Chương 13
THỜI GIANThời gian trôi đi một cách chậm chạp… 1 tiếng rồi 2 tiếng… vẫn không thấy cánh cửa nhúc nhích… Cả ba người chờ đợi trong lo lắng… cô Kim Ngọc thấy hai người vậy nên lẳng lặng xuống cantin mua nước uống cho cả hai rồi lại chờ đợi…
Quản gia Việt đã báo hung tin cho ông chủ mình biết. Chắc trong nội tối nay ông Mẫn Thiên sẽ có mặt tại đây…
Cuối cùng cánh cửa cấp cứu cũng đã bật mở cả ba cùng đứng bật dậy lao đến bên bác sĩ…
-Thế nào rồi bác sĩ?
Bác sĩ mím môi vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ba người nói:
-Ai là thân nhân của bệnh nhân?
Quản gia Việt cùng Thanh My lên tiếng:
-Là tôi…
Bác sĩ gật đầu thở hắt ra nói:
-Bệnh nhân bị xuất huyêt màn trong não, tuy đã kịp thời xử lý kịp nhưng vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm… có thể…
Thanh My hốt hoảng hỏi gấp:
-Có thể sao bác sĩ? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ…
Vị bác sĩ chậm rãi nói:
-Điều đó chỉ tuỳ thuộc vào sức khoẻ bệnh nhân… chúng tôi chỉ mong các vị nên chuẩn bị tinh thần trước… có thể… bệnh nhân sẽ bị tình trạng chết lâm sàng…
-Sao? Chết lâm sàng?
Nghe đến đây Thanh My bủn rủn tay chân, phải nhờ cô Kim Ngọc đỡ lấy. Bác sĩ gật đầu thông cảm nhìn Thanh My rồi nhìn quản gia Việt đang căng thẳng, ông nói:
-Vì lúc mổ… đã có một lần tim bệnh nhân ngừng đập và huyết áp rất thấp… chúng tôi đã cố hết sức để giành giật cô ấy trước bàn tay tử thần. Bây giờ chỉ chờ đợi, theo dõi chuyển biến tốt xấu thế nào mà thôi.
Quản gia Việt nén đau nói:
-Tôi biết. Cám ơn bác sĩ nhiều!
Vị bác sĩ gật gật đầu chào cả ba rồi quay đi. Một lúc sau đó, mấy y tá đẩy Tuệ Nghi ra… nhìn Tuệ Nghi lúc này mà cả ba ai cũng đau như bị xát muối vào vết thương đang ứa máu. Nhất là Thanh My cô như điên dại suýt lao theo Tuệ Nghi khi thấy y tá đẩy cô vào phòng đặc biệt. Đầu quấn băng trắng, tay chân băng bó dây nhợ xung quanh… mắt nhắm nghiền như chìm vào giấc ngủ, có lẽ chính bản thân Tuệ Nghi không muốn tỉnh lại để đối mặt với mọi việc đau lòng nữa.
8 giờ mấy tối hôm đó, ông Mẫn Thiên có mặt nhìn con gái qua lớp kính lạnh lẽo, ông đau lòng quá đỗi. Bây giờ Tuệ Nghi phải thở qua ống thở oxi, máy điện tâm đồ, điện não đồ xung quanh… tay chân dây nhợ ống truyền dịch, truyền nước biển… không còn là một Tuệ Nghi hay cười nữa rồi. Phải chăng đây chính là cái giá mà ông phải trả cho những gì ông gây ra…Ngày hôm nay chẳng có gì khác hơn với ngày hôm qua, cái gì tìm thấy được trong hậu quả cũng đã có sẵn trong nguyên nhân rồi…
Quay sang hỏi quản gia Việt về mọi việc xảy ra . Nghe xong, ông Mẫn Thiên quát tháo ầm ĩ:
-Ông điều tra ngay cho tôi bọn khốn nào dám đυ.ng đến con gái của Vương Mẫn Thiên này…Còn nữa tìm ngay cho tôi tất cả bác sĩ danh tiếng của nước ngoài về đây, bác sĩ ở đây toàn thứ vô dụng…
Ông còn nói nhiều nữa nhưng quản gia Việt lên tiếng cắt ngang:
-Xin ông chủ đừng nói nữa!
Ông Mẫn Thiên ngỡ ngàng nhìn quản gia Việt, ông không ngờ quản gia Việt dám nói thế với mình. Ông giận dữ gằn từng tiếng:
-Ông dám nói thế với tôi à?
Đúng là lần này, quản gia Việt đã thật sự khác hẳn. Ông nhìn thẳng ông chủ mình nói:
-Ông chủ hãy suy nghĩ lại đi, mọi việc như ngày hôm nay có phải chăng là do ông chủ mà ra không?
-Ông…
-Ông chủ đã ép bức cô chủ làm theo ý mình, có bao giờ ông chủ nghĩ chính ông chủ là người đẩy cô chủ đến bước đường cùng không?
Ông Mẫn Thiên câm nín không nói được lời nào. Đúng vậy !Chính ông… chính tay ông đã bức tử con gái mình, mặc dù Tuệ Nghi chưa chết nhưng với cô bây giờ chẳng khác nào đã chết…
Quay nhìn Tuệ Nghi, nhìn con gái duy nhất của ông như thế… ông Mẫn Thiên đã khóc. Nước mắt của người cha… nước mắt của một người sống theo ý mình, độc tài như ông- chủ tịch Vương Mẫn Thiên và… nước mắt của sự hối hận…
Thanh My đứng đó im lìm như một cái xác không hồn, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Nghi. Cô đã như thế rất lâu, từ khi người ta đưa Tuệ Nghi vào đây. Quản gia Việt và cô Kim Ngọc kêu Thanh My về nhà nghỉ ngơi nhưng cô không phản ứng chỉ đứng như thế mà thôi… Có lẽ Thanh My đã chết theo người cô yêu mất rồi…
HỐI HẬNMột tuần trôi qua. Tuệ Nghi vẫn không có chuyển biến gì khá hơn, ba mẹ Thanh My và anh trai cô cũng có mặt sau khi được tin dữ…Thanh Bảo đau lòng biết bao khi nhìn thấy vị hôn thê của mình bị như thế nhưng anh càng đau lòng hơn khi biết được sự thật là bấy lâu nay bản thân mình là tình địch của em gái mình mà không hề hay biết.
Nhìn Thanh My tiều tuỵ, xanh xao bên cạnh Tuệ Nghi mà những người có mặt đều xót xa, đau đớn… Phải chăng họ đã sai khi quyết định chia rẽ hai đứa, để rồi một người nằm đó mạng sống chỉ mành treo chuông còn người kia như kẻ không hồn…
Kết quả điều tra hai kẻ gây tai nạn cho Tuệ Nghi được quản gia Việt cho người truy tìm đã có… Quản gia Việt không muốn nhờ đến cảnh sát mà lại tìm người của “thế giới ngầm” …và kết quả đã cho biết hai kẻ ấy là tụi ma cô được một người đứng sau giật dây… không ai khác hơn là Lâm Văn Toàn. Nhưng đã muộn khi hắn … cách mấy ngày trước đã chuồn qua Mỹ…
Nhưng ông Mẫn Thiên không để yên dễ dàng vậy… một mặt ông cho người truy tìm hắn, một mặt tìm những bác sĩ nước ngoài theo dõi bệnh tình Tuệ Nghi…
… Hai năm sau…
-Nghi à…hôm nay Tinh Ngân có gửi thư hỏi thăm chúng ta, cô ấy đã nhập học được một năm bên ấy rồi. Nhanh thật Nghi hả! Thấm thoát đã hai năm, Tinh Ngân sang Ý du học cũng được một năm rưỡi rồi…
Vừa chải tóc cho Tuệ Nghi, Thanh My mỉm cười nói chuyện như Tuệ Nghi đang còn tỉnh. Đã hai năm Tuệ Nghi khá hơn trước không còn thở bằng máy oxi nhưng vẫn còn truyền dịch và theo dõi bằng máy điện tâm đồ và điện não đồ, cô được chuyển sang phòng điều dưỡng… Vì tình trạng sức khoẻ không cho phép Tuệ Nghi đi xa nên ông Mẫn Thiên đành để cô ở lại Việt Nam dưới sự theo dõi sát sao của các bác sĩ giỏi. Tuệ Nghi đã hai lần mỗ vì có một lần tình trạng cô chuyển biến xấu… cha cô cứ đi đi về về giữa Mỹ và Việt Nam, mặc dù ở đây đã có quản gia Việt lo nhưng ông vẫn muốn bên cạnh con gái mình để chuộ lại lỗi lầm của mình…
Thanh Bảo đã sang định cư ở Úc, có lẽ anh muốn chôn vùi tình cảm quá khứ của mình và quên đi Tuệ Nghi. Ba mẹ Thanh My dù đau lòng, xót xa cho con gái nhưng cũng chấp thuận tình cảm của cả hai…
Nắm bàn tay gầy trơ xương của Tuệ Nghi, Thanh My nhẹ giọng kể:
-Nghi biết không? Kẻ chủ mưu gây ra tai nạn cho Nghi , Lâm Văn Toàn đó… cuối cùng hắn cũng có kết cục xứng đáng cho hắn. Nghe bác Thiên nói hắn đã bị bắn chết ở một quán bar ở ban Houston… À, về việc cô nhi viện “Nhân Ái” đó… bác Thiên đã cho xây lại một cô nhi viện mới do cô Mai làm hiệu trưởng, cô Mai không còn dạy ở trường Thục Hoa nữa. Sự cố hoả hoạn gây nên cái chết cho cô Minh Thi, thật chất là do chập điện ở nhà bếp chứ không phải do người đốt đâu Nghi… Bọn Thục Vi , Bảo Di thỉnh thoảng có đến thăm Nghi đó… Nghi ơi! Đừng ngủ nữa mà… em xin Nghi đó!Quán café “Kem” chúng ta thường đến… những con đường chúng ta thường đi bên nhau… rất vui, rất hạnh phúc… Nghi ơi, em không muốn đi một mình đâu. Hãy mở mắt đi Nghi… nhìn em đây nè… Đừng nhắm mắt mãi thế nữa…
Thanh My bật khóc gục đầu trên cánh tay gầy của Tuệ Nghi… thật lâu… Hai năm qua, Thanh My không biết đã bao lần phải khóc như thế này… hối hận, cắn rứt, đớn đau… cứ dằn xé Thiên Thần trường Thục Hoa một thời…
Đang gục mặt trên cánh tay Tuệ Nghi, một tay Thanh My còn nắm chặt bàn tay cô thì… trong khoảnh khắc Thanh My giật mình ngẩng đầu lên nhìn sững cánh tay Tuệ Nghi… nó đang cử động dù rất nhẹ. Thanh My mừng rỡ đứng bật dậy đến nỗi cái ghế ngã xuống mạnh xuống sàn…
-Nghi… Nghi tỉnh dậy rồi…
Cánh tay Tuệ Nghi đã cử động nhưng rồi bất động lần nữa nhưng Thanh My không quan tâm điều đó, cô mừng rỡ chạy ra ngoài kêu bác sĩ… nhanh như cắt bác sĩ lẫn y tá đều có mặt nhưng… vị bác sĩ định khám cho Tuệ Nghi thì ông phát hiện điện tâm đồ kéo dài một đường thẳng không còn nhảy theo nhịp tim của người bệnh nữa… Ông tái mặt chết lặng không nói nên lời. Thanh My đang vui mừng thì nụ cười ra nước mắt của cô bỗng tắt ngay… vì Thanh My cũng đã nhận thấy điều bất thường của máy điện tâm đồ… Nó đã ngưng hoà nhịp với con tim Tuệ Nghi. Điều đó đã nói lên một điều mà Thanh My không bao giờ… không bao giờ có thể tin…