Chương 64: Tịnh đế liên hoa (Trung)
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trên sân cũng hết sức an tĩnh, không ai nguyện ý lên tiếng quấy rầy, bởi vì họ đều đang mong chờ một tác phẩm tuyệt phẩm.
Một phút, hắn thật sự có thể làm được ư? Đám người thầm cười nhạo sự cuồng vọng của hắn lúc trước, nhưng sau những rung động lần này sang lần khác, họ càng lúc càng rõ đó không phải cuồng vọng, mà bởi hắn có thực lực như vậy. Mà lần này, nếu hắn đã nói có thể trong vòng một phút hoàn thành --- vậy có lẽ thật sự có thể!
Gần như là vô ý thức, Lâm Khiếu vẻ vang lóa mắt trước kia lúc này lại bị gạt bỏ khỏi tầm mắt, không còn mấy người chú ý hắn nữa.
Lúc Diệp Vô Thần vẽ tranh vốn chẳng phải không lặng lẽ tính toán thời gian. Trước khi đến thế giới này, tốc độ vẽ tranh của hắn đã không dưới Lâm Khiếu hiện giờ, mà khi đó hắn chỉ có lực lượng Vô Thần quyết tầng đầu tiên, hơn nữa là tầng đầu tiên không trọn vẹn. Hiện giờ hắn có được Vô Thần lực tầng thứ hai tuy không thi triển ra trọn vẹn tốc độ nhưng cũng đã đủ kinh thế hãi tục, khiến người ta trố mắt nghẹn hòng.
Cuối cùng, thời gian vẫn luôn đang đếm nhẩm rốt cuộc đã hết, bút vẽ trong tay hắn đã ngừng lại, sau đó bị hắn thu về. Gần như trong cùng một lúc, tên tùy tùng áo vàng luôn cầm dụng cụ đếm giờ quái dị kia hô:
- Mười lăm phút đã hết.
Gần như không sai tí nào, vẻn vẻn chi là năng lực tính toán hãi người này, trong thiên hạ lại có mấy ai có thể làm được.
Diệp Vô Thần quẳng hết dụng cụ vẽ tranh trong tay đi, sau đó tránh người ra, đem tác phẩm vừa mới hoàn thành hiển lộ trước mắt mọi người. Nhưng tiếp đón nó lại không phải tiếng kinh hô, mà là hoàn toàn trầm mặc. Người trong sân thâm chí đại đa số đều hai mặt nhìn nhau, thần tình khó hiểu.
Ai cũng đều có thể nhận ra, bên trên vẽ chỉ là một gốc sen, hơn nữa là tịnh đế liên (hai bông sen chung một gốc) màu phấn trắng, hai đóa sen một đóa nghiêng sang trái, một đóa nghiêng sang phải, cả hai nụ hoa đều chưa nở. Nhưng hai bông tịnh đế liên hoa này lại không mang tới quá nhiều mỹ cảm, ngược lại lộ ra một cảm giác thô ráp quá nặng. Thân và lá hoa xanh xanh bên dưới bông hoa lại vẽ tinh xảo tuyệt luân, cực giống vật thật, thậm chí dường như loáng thoáng ngửi thấy một hơi thở rõ nét. Mà dưới thân hoa tuy là nước, nhưng nước này lại vẽ càng quái dị hơn, bởi vì không phác họa ra mặt nước, mà là thêm chi chít chấm màu xanh nhạt hoặc đậm hoặc nhật. Ảnh ngược nghiêng nghiêng trong nước tương tự cũng là một gốc tịnh đế liên, ảnh ngược này vẽ giống y như đúc ảnh thật.
Nhưng bức tranh này nhìn thế nào cũng không nhìn ra chỗ đặc sắc nào, nhìn kỹ càng cảm thấy cực kỳ xoàng xĩnh, có quá nhiều mảng vẽ thất bại.
Lâm Khiếu một lời không nói, ánh mắt chuyên chú nhìn bức tranh Tịnh Đế Liên Hoa này, hắn tin với lòng tin tràn đầy, thần thái tính trước kỹ càng của Diệp Vô Thần lúc trước, tuyệt sẽ không đưa ra một tác phẩm như vậy để gây cười, trong đó ắt có huyền cơ. Nhưng mặc cho hắn quan sát kỹ lưỡng tỉ mỉ như thế nào đều không nhìn ra chỗ thần kỳ gì, bất kể là từ góc độ nào cũng chẳng được coi là tác phẩm xuất sắc, so với "bên hồ Thanh Thủy" của Lâm Khiếu lúc trước thua kém đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm.
- Bức tranh này tên là "Tịnh Đế Liên Hoa", chính là tác phẩm trong lúc ngẫu hứng. Tác phẩm cùng tên đương nhiên đếm không xuể. Nhưng thiết nghĩ tác phẩm này đủ để xưng được là tác phẩm nổi bật trong số đó. –Diệp Vô Thần cười nói.
Long Dận nhíu mày nhìn khá lâu, sau đó xoay người nói:
- Văn ái khanh, ngươi cảm thấy bức tranh này thế nào?
- Cái này… -Một lão đầu tuổi hơn sáu mươi, ăn mực kiểu quan văn, tóc hoa râm cung kính nói:
- Lão thần ánh mắt vụng về, thực sự không nhìn ra sự ảo diệu trong đó. Theo lão thần thấy, đây chỉ là một tác phẩm vụng về.
Sự đánh giá của y khiến đại bộ phận người đồng loạt gật đầu, mà một bộ phận khác vẫn đang thử tìm huyền cơ trong đó. Bởi vì lấy họa kỹ cao siêu của Diệp Vô Thần biểu hiện ra lúc trước, dưới tay kiểu gì cũng không thể xuất hiện tác phẩm kém như thế. Hơn nữa nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn lúc này, cũng không giống như đang thất vọng với chính mình.
- Hà ái khanh, theo ý kiến của ngươi thì sao?
- Ý kiến của lão thần và Văn đại nhân hoàn toàn giống nhau.
- So với Lâm Khiếu thì thế nào?
- Không thể so sánh.
Long Dận gật đầu, nhìn Diệp Vô Thần nói:
- Trẫm thực ra cũng cho rằng như vậy. Vô Thần, họa kỹ của ngươi tuy rằng tinh thông, nhưng bức tranh này thực sự quá mức trẻ con, cho nên trận đấu này…
- Khoan đã, hoàng thượng, Vô Thần có lời muốn nói. –Diệp Vô Thần khoát tay nói.
- Ồ? Ngươi còn có gì muốn nói, chẳng nhẽ trong bức tranh này thật sự có huyền cơ khác? –Long Dận vẻ mặt mong chờ hỏi, lại không hề có vẻ bất ngờ.
- Nếu như không có huyền cơ, sao dám cầm ra để bêu xấu. –Diệp Vô Thần mỉm cười, sau đó quay người cất cao giọng nói:
- Không biết trong các vị tiền bối đại nhân, huynh đệ tỷ muội đang ngồi ở đây có ai mang rượu theo không?
Mọi người lại đối mặt nhìn nhau, tới tấp lắc đầu, trong tình cảnh này, có ai lại mang rượu tới. Nhưng lập tức một thanh âm như sấm nổ vang lên:
- Lão tử mang theo, tiểu tử ngươi hãy đón lấy!
Phảng phất như chỉ lo Diệp Vô Thần không cần, Hoa Chấn Thiên tháo bầu rượu rắt bên hông xuống, sau đó ném thẳng về phía Diệp Vô Thần. Hoa Chấn Thiên quý rượu như mạng, thứ quan trọng nhất trong cả cuộc đời y bao gồm --- thứ nhất là con gái y, thứ hai chính là rượu. Bầu rượu Hoa Thủy Nhu làm cho này y gần như giờ phút nào cũng không rời người, hơn nữa một khi cạn thì sẽ rót đầy ngay lập tức.
Diệp Vô Thần vươn tay đón lấy, cười nói:
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Cám ơn rượu của Hoa tiền bối, ngày khác nhất định sẽ mời Hoa tiền bối đối ẩm một bữa.
Câu nói vốn là khách sáo này lập tức bị Hoa Chấn Thiên coi như là thật, y gào lớn:
- Được! Tiểu tử, đây chính là ngươi nói đó, nếu ngươi dám không đối ẩm một bữa với lão phu thì không phải nam nhân! Còn nữa, cái gì tiền bối không tiền bối, nghe thật khó chịu, tiểu tử ngươi trực tiếp gọi lão Hoa là được!
- Vậy… Một lời đã định! –Diệp Vô Thần đáp ứng nói, trực tiếp lơ là nửa câu sau của y. Hắn rất sớm đã nhìn thấy thứ như vậy bên hông Hoa Chấn Thiên, đồng thời được hắn nhận định là vật chứa rượu.
Cuộc nói chuyện giữa họ khiến quá nửa người không hiểu tính tình Hoa Chấn Thiên trực tiếp trợn tròn mắt. Hoa Chấn Thiên này lúc trước còn bởi chuyện Lâm Khiếu bị thương muốn dạy dỗ Diệp Vô Thần một phen, nhưng lại bị đối phương dùng thủ đoạn có thể nói là "đê tiện" lừa phỉnh một vố, còn lừa được ba điều kiện. Hoa Chấn Thiên chẳng những không giận, ngược lại cười rộ lên mà về, hiện giờ lại càng nhiệt tình quá đỗi, nghe giọng điệu như hận không thể kết bái thành huynh đệ với hắn vậy.
Chẳng nhẽ Hoa Chấn Thiên này có sở thích sau khi bị người ta lừa toàn thân sẽ sung sướиɠ dữ dội ư?
- Các vị, mời xem.
Diệp Vô Thần mở nút ra, hương rượu lan ra bốn phía. Hắn ngửa đầu nốc chầm chậm một ngụm, sau đó phun một hơi vào bức tranh kia, bọt nước rắc xuống đều đặn, thấp ướt cả bức tranh. Sau đó hắn lại ngửa đầu, lại nốc một ngụm nữa, sau ba lần tương tự, hắn cuối cùng đã tránh người, tràn đầy tươi cười đứng ở bên.
Hành động quái dị đến cực điểm này của hắn không một ai có thể biết đến. Tới tấp tập trung dồn lực chú ý lên bức tranh đó. Theo đó, miệng của không biết bao nhiêu người đều há hốc trong cùng một thời điểm, ngay cả cằm đều sắp rơi xuống đất. Lại không biết bao nhiêu thứ vôn cầm ở trong tay đều bất thình lình rơi xuống đất, một học sĩ lớn tuổi đeo kính ngay cả mắt kính đều "Xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
Há chỉ là bọn họ, ngay cả Lâm Khiếu luôn trấn định tự nhiên cũng trợn trừng hai mắt, ngay cả con ngươi đều suýt nữa lòi ra. Long Dận, trên mặt cũng lộ ra vẻ đờ đẫn không biết bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện qua.