Chương 39: Do thám trong đêm
Trên bàn ăn, Diệp Vô Thần đem chuyện lúc trước, có thể nói đều đại khái nói một lượt. Sau bữa ăn Vương Văn Thù lại kéo hắn hỏi này hỏi nọ, nhất là sự kiện liên quan về nửa tháng trước hắn suýt nữa toi mạng. Diệp Vô Thần thoải mái đối đáp toàn bộ, không có bất kỳ sơ hở nào, chờ khi hắn trở về tiểu viện của mình thì đã là trăng non nhô cao, trời đêm rải đầy sao rồi.
Tiểu Lục vẫn luôn đỏ mắt chờ mong hắn trở về rốt cuộc thở nhẹ một hơi, đỏ mặt nói:
- Thiếu gia, nước tắm đã rót đầy rồi, trước tiên để tôi hầu hạ thiếu gia tắm rửa.
Hai tay Tiểu Lục lúc này nắm chặt chéo áo, không tự giác xoắn lại, đầu hơi cúi, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, hiển nhiên là lần đầu tiên hầu hạ một chủ nhân nam tắm rửa, nội tâm khẩn trương bất an. Diệp Vô Thần lắc đầu:
- Không cần đâu, ta tự mình làm được rồi.
Tiểu Lục thở một hơi nặng trĩu, nội tâm lại vô cớ sinh ra chút cảm giác mất mác quái lạ:
- Ngưng Tuyết tiểu thư cũng chuẩn bị xong rồi, ngay ở trong phòng tôi, vậy tôi hầu hạ Ngưng Tuyết tiểu thư tắm rửa… Có thể chứ?
- Không cần, ta tắm cho Tuyết Nhi là được. Tiểu Lục, bên này không cần ngươi quan tâm nữa, ngươi tắm qua sau đó ngủ sớm chút đi. –Diệp Vô Thần dẫn Ngưng Tuyết đi vào phòng ngủ, sau đó kéo cửa, cài cửa vào.
Đôi mắt Tiểu Lục trợn trừng, miệng nhỏ cũng há to rất khoa trương, trái tim càng đập thình thịch thình thịch… Chẳng nhẽ thiếu gia lại thích hài tử nhỏ như vậy…
- Nước nóng không?
- Hơi nóng chút.
-Được, nhìn ca ca này. –Diệp Vô Thần đặt tay vào trong nước, lòng bàn tay lấp lóe lam quang mỏng manh, nhiệt độ nước cũng bắt đầu giảm xuống thong thả.
- Như thế được chưa?
- Ưm, bây giờ vừa rồi, hì hì!
Bộ váy liền không biết tài liệu gì làm thành nọ hờ hững nằm trên giường, Ngưng Tuyết đứng trong chiếc bồn tắm đối với thân thể nhỏ xinh của nàng mà nói thì quá mức "khổng lồ", chỉ lộ ra cái đầu nhỏ dăng đầy bọt nước và bờ vai thon gầy trắng muốt như tuyết, hơi nhắm mắt hưởng thụ hai tay Diệp Vô Thần dao động trên thân thể nàng.
- Lúc nào cảm thấy lạnh phải nói với ta.
Hai tay Diệp Vô Thần đảo qua mỗi một tấc da trên thân thể nàng, xúc cảm trắng muốt kinh người. Đây đã không phải lần đầu tiên hắn tắm rửa cho Ngưng Tuyết, nhưng mỗi lần đều phát hiện thấy thân thể nàng luôn không nhiễm bụi trần như vậy, mềm nhẵn như ngọc mài thành, có lẽ tắm rửa đối với nàng mà nói thực ra là dư thừa.
Tuy rằng đã về đêm nhưng trong phòng vẫn sáng như ban ngày, hai hạt châu màu trắng cực lớn treo trên nóc phòng phát ra bạch quang sáng ngời nhưng không chói mắt. Thiên Thần đại lục đương nhiên sẽ không có đèn điện, mà hai hạt châu phát sáng này cũng không có khả năng là thiên địa chí bảo Dạ Minh Châu trong truyền thuyết, mà là một loại quang minh ma pháp đăng cao cấp. Trong đội ngũ Ma pháp sư thưa thớt, có một loại Quang minh Ma pháp sư càng thưa thớt hơn, ma pháp của họ không có năng lực công kích gì, chỉ có năng lực chữa trị đơn giản. Mà hiểu biết của Thiên Thần đại lục đối với Quang minh Ma pháp sư đại đa số tập trung lên Ma pháp đăng. Họ có thể thông qua áp súc ánh sáng và rót Quang minh nguyên tố vào trong vật dẫn đặc chế, để họ có thể phát ra ánh sáng trong thời gian dài. Những vật dẫn này có thể trở thành Ma pháp đăng vô cùng kỳ quặc.
Càng là Quang minh Ma pháp sư cường đại thì càng có thể chế tạo ra Ma pháp đăng phát ánh sáng trong thời gian càng dài hơn. Đương nhiên, gia đình phổ thông không dùng nổi thứ này, loại có thể phát ra ánh sáng một tháng như trong phòng Diệp Vô Thần càng chỉ có cực ít người mới dùng nổi.
Ngưng Tuyết hệt như một tiểu yêu tinh bị nguyền rủa, gương mặt bị nguyền rủa nhưng lại có thân thể hoàn mỹ như yêu tinh vậy. Da thịt trắng bóc, eo thon như liễu, thân hình cực kỳ nhỏ nhắn, mà cặρ √υ" nhỏ trước ngực hơi hơi có chút nhô lên, nõn nà như măng non mới nhú, cái đỉnh hơi hơi nhô lên đó lúc này đang dăng những giọt nước tùy thời đều có thể rơi xuống, hai chấm đỏ hồng như hai viên bảo thạch màu hồng nhạt, so với giọt nước kia còn long lanh hơn.
Trong mắt Diệp Vô Thần chỉ có sủng ái và tán thưởng, không tồn tại bất kỳ sự da^ʍ tà nào. Hắn và Ngưng Tuyết đều hưởng thụ loại cảm giác thân cận nhất này, chung sống với nhau trong một tháng ngắn ngủi, hai người cùng không có quá khứ đều nương tựa lẫn nhau, thậm chí trải qua sinh ly tử biệt, hiện giờ sớm đã tuy hai mà một.
- Ca ca, lần nào cũng là huynh tắm cho muội, vì sao chưa bao giờ để muội tắm cho ca ca thế? –Ngưng Tuyết ngửa mặt hỏi.
- Bởi vì ta không cần tắm. –Vô Thần tùy tiện nghịch cái mông mịn màng nhỏ xinh của nàng, mỉm cười đáp.
- Không cần? Vì sao lại không cần? –Ngưng Tuyết vẻ mặt tò mò, đồng thời hất nhẹ mái tóc trắng dài một cái, vung vẩy ra từng mảnh trắng huyễn lệ.
- Bởi vì thân thể ca ca sẽ tự động gạt bỏ các loại chất bẩn, sẽ không bẩn, ngay cả y phục đều không bẩn. –Diệp Vô Thần một bên nói, tay phải rời khỏi thân thể Ngưng Tuyết, kề lên mặt nước, lòng bàn tay hơi lóe hồng quang, phóng ra nhiệt độ, khiến nước ấm hơi biến lạnh vài phần. Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD - www.Truyện FULL
Hơn mười phút sau, Diệp Vô Thần ôm Ngưng Tuyết đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong nước, lau khô kỹ càng thân thể nàng, sau đó đặt lên trên giường, đắp chăn mỏng lên.
- Ca ca, đi ngủ… -Ngưng Tuyết xòe hai tay không chút tì vết ra, tỏ ý bảo Vô Thần ôm. Ngủ trong ngực hắn trong bất tri bất giác đã trở thành một thói quen của nàng, hơn nữa là thói quen rất khó bỏ.
Vô Thần đặt hai tay nàng về trong chăn, sau đó vuốt mặt nàng nói:
- Tuyết Nhi, ngoan ngoãn chờ ca ca một lát. Ta có việc trước tiên phải ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.
- Vâng, ca ca nhất định phải về sớm đấy. –Ngưng Tuyết rất nghe lời gật đầu, khẽ nháy đôi mắt to, lại ráng sức không lộ ra vẻ lưu luyến trên mặt mình.
Đêm chưa về khuya, trên dưới Diệp phủ hẳn không có mấy người đã ngủ, đại đa số phòng vẫn thắp ma pháp đăng hoặc sáng hoặc tối hoặc là ánh đèn dầu lay lắt, cộng thêm một vầng trăng non lơ lửng trên không, Diệp gia dưới trời đêm được trải một lớp óng ánh, không đến mức không thể nhìn thấy vật gì.
Diệp Vô Thần lặng lẽ đi ra khỏi phòng mình, tiểu viện rất yên ắng, duy chỉ có căn phòng cách vách truyền ra tiếng nước, hẳn là Tiểu Lục đang tắm. Hắn nhón chân một cái, toàn thân lấp lóe một luồng lục quang, thân thể đã vô thanh vô tức nhảy lên nóc, bay bổng hệt như một chiếc lá rụng. Vừa mới đáp xuống liền như một luồng tia chớp màu trắng men theo nóc nhà chạy băng băng về phía mục tiêu.
Có một kiểu y phục chuyên môn dành cho "trộm" đi đêm gọi là Dạ Hành Y, chẳng những bó sát thuận lợi cho hành động, hơn nữa đen kịt như mực, sau khi mặc vào có thể khiến người ta hợp làm một thể với bóng đêm, khiến người ta khó có thể phát giác trong đêm đen. Mà đi đêm mặc bạch y chói mắt ----hoặc là hắn đầu óc có vấn đề, hoặc là hắn có lòng tin và ngạo khí cực mạnh.
Diệp Vô Thần lúc này toàn thân bạch y như tuyết hiển nhiên không phải người trước.
Tại thế giới này, hắn lần đầu tiên thi triển ra tốc độ kinh người, đang chạy băng băng, sâu trong ý thức hắn mơ hồ lởn vởn một thanh âm mờ ảo….
- Lực lượng của chúng ta sẽ ban cho thân thể chúng ta sự kiên cường dẻo dai và vô số năng lực thần kỳ. Mà ban cho chúng ta đầu tiên lại là tốc độ cực cao, ngàn vạn lần đừng coi thường tốc độ, võ học thiên hạ, duy khoái bất phá, năm đó ta tuy chỉ có lực lượng tầng đầu, nhưng dựa vào tốc độ nó ban cho đã khiến cho người mạnh nhất Hoa Hạ khi ấy thực lực vượt xa ta đều không thể làm gì nổi. Cho nên, khi lực lượng của ngươi còn chưa đủ cường đại, nhất định phải lợi dụng thật tốt tốc độ của ngươi, bởi vì nó chẳng những có thể giúp ngươi đối phó những cuộc đột kích khó lòng phòng bị cùng công kích như bão tố, mà khi đối diện với địch nhân không thể chống lại còn có thể hoàn mỹ trốn thoát… Tuy rằng theo lực lượng chúng ta đề thăng, tốc độ sẽ không nhanh thêm rõ ràng nữa, nhưng khi lực lượng của chúng ta đạt đến đỉnh điểm, thì chúng ta có thể thỏa sức thao túng không gian, lúc ấy sẽ không cần tốc độ…
Loại lực lượng được ta mệnh danh là "Vô Thần quyết" này rốt cuộc là cái gì?