Chương 52: Rạch mặt
- Lưu lão, ngươi cảm thấy thực lực hắn thế nào? –Long Dận hỏi, dùng ánh mắt để ý Diệp Vô Thần một chút.
- Vừa không vũ kỹ, cũng không ma pháp. –Lão nhân bên phải y nói, người bên trái cũng gật đầu theo.
- Ồ? Thật ư? –Trong mắt Long Dận lóe lên một tia ngạc nhiên. Nếu nói không có vũ kỹ y còn tin tưởng. Nhưng nếu ngay cả ma pháp đều không có thì… Trong tư liệu y nhận được, Diệp Vô Thần rõ ràng có thể sử dụng Phong hệ ma pháp, hơn nữa còn có Kiếm Thần chỉ hoàn. Mà lần này hắn làm ra quyết định hoàn toàn thiên vị Lâm gia trong mắt người khác, chính là vì muốn thử thăm dò thực lực Diệp Vô Thần.
Mà hắn dường như không hề có ý ẩn giấu, mà là thống khoái đáp ứng.
Quạt ngọc và đoạn kiếm giao thoa, phát ra một tiếng "choeng" chói tai, một cỗ lực lớn phát ra từ kiếm quạt giao tiếp, cánh tay Diệp Vô Thần hơi tê, liên tục lui hai bước, mà Lâm Khiếu tương tự cũng liên tiếp lui hai bước, trong đôi mắt trấn định lóe lên một tia dị sắc trong nháy mắt.
- Mẹ nó! Hắn không ngờ lại cản được!
Một tiếng quát thô lỗ truyền tới, chính là thanh âm nổi tiếng của Hoa Chấn Thiên. Mà câu quát lớn này cũng quát ra sự kinh ngạc của gần như tất cả mọi người.
- Điều này… -Lão nhân bên người Long Dận tương tự cũng cả kinh:
- Đây là chuyện gì xảy ra? Công tử Lâm gia một kiếm này dùng chưa tới một nửa công lực, nhưng cũng chẳng phải nhỏ, hắn rốt cuộc là sao thế nào cản nổi? Hoàn toàn không có năng lượng ba động, chẳng nhẽ khí lực bản thân hắn lại lớn tới mức này ư?
Trong mắt Long Dận lấp lóe tinh mang, ánh mắt nhìn chằm chặp Diệp Vô Thần.
- Diệp công tử quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, vậy thì, hãy cẩn thận. Sau hồi ngạc nhiên trong nháy mắt, trên mặt Lâm Khiếu lại dâng lên nụ cười tự tin, khua đoạn kiếm trong tay, trong nháy mắt hình thành một màn kiếm khiến người ta hoa mắt, ụp về phía toàn thân Diệp Vô Thần, sau khi thử thăm dò, công kích lần này hắn đã không còn giữ lại gì hết.
Lúc trước hắn dùng một nửa công lực, mà Diệp Vô Thần dùng cũng là một nửa.
Kiếm của Lâm Khiếu rất nhanh, nhưng nhãn lực và tay của Diệp Vô Thần lại càng phi phàm, đón đỡ đoạn kiếm, sau đó cổ tay khẽ lật, quạt ngọc xòe ra, vành quạt vốn dày cùn mang theo một cỗ khí tức sắc bén lia về phía ngực Lâm Khiếu…
Cheng… cheng… cheng… cheng…
Tiếng va chạm giữa kiếm và quạt liên tiếp truyền tới, sắc mặt hai người giao chiến trên sân đều bình tĩnh, nhưng người ngoài sân đại đa số đều trố mắt nghẹn họng, không dám tin vào mắt mình.
Lâm Khiểu nhảy lên khá cao, một kiếm bổ xuống, kiếm thế bá đạo tuyệt luân mờ ảo không chút tăm tích bị Diệp Vô Thần đón đỡ chính diện. Sau một tiếng "ầm" vang lên, đá cẩm thạch dưới chân Diệp Vô Thần nhất thời vỡ vụn, hai chân cũng lún sâu vào trong đất.
Lâm Khiếu mượn lực nhảy về sau, sau khi rơi xuống đất thối lui vài bước mới đứng vững thân hình.
Quạt ngọc trong tay Diệp Vô Thần đã xuất hiện một vết rãnh rất sâu, gần như bị đánh gẫy trong một kích lúc nãy. Có thể đánh cây quạt được rót Vô Thần lực vào tới mức này, chứng minh thực lực Lâm Khiếu tuyệt không ở dưới hắn.
Vô Thần lực tầng thứ hai tương đương với thực lực thập cấp của thế giới này, vậy thì tầng ba, tầng bốn… Và tầng bảy tối cao trong ký ức mơ hồ kia thì sao?
Lâm Khiếu hít sâu một hơi, chút ít khinh thường cuối cùng cũng biến mất vô ảnh vô tung. Hắn không mắc sai lầm nữa, rót lực vào kiếm, chau mày xông về trước, còn chưa tiếp cận người đã vung kiếm bắn ra hai luồng kiếm mang mỏng manh. Diệp Vô Thần dùng quạt ngọc phẩy lên tiếp, ngăn cản toàn bộ hai luồng kiếm mang, sau đó dùng quạt đón kiếm.
- Thần nhi… Nó từ khi nào trở nên lợi hại như vậy. –Vương Văn Thù vừa kích động, vừa mừng rỡ, càng nhiều hơn chính là không dám tin, trái tim vốn thắt chặt cao cao cũng thả lỏng quá nửa. Đôi mắt Diệp Thủy Dao vẫn luôn không chút biểu cảm bên người nàng cũng liên tục lóe lên dị sắc.
- Thù Nhi, Thần Nhi có thể được Kiếm Thần tiền bối nhận làm truyền nhân, há lại không được Kiếm Thần chân truyền. Chỉ là nó vài ngày nay luôn không biểu lộ mà thôi. –Diệp Uy nói, trên khuôn mặt quen nghiêm túc lúc này cũng giăng đầy vẻ hài lòng, khống chế thế nào cũng không cách nào biến mất.
- Hắn thật là bệnh công tử của Diệp gia kia ư? –Không biết bao nhiêu người lại lần nữa đưa ra nghi vấn này.
- So với Lâm công tử còn trẻ hơn, thực lực lại đủ để kháng cự với Lâm công tử, thì ra công tử của Diệp gia tương tự cũng là một kỳ tài ngút trời.
- Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta tuyệt đối không cách nào tin.
- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử, ta đã nói đường đường Diệp gia sao có thể sinh ra một tên vô dụng. Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc đã hiển lộ tài năng.
………
………..
Trên sân đấu bàn luận sôi nổi, mà cuộc giao phong giữa Diệp Vô Thần và Lâm Khiếu đã qua vài phút đồng hồ vẫn khó phân sàn sàn như nhau, đôi bên có tiến có lui.
Kết thúc đi, đây hẳn đã là toàn bộ thực lực của hắn rồi… Xem ra Vô Thần quyết tầng hai trên phương diện lực lượng vào khoảng giữa thập cấp thượng giai và Linh cấp.
Nhưng, sự quỷ dị và biến hóa khôn lường của Vô Thần lực thì không ai có thể tưởng tượng nổi.
Lại là một lần va chạm chính diện, lực lượng xao động khiến đá vụn dưới chân hai người bay toán loạn, quạt ngọc trong tay Diệp Vô Thần rốt cuộc đã bị chặt đứt. Nhưng hắn lại không có bất cứ ý tránh né nào, mà thân thể chợt tăng tốc, tay không chộp về phía cổ đối phương.
Đoạn kiếm của Lâm Khiếu đang đâm thẳng, nhưng trước mắt hắn bỗng hoa lên, thân thể đang lao về trước của Diệp Vô Thần lại như quỷ mị xoay thành một góc vuông, xuất hiện ở bên phải hắn. Động tác của hắn hoàn toàn trái ngược với hiểu biết của người thường, trực tiếp từ lao thẳng về trước biến thành ngoặt sang sườn, cách nói "quán tính" trên người hắn hoàn toàn không được thể hiện.
Mà bàn tay chộp về phía hắn cũng vừa vặn chuyển biến phương hướng chộp về phía cổ tay đối phương. Kiếm của Lâm Khiếu vừa mới đâm ra, lực đâm thẳng chưa biến mất, lực đằng sau lại chưa sinh, căn bản không kịp thu tay hoặc thối lui. Bị Diệp Vô Thần chuẩn xác chộp lên cổ tay, rồi khẽ xoay lòng bàn tay.
"Rắc" một tiếng giòn vang, cổ tay hắn trực tiếp bị trật, mà thanh đoạn kiếm kia cũng rơi vào trong tay Diệp Vô Thần, sau đó thuận tay quét về phía Lâm Khiếu.
Lâm Khiếu vội vã lui về sau, nhưng thân kiếm màu bạc lại không ngừng biến lớn trong con ngươi hắn càng lúc càng gần.
"Xoẹt"!
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLThân thanh đoạn kiếm rạch lên bên trái khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ của Lâm Khiếu, lưu lại một rãnh máu dài ngoằng.
Oa!!!!
Một trận ồn ào, không biết có bao nhiêu tiểu thư nhà giàu thầm mến Lâm Khiếu phát ra một tiếng thét chói tai. Lâm Cuồng và Lâm Chiến song song đứng dậy, khóe mắt như rách ra, gấp giọng hô:
- Khiếu Nhi!
- Ha ha! Được, đẹp lắm! Ha ha ha! –Trong tiếng náo nháo, Diệp lão gia tử vỗ tay cười ha ha ầm lên, hận không thể hoa tay múa chân một phen. Vì chuyện của cháu trai ông đã buồn mất mười mấy năm, so sánh với con nhà Lâm gia cũng nghẹn khuất mười mấy năm, hiện giờ nở mặt nở mày, trong lòng ông khắc thêm một chữ "Sướиɠ" rất to.
- Khốn nạn, thằng nhãi Diệp gia, ngươi lại dám thương tổn Khiếu nhi! –Lâm Viêm lúc này ngũ quan đều co rúm cùng một chỗ, hiển nhiên đã phẫn nộ đến tột cùng.
- Ồ? Lúc nãy lại có ai cố ý nhắc nhở "trong khi tỷ thí đao kiếm không có mắt, nếu không may bị thương… cho dù tàn phế cũng không được truy cứu" cơ mà, xem bộ dạng của ngài, chẳng nhẽ coi lời mình từng nói thành đánh rắm hay sao? –Diệp Vô Thần vẻ mặt chế giễu nói. Đoạn kiếm trong tay hắn vẫn bóng loáng như trước, một hề dính một chút máu nào.