Chương 9
TÊN KHỐN KIẾP!!Tại nhà Thanh My…
-Thanh My…Đây là Lâm Văn Toàn,sinh viên nghành kiến trúc mà ba có dịp nói với con rồi đó…
Ông Kiến Hào niềm nở giới thiệu Văn Toàn với cô con gái cưng của mình. Ông muốn Thanh My có ấn tượng tốt với Văn Toàn nên ông Kiến Hào toàn nói tốt anh ta với Thanh My mà không biết rằng trong lòng Thanh My lúc này muốn lấy nước tạt vào bản mặt cười nhăn nhở (theo cô là vậy) và đạp mạnh hắn ra khỏi nhà.
Còn Lâm Văn Toàn thì khoái chí khi biết rõ cô là con ông Kiến Hào và sắp trở thành vị hôn thê của anh, mặc dù có lần Văn Toàn đã đeo đuổi Tuệ Nghi nhưng Thanh My cũng đâu thua kém gì Tuệ Nghi…Thanh My hay Tuệ Nghi đều tuyệt…
-Chúng ta lại gặp nhau rồi My nhỉ. Đúng là anh và em có duyên với nhau thật!
Thanh My nở nụ cười không mấy gì tình cảm mà còn như có giấu dao phai trong đó. Cô lên tiếng:
-Vậy sao? Vậy mà tôi không biết đó chứ. À,…anh với tôi cũng mới biết nhau thôi đừng kêu tên thân mật vậy, anh LÂM VĂN TOÀN!
Nghe con gái kêu rõ tên họ người ta với giọng trịch thượng như vậy, ông Kiến Hào cau mày trách:
-Thanh My sao con lại có thái độ vậy hả?Xin lỗi Văn Toàn ngay.
Văn Toàn mỉm cười dễ giải:
-Không sao đâu bác…Trước xa lạ sau thân mật mà phải không ,Thanh My?
Nhếch môi cười Thanh My nhìn thẳng mặt Văn Toàn nói:
-Xa lạ hay thân mật để sau hãy tính…Theo lời anh nói thì trước giờ cũng có nhiều cô trước xa lạ sau bị anh bám riết rồi thân mật phải không?
Ông Kiến Hào bực bội gắt giọng:
-Con hôm nay sao vậy? Thật không giống con ngày thường tí nào…
Quay sang nhìn cha, Thanh My từ tốn nói:
-Ba biết không? Con chứng kiến việc này hay lắm…À, không …Tuệ Nghi mới đúng.
Ông Kiến Hào cau mày hỏi:
-Chuyện gì mà con bảo là hay?
Thanh My liếc nhìn Văn Toàn vẫn còn cười. Thanh My muốn đập vào mặt hắn ngay lúc này nếu không có ba cô ở đây…nhìn lại ông Kiến Hào, Thanh My nói:
-Ba nghĩ sao khi một người con trai tông phải con gái người ta mà còn chặn đầu xe giở giọng trêu ghẹo cô ta ngay giữa đường…
Dù không hiểu ý Thanh My muốn nói gì nhưng ông Kiến Hào nghe vậy cũng nổi giận quát:
-Tên khốn kiếp, mất dạy nào mà hành động như thế hả?
-Ưm…bác…
Biết Thanh My chuẩn bị tấn công mình bằng lời nói giấu “lưỡi lam”, Văn Toàn định lên tiếng phản bác thì bị Thanh My chặn đầu tiếp.
-Ba muốn biết tên khốn kiếp, mất dạy nào không? Hắn đang ở đây đó ba…
Giật mình ông Kiến Hào quay sang nhìn Văn Toàn .Anh đang nhăn mặt, méo mó không biết nói sao.
-Là cháu sao?
Văn Toàn lúng túng nói:
-Không như bác nghĩ đâu, thật ra…
Thanh My đớp lời:
-Ba tôi nghĩ thế nào mà anh nói không phải. Tôi hỏi anh…anh có tông phải xe bạn tôi- một cô gái chạy Mio…
Văn Toàn gật đầu:
-Ờ…thì có nhưng…
-Thế anh có chặn đầu xe và nói những câu đó không?
-…ưm…có…
-Được rồi!
Quay sang ông Kiến Hào, Thanh My nói:
-Ba thấy rồi đó, con có nói sai đâu…
Ông Kiến Hào thật sự nổi giận , ông nhìn Văn Toàn gằn giọng:
-Tôi thật thất vọng về anh…xin anh về cho, nhà tôi không muốn tiếp những hạng người như anh…
-Kìa, bác…không phải như Thanh My vừa nói đâu…
Không nói không rằng ông Kiến Hào bỏ đi lên lầu còn Thanh My chỉ đưa mắt nhìn Văn Toàn đang thảm hại. Cô nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng lớn tiếng:
-Chị Mai tiễn khách!
Văn Toàn nhìn thẳng mặt Thanh My nói:
-Cô thật sự ghét tôi đến vậy à?
Thanh My bỏ đi lên lầu nhưng vẫn nói lại một câu:
-Không may cho anh, trước đó người anh chọc ghẹo lại là người không nên đυ.ng tới… nếu không có vụ đó thì chắc tôi không đối xử với anh như thế…
Và Thanh My bỏ đi thẳng lên lầu vẫn còn nghe loáng thoáng sau lưng tiếng Văn Toàn .
-Liễu Thanh My…cô nhớ đấy! Lâm Văn Toàn này không dễ bỏ cuộc đâu…
SÓNG NGẦMGiờ ra chơi…Lớp 10B…
-Tinh Ngân …đi chung với bọn tui đến căntin không?
Tinh Ngân lắc đầu vừa bỏ tập vào cặp vừa nhìn đám bạn nói:
-Các bà đi đi…tui không đi đâu…
-Vậy bọn này đi à nghen.
Gật đầu cười nhìn đám bạn đi ra cửa. Tinh Ngân nhìn ra cửa sổ trầm ngâm một lúc rồi cũng đi ra khỏi lớp…
Từ khi chuyến đi chơi về…Tinh Ngân vẫn nghĩ mãi về Thanh My và Tuệ Nghi. Dù ép mình phải quên đi cảm giác kỳ lạ trong lòng thì Tinh Ngân cứ nhớ mãi…từng cử chỉ, nụ cười, ánh mắt kia cứ ám ảnh cô. Tinh Ngân nhớ…lúc chạm mặt lần đầu…ghét cay ghét đắng… rồi cái rung động nhẹ nhàng như gió thoảng thổi vào tim… bồi hồi xúc động khi thấy người ấy khóc, đau khi người ấy bên người khác… rồi …rồi…
Tinh Ngân thở dài ngước mặt nhìn trời, bất chợt cô mỉm cười… thì ra nảy giờ lo mãi nghĩ viễn vông mà Tinh Ngân đi đến chỗ lúc trước cô và Tuệ Nghi cùng ném đồ vào thùng rác… Lúc ấy Tuệ Nghi đang đứng trên sân thượng ném vỏ hộp sữa xuống thùng rác trùng hợp thế nào mà Tinh Ngân cũng cùng lúc bỏ rác vào thùng… và cô đã tức giận biết mấy khi thấy bản mặt đáng ghét ấy như muốn trêu tức cô… nhưng bây giờ thì lại đáng yêu sao đó…
Đưa mắt nhìn lên sân thượng như muốn tìm lại hình ảnh đó. Có khi nào chị ấy trên sân thương không ta? Chắc không có đâu… tuy nghĩ vậy nhưng Tinh Ngân cũng lò dò đi lên.
Vừa lên đến nơi thì… quả nhiên Tuệ Nghi có mặt từ lúc nào. Tuệ Nghi lúc này ngồi dựa vào tường nhắm mắt ngủ bên cạnh còn hộp sữa… Đưa mắt nhìn xung quanh, không có ai ngoài Tinh Ngân và Tuệ Nghi đang ngủ… Tự dưng Tinh Ngân cảm thấy hồi hộp, tim đập rất nhanh…
Ngồi xuống cạnh Tuệ Nghi, Tinh Ngân ngẩn ngơ ngắm nhìn…lúc này đây… Tinh Ngân tha hồ ngắm mà không sợ bị phát hiện.
Tuệ Nghi đây…chỉ cần giơ tay là Tinh Ngân có thể sờ đến gương mặt đáng yêu này nhưng Tinh Ngân lại cảm thấy nó quá xa với cô… phải chăng vì Tuệ Nghi không là người mà Tinh Ngân có thể đặt tình cảm về bất cứ phương diện nào…
Tuệ Nghi là nữ… cô cũng là nữ… Thanh My cũng vậy… không thể. Tuệ Nghi là Les là của Thanh My… cô không thể… nhưng ngay lúc này đây, Tinh Ngân có quyền cho mình “có thể” hay không?
Nhìn chăm chú Tuệ Nghi… Tinh Ngân thật sự cho phép mình làm điều có thể…
Từ từ tiến gần lại gương mặt Tuệ Nghi đang chìm trong giấc ngủ say… Tinh Ngân muốn tìm lại cảm giác của cái chạm môi thoáng qua khi đó… thật nhẹ nhàng Tinh Ngân đặt môi mình vào môi Tuệ Nghi và… dần lại khoảng 10 giây…chỉ đặt môi thôi chứ không dám làm điều gì khác …nhưng cũng khiến Tinh Ngân sung sướиɠ, mắc cỡ đến đỏ mặt…tim đập loạn xạ…
Rất tiếc cho Tinh Ngân khoảnh khắc 10 giây đó đã gây nên một cơn sóng ngầm nguy hiểm… vì ở cửa cầu thang Thanh My đã chứng kiến tất cả . Cau mày tỏ vẻ khó chịu Thanh My không phản ứng gì quay lưng bỏ đi.
Mấy ngày sau đó, mọi việc vẫn bình lặng trôi qua…
Nhà Tuệ Nghi…
-Nghi…con ngồi xuống đi. Ba có chuyện nói với con…
Tuệ Nghi im lặng ngồi xuống đối diện với ông Mẫn Thiên . Nhìn Tuệ Nghi một lúc rồi hít sâu một hơi dài,ông Mẫn Thiên nói:
-Dạo này ba thấy con thay đổi nhiều quá rồi đấy…
Tuệ Nghi nhún vai bình thản nói:
-Con thấy mình không có gì thay đổi cả. Chắc ba suy nghĩ nhiều quá thôi… Ba có chuyện nói với con chỉ vậy thôi hả?
Ông Mẫn Thiên lăc đầu:
-Không phải chuyện này. Chuyện mà ba muốn nói với con là chuyện khác…
-Chuyện gì vậy?
-Ba quyết định rồi. Hai tháng sau con phải lấy Thanh Bảo…
Giật mình đứng bật dậy Tuệ Nghi sững sờ nhìn ông Mẫn Thiên. Cô lấp bấp nói:
-Ba… ba nói gì? Ba… không đùa với con chứ?
Ông Mẫn Thiên nghiêm nghị:
-Ba không đùa. Mọi việc ở đây đừng tưởng con làm gì mà ba không biết… Quan hệ của con với Thanh My , ba có cho người theo dõi…
Bật cười mỉa mai, Tuệ Nghi nói:
-Ba theo dõi con à? Ba quan tâm đến con gái ba quá chứ nhỉ…vậy tại sao ba đã biết mối quan hệ của con với My còn bắt con lấy Thanh Bảo…
Lấy thuốc hút, mồi lửa rồi ông Mẫn Thiên nhìn Tuệ Nghi nói:
-Việc đó con khỏi lo… con và Thanh My nên chấm dứt ngay đi…
Tuệ Nghi lạnh nhạt nói:
-Chấm dứt ngay chính là ý tưởng điên rồ của ba đó.
Ông Mẫn Thiên giận dữ ném điếu thuốc vừa mới châm xuống chân, ông quát:
-Mày dám nói với ba mày vậy hả?
Tuệ Nghi cũng tức giận nghiến răng nói:
-Ông cũng có tư cách làm cha sao?
-Mày…
Ông Mẫn Thiên đưa tay định tát Tuệ Nghi thì ông bị chính ánh mắt căm hờn của Tuệ Nghi nhìn thẳng mặt ông. Ánh mắt to tròn ,đen láy cương quyết đó rất giống ông, nó như muốn xuyên thủng tâm can ông… Bỏ tay xuống quay nhìn hướng khác ,ông Mẫn Thiên gằn giọng:
-Mọi chuyện đã sắp đặt hết rồi. Nếu không nghe lời thì con biết hậu quả kết cuộc của những gì con quan tâm sẽ ra sao? Ba không nói nhiều nữa tự con suy nghĩ lấy…
Ông Mẫn Thiên quay đi ra cửa thì Tuệ Nghi nhìn theo lên tiếng:
-Ông dám làm gì hả?
-Con cứ chờ xem!
Sau khi buông một câu chắc nịt, ông Mẫn Thiên bỏ đi thẳng. Tuệ Nghi nghiến chặt răng ,hai tay nắm chặt thành nắm đấm…cô đang giận rn lên. Ánh mắt cứ nhìn ra cửa theo chiếc xe hơi có ba cô chạy mất hút. Tuệ Nghi lẩm bẩm:
-Tôi không tin ông dám làm gì tôi…
Rồi Tuệ Nghi liền lấy điện thoại gọi cho Thanh My. Vừa nghe tiếng Thanh My bắt máy.
-My hả?
-Em nghe nè… Nghi đang ở đâu?
-Nghi đang ở nhà…À,ừm…
Giọng Thanh My có vẻ lo lắng khi thấy Tuệ Nghi ngập ngừng. Thanh My hỏi:
-Chuyện gì vậy Nghi?
Vậy là Thanh My chưa biết việc gì cả. Có nên cho Thanh My biết không…
-Không có gì. Tự nhiên thấy nhớ em…
Tiếng Thanh My cười khúc khích rồi nói:
-Lạ chưa…vậy em qua nhà Nghi nghen…
-Không…để Nghi đến nhà em ,mà em đang ở nhà hả?
-Ừ,vậy Nghi đến đi…em đợi…
-Thôi, Nghi cúp máy đây.Hẹn lại em sau!
Vừa cúp máy Tuệ Nghi mím môi suy nghĩ .Có nên nói cho Thanh My biết không? Thôi, đến đó xem tình hình rồi tính sau… Nghĩ vậy Tuệ Nghi đi nhanh ra cửa…