Chương 7

“ Hey, Bảo Nam, lại đây

bóp chân cho tớ với. A, lại chảy máu mũi rồi, mau lấy bông thấm cho tớ với!” Vừa

mới tỉnh dậy là hắn lại sai vặt tôi như đúng rồi.

“ Đây, bông đây, còn

bóp chân thì thôi nhá, tôi không có muốn!” Tôi lấy nhúm bông trắng tinh từ hộp

cứu thương, ấn vào mặt hắn không thương tiếc. Hắn rêи ɾỉ. Cho đáng đời, cái tội

trêu người ta cơ! Nhưng mà nghĩ cũng tội cho hắn, ai bảo kết đứa bạn thân này.

“Nhẹ nhẹ cái tay chút,

cậu định hại chết tôi đó hả? Lại gần đây chút, tôi muốn nói cho cậu nghe cái

này.” Hắn vẫy vẫy tay gọi tôi lại gần. Tôi rụt rè bước tới.

“ Nói cái gì? Mau nói

đi, gì mà ra vẻ bí mật vậy trời.” Tôi nói. Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm, khiến

tôi vừa rùng mình, vừa phát hoảng.

“ Nói thật đi, cậu là

con gái đúng không?” Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của hắn cứ từng nhịp rót vào

tai tôi. Cái, cái gì, không lẽ hắn biết rồi?!? Trời ơi, trời ơi.

“ Gì…gì….cơ??? Tên điên

này! Tôi..tôi 100% là con trai mà cậu nói cái quái gì vậy?! Điên rồi nhe, cho

chết nà!” Tôi tức quá định tặng luôn cho hắn một quả đấm thì…

“ Ây za, định hành

thích người ta một lần nữa à? Người ta đang bị bệnh mà làm như người ta không bệnh

ý. Tượt rồi nhe!” Chậc, hắn lại cười nhạo mình. Tôi giận hắn lắm, nhưng mà với

cái tư thế hiện tại này chắc tui chả thể nào nổi điên hơn nữa.

“ Bảo Nam, nằm lên người

người ta như thế này là hơi bất lịch sự đó nhe. Hiện giờ tôi đang là bệnh nhân

mà cậu lại nhẫn tâm đối xử với tôi như tù nhân. Hết huých rồi lại đến đấm, giờ

lại còn nằm đè trên người ta nữa. Ủa, con trai như cậu mà sao nhẹ thế?” Tên này

bệnh mà sao nói lắm thế không biết, đáng bị ăn đập, đáng bị ăn đập. Nhưng mà

sao người tên này nóng thế nhỉ, hay là hắn cảm lạnh cấp độ cuối? Thôi mặc kệ hắn,

hắn có làm sao thì liên qua gì tới mình chứ! Không quan tâm nữa. Dù sao hắn vẫn

có thể sống tốt chán!

“ Tên dở hơi này, không

chơi với cậu nữa!!!” Tôi lượn đi luôn cho đỡ phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của

hắn. Nhưng mà vẫn lo cho hắn quá. Nhìn hắn cười sao thấy buồn thế không biết.

Thôi, về lớp học đã, chốc nữa ra chơi xem hắn thế nào.

… Sau một hồi chật vật

với đống bài tập Hóa, ta-Trần Bảo Nam, vẫn hừng hực khí thế đến phòng y tế để

trả thù cho những sự việc vừa rồi. Kỳ Phong, ngươi chuẩn bị đi, đời ngươi quả

này tiêu tan rồi. Nhưng mà hình như tên này bị ốm hay sao ý, trông mặt hắn phờ

phạc quá! Trời ơi, trán nóng thế này mà không nói cho người ta sao? Tôi sờ trán

hắn rồi giật mình, hốt hoảng.

“ Kỳ Phong, cậu không

sao chứ? Xin lỗi vì vừa rồi đã bỏ cậu. Đợi tớ chút, tớ đi xin phép thầy. Tớ sẽ

quay lại ngay. Chờ tớ nhé!” Tôi nói rồi chạy vọt ra ngoài, đi đến thẳng lớp xin

phép thầy rồi nhờ Công Huy – bạn tôi nhưng không thân bằng Kỳ Phong – chép bài

hộ. Vậy đấy và tôi bị cậu ấy túm lại hỏi.

“ Kỳ Phong không sao chứ?”

“ Tạm thời chưa biết.”

“ Tớ đi cùng cậu.” Công

Huy định xách cặp đi cùng tôi thì bị tôi giữ lại.

“ Thôi khỏi, không cần.”

Tôi từ chối thẳng thừng rồi bước luôn đến phòng y tế, bỏ mặc đằng sau một cậu

nhóc đang ngu ngơ đứng đó. ^_^

…Tại phòng y tế…



Kỳ Phong, cậu không sao chứ? Cậu bị cảm mà sao không nói cho tớ biết. Cậu ngốc

lắm! Cậu có biết là tớ lo muốn chết đi được không?” Tôi hỏi han rồi quay ra mắng

cho hắn một trận luôn. Chả hiểu sao tôi bỗng thấy khóe mắt mình cay cay. Nghĩ lại

cũng thấy đáng khóc lắm, hắn đã liều mình gắng gượng cho đến bây giờ chỉ vì muốn

bảo vệ mình khỏi mấy tên du côn kia (đi báo tin chắc cũng được chấp nhận nhỉ?!).

Đúng là tên ngốc mà! Tôi khẽ đặt chiếc khăn ẩm vừa lấy từ chậu nước đắp lên vầng

trán cao cao của hắn.



Bảo Nam, Bảo Nam, tớ lạnh…” Giọng nói khàn khàn, trầm ấm của hắn khẽ đến tai

tôi. Như người máy, tôi lao vυ"t đến chiếc tủ đứng có sẵn ở ngay góc phòng, lôi

hết đống chăn ra đắp cho hắn. Hiện giờ, điều khiến tôi lo nhất chính là hắn. Với

tư cách là một người bạn và tư cách là người đã hãm hại hắn, tôi phải “hô biến”

cho hắn “sống”, chứ không tôi biết hối lỗi sao với gia đình hắn đây? Hắn là con

cháu “ đít nhôm” của nhà họ Trịnh mà lại, sơ sẩy cái là chết toi!



Bảo Nam, tớ vẫn thấy lạnh quá…” Hắn run rẩy nói. Tôi cũng bó tay.com luôn. Ngồi

nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi nhớ ra được một cách( lúc mình ngồi nghĩ chắc

tên Kỳ Phong ngủm từ hồi nào rồi!!! J). Tôi

nhanh chóng đi xuống căn-tin xin vài quả chanh. Cũng may là ở đây đầy đủ mọi thứ

nên tiện tôi vơ luôn chai mật ong, đỡ phải đi mua!! :3

Sau

một hồi cắt cắt, vắt vắt kiêm luôn đổ, tôi mang cái khay làm đá có những ô

vuông nhỏ mà bên trong có chứa vài “chất” tôi vừa cho vào, nhét vô cái tủ lạnh

của phòng y tế rồi bật mức to nhất. Ngồi đợi khoảng 8 phút, tôi lấy một viên ra

khỏi khay rồi nhai thử. Hic, ngon ghê! Chết, xém nữa thì quên mất cái tên đang

sống dở, chết dở đằng kia.



Nào ăn đi, ăn vào thì sẽ khỏi bệnh nhanh lắm!” Tôi đưa một viên lên trước cửa

miệng hắn. Hắn nhìn tôi đầy ngờ vực, mặc dù nhìn hắn vẫn chả khác nào con mèo

run rẩy ở ngoài trời lạnh giá.



Cái gì đây, không phải định cho tớ ‘ăn’ thuốc độc đấy chứ?”



Thôi được, không ăn cũng chả sao. Vậy tớ đi nhé, đứa bạn này sẽ đi và bỏ mặc thằng

bạn ở lại đây một mình cô đơn lạnh lẽo, sống không ai biết mà chết cũng chẳng

ai hay.” Nói thế thôi, chứ tôi sao dám bỏ hắn ở lại đây được. Không ít thì nhiều,

hắn sẽ về mách mẹ cho coi, tính hắn thì trẻ con ứ chịu được.



Đùa cậu chút thôi. Giờ ngoài cậu ra thì còn có ai cứu được tớ kia chứ!? Nhưng

mà trước hết cậu phải nói đó là cái gì chứ, nhỡ tớ bị ngộ độc thực phẩm thì

sao?! Đời tớ đã khổ vì bị cảm rồi, giờ mà thêm bệnh nữa thì tớ chết toi.” Cái

tên này, đến thế mà vẫn còn ghẹo người ta được nữa. Nhưng may sao hắn vẫn còn

là con người, chịu ngoan ngoãn nghe lời để mình được sống rồi còn gì. Hắn mở to

cái miệng của mình ra, tôi tiện tay tống luôn cái thứ mình đang cầm trên tay

mình vào mồm hắn luôn.



































































































Là đá chanh mật ong. Đảm bảo với cậu là tớ không có pha chế thêm mấy chất hóa

vào đấy để đời cậu tàn đâu. Yên tâm, đây là cách chữa bệnh truyền thống của nhà

tớ. Tớ chắc chắn sau khi cậu ăn xong và ngủ một giấc là sẽ khỏi bệnh liền.” Tôi

đứng luyên thuyên một hồi rồi mới chợt nhận ra cái tên dở hơi kia đã trôi vào

giấc ngủ nồng từ bao giờ. Cái tên này, chả chịu cảm ơn người ta gì cả. Thôi bỏ

đi, dù sao mình cũng đã bớt được đi phần nào gánh nặng này rồi. Tôi lấy chiếc

khăn trên trán hắn ra rồi thay vào đó là một chiếc khăn ẩm khác. Và rồi tôi

cũng ngủ thϊếp đi từ lúc nào không hay.