra, nhét một viên thuốc vào, sau đó quẳng Thất Nhi trở lại l*иg. Lại túm Bát Nhi từ trong l*иg ra, lại làm y như cũ.
Lát sau, Thất Nhi bắt đầu co giật, vỗ cánh phành phạch nhảy lên nhảy xuống trong l*иg, tiếp đó Bát Nhi cũng bắt đầu run lên…
Ta nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tàn nhẫn ấy…
Mãi đến lúc có tiếng cục cục rất kịch liệt vang lên, ta mới hé một mắt ra, chỉ thấy Thất Nhi đã nhảy lên lưng Bát Nhi, ta vội vàng mở nốt con mắt kia ra cẩn thận quan sát, hai đứa nó quả nhiên đang ”cẩu hợp”, hơn nữa tình hình rất kịch liệt, trong cái l*иg gà nho nhỏ, nhật nguyệt vô quang, cát bụi mù trời.
Ta nhìn sang Khương Trăn, cô ấy mỉm cười đứng một bên, giống hệt như má mì vừa bức bách con gái nhà lành đi tiếp khách.
Ta hỏi cô ấy: “Muội cho chúng nó uống thuốc gì vậy?”
Cô ấy lắc lắc bình thuốc trong tay, nói: “Thất tình lục dục đan, thường gọi là —— xuân dược.”
Cả một đêm, Khương Trăn ôm trứng gà trong lòng để ấp.
Buổi tối chúng ta ba nữ tử ngủ trong xe ngựa, bên Phạm Thiên Hàm thì tự tìm nơi nghỉ ngơi. Ta bị tiếng ngáy của Tiểu Lục Nhi ồn ào không tài nào ngủ được, bèn ngồi bên cửa sổ xe, vén rèm lên nhìn ra ngoài, Phạm Thiên Hàm đang ngủ dưới gốc cây, chàng hai tay khoanh trước ngực, một thanh kiếm dựng bên cạnh. Ánh trăng đêm nay đẹp vô cùng, nhẹ nhàng phủ lên người Phạm Thiên Hàm, càng làm chàng giống như một thiên thần rơi xuống phàm trần vậy. Ta nhịn không được nhếch khóe miệng lên, một nam tử đẹp đẽ nhường ấy, thuộc về ta.
Ta thở dài một cái định bỏ rèm xuống, lại thấy Phạm Thiên Hàm đột nhiên mở mắt ra, cười cười hướng ta ngoắc tay.
Ta ưỡn ẹo một lát, rồi dùng mọt chiêu Lạc Nhạn Thức nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ ra. Ta vững vàng chạm đất, không phát ra một tiếng động nào, nói chứ, cái chiêu thức của ni cô này rất thích hợp đi trộm tình.
Ta chầm chậm bước tới gần Phạm Thiên Hàm, từ cao nhìn xuống hỏi chàng: “Chàng gọi thϊếp đến làm gì?”
Chàng híp mắt cười: “Ta đâu có gọi nàng.”
Ta xoay người định bỏ đi, chàng một phát túm lại, dùng sức kéo, ta liền ngã vào vòng ôm của chàng.
Chàng nhấc một nhúm tóc của ta lên, lấy đuôi tóc quét nhẹ lên má ta, nói: “Há lại nàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Ta đẩy tay chàng ra, thả lỏng người tựa vào chàng, nói: “Công tử, tha thứ cho lỗi vô tâm vủa thϊếp, thả thϊếp đi đi.”
Chàng thuận thế ôm chặt quanh eo ta, môi ghé sát vào tai ta, như có như không hà hơi, dùng giọng điệu trào phúng nói: “Tiểu thư xin tự trọng.”
Ta cáu lên muốn đánh chàng, nhưng lại bị chàng ôm chặt trong lòng không động đậy được.
Tay chàng úp lấy má trái của ta, khẽ dùng lực làm ta không thể không nghiêng đầu qua phải, tiếp đó môi chàng áp lên.
Đôi môi chàng có chút lạnh, có chút khô, giống như muốn hút hết nước trong miệng ta vậy, ta theo lệ giãy dụa một chút, biểu đạt sự rụt rè của mình, rồi nghiêng đầu nghênh đón.
Đang lúc tình thâm ý nùng, một tiếng ngáp lười biếng làm chúng ta giật mình nhảy bắn ra, chỉ thấy cách ba bốn gốc cây, Bạch Nhiên đang duỗi người, lẩm bẩm nói: “Đêm dài đằng đẵng, Phạm đại ca thật có hưng trí.”
Phạm Thiên Hàm ôm lấy ta, áp mặt ta vào ngực chàng, nói: “Tình bất tự cấm, thứ lỗi thứ lỗi.”
Bạch Nhiên nhàn nhạt nói: “Ta đương nhiên biết tư vị của tình bất tự cấm.”
Ta bị Phạm Thiên Hàm ép vào trong lòng, hô hấp không thuận, suýt ngạt mấy lần, tay chàng lại giữ đầu ta quá chặt, ta không hó hé được tiếng nào, trăm điều bất đắc dĩ, chỉ đành dùng lực ra sức cắn một cái.
Phạm Thiên Hàm rên một tiếng, ôm ngang ta lên, đi về phía xe ngựa, xốc rèm lên, nhét vào trong, ta rớt bịch một cái, khéo sao lại rơi lên người Tiểu Lục Nhi, cắt đứt luôn tràng ngáy dai dẳng của cô ta.
Tiểu Lục Nhi dụi dụi mắt hỏi ta: “Phu nhân, người làm gì thế ạ?”
Ta cười khan bò dậy khỏi người cô: “À…ta mộng du.”
Tiểu Lục Nhi à một tiếng, trở mình, không lâu sau lại vang lên tiếng khò khò.
Ta vừa xoa xoa cái mông bị ngã đau, vừa vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng không thấy cả Phạm Thiên Hàm lẫn Bạch Nhiên.
Ta lờ lờ thấy không đúng, nhưng sau khi lăn lộn một phen ta cũng mệt rồi, quả thật không còn sức đi quản hai người kia đi đâu phong lưu khoái hoạt nữa, bèn tự động đi ngủ.
Hôm sau, ta phát hiện trên bàn tay nắm cương của Phạm Thiên Hàm có vết kiếm, hỏi chàng, chàng cũng chỉ thản nhiên nói, lúc chẻ củi không cẩn thận bị thương.
Một lát sau, Khương Trăn đang chẩn mạch cho Bạch Nhiên thì kinh hô vì sao chân khí trong cơ thể y bị hỗn loạn, Bạch Nhiên cười nói, lúc y chẻ củi lười quá, nên dùng nội công.
Khương Trăn lải nhải trong cơ thể y còn có dư độc, lại còn dám dùng nội công, muốn chết thì đừng lãng phí thuốc của cô ấy…
Ta liên hệ vết thương của hai người rồi phân tích một chút ra được ngọn nguồn, thấy thật đau đầu nhức óc, đường đường hai đại tướng quân, chẻ củi cũng bị thương, mà chúng ta còn phải dựa vào họ đến bảo vệ quốc gia, tiền đồ quốc gia thật đáng lo nha đáng lo.
Bởi ta và Khương Trăn đều không có tài nấu nướng, nên trước giờ ba bữa đều là Tiểu Ngũ Nhi và Tiểu Lục Nhi chuẩn bị, mà chúng ta chỉ phụ trách cung cấp nguyên liệu, làm trợ thủ mà thôi.
Khương Trăn lấy từ l*иg gà ra hai quả trứng, không tình nguyện đưa cho ta, lẩm bẩm đó là trứng để ấp gà con mà. Ta liếc Thất Nhi Bát Nhi vì cân bì lực tẫn nằm tê liệt trong l*иg, thầm thán một hơi, đại ân đại đức, không gì báo được nha không gì báo được.
Ta cầm trứng gà đi sang bên Tiểu Ngũ Nhi và Tiểu Lục Nhi, lúc này hai người đang vội vàng đun nước luộc rau dại. Tới gần ta mới nghe thấy Tiểu Lục Nhi nói với Tiểu Ngũ Nhi: “Ngũ ca ca, muội thấy phu nhân hành vi rất cổ quái.”
Tiểu Ngũ Nhi mắng: “Chớ nói bậy, phu nhân là một thế hệ nữ trung hào kiệt, hành vi đương nhiên là một tiểu nha đầu như muội không thể hiểu nổi đâu.”
Tiểu Lục Nhi xoắn vạt áo, lắp bắp nói: “Nhưng mà…nhưng mà tối qua muội đột nhiên tỉnh giấc…phu nhân người…người đang nằm trên người muội.”
Tiểu Ngũ Nhi nhíu mày: “Chắc là muội làm việc gì khiến phu nhân nghi ngờ muội rồi, người đang truy tìm chứng cứ đó.”
Tiểu Lục Nhi mím môi dưới, dáng vẻ như sắp khóc, nói: “Nhưng mà…nhưng mà hai tay của phu nhân…đặt trước ngực muội.”
Nghe tới đó, ta nhịn không được nhấc hai tay lên, áng chừng hai quả trứng trong tay, lại hồi tưởng lại đêm qua: Phạm Thiên Hàm ném ta vào qua cửa sổ, khi ta ngã xuống, tay chống lên người Tiểu Lục Nhi, ngừng, lúc đó xúc cảm nơi tay là —— như giẫm trên đất bằng.
Ta lại áng chừng quả trứng gà trong tay, xác định dù cho không phải đất bằng, cũng tuyệt đối nhỏ hơn nhiều so với hai quả trứng trong tay này, vậy nên nhìn lại thân hình gầy nhỏ của Tiểu Lục Nhi, thở dài.
Hóa ra phong lưu càn rỡ, chỉ là một hồi hiểu lầm.
Tiểu Ngũ Nhi im lặng hồi lâu, rồi nói: “Phu nhân làm như vậy, tự nhiên có lý do của người, huống hồ truy tra chứng cứ là phải soát người, muội rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì khiến phu nhân hoài nghi muội đến vậy?”
Tiểu Lục Nhi bị mắng không dám lên tiếng nữa, lẳng lặng thêm củi lửa.
Cuối cùng Tiểu Ngũ Nhi thở dài một cái nói: “Phu nhân là người phụ nữ thâm minh đại nghĩa nhất huynh từng gặp, muội phải cố gắng học hỏi người, đừng bịa đặt mấy chuyện bắt bóng bắt gió ấy nữa.”
Tiểu Lục Nhi nặng nề gật đầu.
Ta lau lệ ở khóe mắt đi, thật cảm động tới tận tim can, có thể nói là người sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Tiểu Ngũ.