Chương 2
Máy bay dần giảm tốc độ và đáp xuống đường băng. Nhậm Đạm Ngọc vừa từ Trùng Khánh đến Thượng Hải. Sân bay đầy người, mỗi người đều mang những tâm trạng, những cảm xúc khác nhau.
Nếu như khi rời Trùng Khánh, lòng Đạm Ngọc lưu luyến không nỡ ra đi thì giờ đây, khi đặt chân đến thành phố quốc tế hóa Thượng Hải phồn hoa, cô cũng không tránh khỏi đôi chút xúc động. Nói về các mốt thời thượng, Đạm Ngọc thấy rõ mấy thứ đồ Adidas loại A từ Thiên Môn mua về mà người ta vẫn mặc ở Trùng Khánh so với cuộc sống ở đây quê mùa không thể tả.
Trong túi Đạm Ngọc có tờ báo với mục quảng cáo: “Đại tỉ phú tìm bạn đời… chiều cao trên 1m70, hình thức khá, tuổi trung niên, thu nhập rất cao, hiện sống ở Thượng Hải… đối tượng yêu cầu cao trên 1m65, tuối từ 20 đến 25, trình độ trung cấp trở lên, không có sở thích xấu, thuần khiết, trong sáng, chưa biết đến tìиɧ ɖu͙©…”
Hai tháng trước, mục quảng cáo này đã làm phòng ký túc của Đạm Ngọc xôn xao. Tâm lý căm ghét tầng lớp đại gia làm các chị em trong phòng đem mẫu quảng cáo ra mà mắng nhiếc không tiếc lời.
Lúc đó Đạm Ngọc cũng có mặt. Nàng giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối.
Ngày hôm sau, Đạm Ngọc chỉ lấy một bộ hồ sơ và một bức thư pháp viết mấy chữ “Thiên hạ đệ nhất quan”, thêm bản sao tấm bằng trình độ dương cầm cấp 10 gửi đến địa chỉ đăng trong quảng cáo. Hai tháng sau, nàng nhận được phúc đáp mời đến Thượng Hải phỏng vấn.
Những anh chàng không xu dính túi theo nàng không xiết , ký gì nàng không tìm đến một đối tượng có tiềm năng hơn?
Nàng vốn chẳng bao giờ quan tâm đến kiểu tình yêu sinh viên. Ở cái thế giới rác rưởi và ánh mặt trời, mệt mỏi và chán chường này, thậm chí đến bầu trời của trường đại học cũng bị phủ một lớp sương mù dày đặc, trong lớp sương mù ấy, ngoài bản thân ra, bạn chẳng có thể nhìn thấy bất cứ ai cả. Trường đại học nhìn ngoài thì có vẻ trong sáng thuần khiết lám, nhưng ở tỏng chăn mới biết chăn có rận, cứ giơ tay ra là quơ được cả nắm ái tình.
Nhiều người khóc lóc vật vã vì bị người yêu phản bội, nhưng rồi vẫn say sưa với mấy loại sách báo tình cảm lãng mạn. Đạm Ngọc thấy họ ấu trĩ đến nực cười.
Nàng vốn không tin vào tình yêu. Cái thú gọi là tình yêu đó, lúc hạ giá có thể dùng một xu mua về cả mớ. Đạm Ngọc vốn ít nói. Những chàng trai theo nàng nhiều không kể xiết, cho nên hồi lên nhận giải thưởng cuối học kỳ một, vẻ điềm nhiên của nàng khiến mọi người đều kinh ngạc.
Đạm Ngọc cười thầm, nghĩ bụng nếu như thế giới là một trò bịp lớn với đủ các mánh khoé từ sắc sảo đến tồi tệ, thì mình chẳng qua cũng chỉ là một tên trộm vặt vãnh mà thôi.
Ai mà chẳng có tham vọng đổi đời, ai cũng chỉ hy vọng một ngày nào có thể vênh vang lái một chiếc BMW đến quán cà phê sang trọng cạnh cái nơi ngày xưa mình thường ngồi uống sữa đậu nành. Cho dù y là một tên trộm vặt xinh đẹp đi nữa thì cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, ở trong trường, cho dù là học sinh hay giáo viên, ai cũng đều bị vẻ đẹp dịu dàng của Đạm Ngọc làm cho mê muội. Chẳng ai biết trong lòng nàng là cả một biển quyết tâm mạnh mẽ luôn sục sôi, một điều hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài thánh thiện, hiền lành của nàng.
Những cô gái trẻ lúc nào cũng mơ mộng một ngày nào đó có một chàng hoàng tử cao to, đẹp trai, hào hoa,và giàu có sẽ đến với mình… Đạm Ngọc nghe những câu chuyện rất nhi nữ thường tình ấy của đám con gái xung quanh, cảm thấy họ sao mà trẻ con lạ.
Trước khi đến Thượng Hải phỏng vấn, Đạm Ngọc nói dối mẹ là đến Thượng Hải thăm bạn. Mẹ nàng tuy miệng vẫn làu bàu phàn nàn tốn kém, nhưng tay đã móc ngay ra năm ngàn tệ. Bà vốn chẳng bao giờ cần phải khắt khe với cô con gái, mọi ý nghĩ, tư tưởng, hành động của nàng luôn làm bà rất tự hào.
Dạo bước trên những con đường của thành phố quốc tế hoá, Đạm Ngọc thấy lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Đã đến đây rồi, thôi thì mặt mũi, tuổi tác người đàn ông đó có thế nào cũng phó mặc cho con tạo xoay vần.
Nhìn thấy ngọn tháp Đông Phương Minh Châu, ngọn tháp nổi tiếng cao thứ ba thế giới đang tắm trong ánh hoàng hôn, Đạm Ngọc thấy tràn đầy cảm xúc. Gió từ phía sông thổi tới. Gió mạnh đến mức nàng tưởng như ánh mặt trời sắp tắt phía xa xa cũng rung rinh lay động, nhưng ngọn tháp Đông Phương Minh Châu hùng vĩ thì ngược lại, vẫn đứng sừng sững đầy kiên quyết, thật là đáng cảm phục.
Đạm Ngọc đứng dựa vào hàng lan can sắt bên vỉa hè, cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể nàng đều rung động không yên, những luồng cảm xúc trong người nàng bỗng vô cớ rạo rực khôn xiết.
Đạm Ngọc bắt một chiếc taxi lượn vòng vòng qua những đường phố đông đúc, ăn bữa tối kiểu Pháp ở một nhà hàng xây theo kiến trúc nhà thờ cổ điển, rồi lại ghé quán cà phê uống một li cà phê kiểu Pháp, hưởng thụ cái thú một mình trầm ngâm theo đuổi vô vàn những ý nghĩ lãng mạn, nhớ lại ngày hôm qua vần còn ngồi uống sữa đậu nành bên lề con đường xấu xí đến khó quên của Trùng Khánh. Ai bảo tiền là không tốt nào? Dạo chơi chán chê, cuối cùng nàng mới quay về khách sạn đã dự định từ trước. Từ cửa sổ phòng khách sạn ở trên cao nhìn xuống, Thượng Hải về đêm giống y hệt một biển hoa rực rỡ sắc màu, ai đã từng chiêm ngưỡng cảnh này thì thật khó mà quên được.
Quần quật suốt một ngày, giờ Đạm Ngọc mới thoải mái nằm dài trên nệm giường êm ấm mà ngủ yên lành.
Ngày hôm sau, Đạm Ngọc gặp luật sư Hà trên bến Thượng Hải.
Anh chàng khoảng hai mươi tám tuổi, đôi lông mày rậm, cặp mắt sâu thẳm, mặc bộ complê sang trọng, nghiêm túc, mang dáng vẻ một chàng trai thành phố.
Luật sư Hà, giọng nói vừa trầm tĩnh, vừa ân cần, tự giới thiệu: “Chào cô Nhậm!”, tồi giơ bàn tay đẫm mồ hôi ra định bắt tay nàng. Đạm Ngọc khẽ nhíu mày. Sau đó, anh ta chỉ người thanh niên đứng bên cạnh: “Đây là trợ lý của tôi, A Lam”.
Cậu trợ lý tên A Lam trịnh trọng chìa tay ra: “Chào người đẹp!”
Lúc bắt tay với cậu trợ lý, Đạm Ngọc thoáng nhìn thấy phía bên trong cổ tay áo cậu ta có ghi chữ “Vương Tuý Kiện”.
Rất nhiều năm sau này, mỗi khi nghĩ về lần đầu tiên gặp A Lam, Đạm Ngọc tưởng như vẫn còn ngửi thấy mùi chua chua trên người cậu ta, giống kiểu một bác phu xe Thượng Hải thời xưa, ngày nào cũng trường kỳ lăn lộn trên đường phố, mồ hôi lâu ngày két thành một mùi khó chịu, cái mùi có đổ cả lọ nước hoa lên cũng không hết được.
Trong suy nghĩ của Đạm Ngọc, đàn ông trên đời chỉ có hai loại thôi, một là những ông chủ, hai là kẻ làm công cho các ông chủ.
Đạm Ngọc lịch sự cười nhẹ, nhìn 2 luật sư vẻ thản nhiên, nàng không muốn cho họ biết mình đã nhìn thấu sự nguỵ trang của họ. những kẻ nghèo khó vì chút thể diện cố tỏ ra ta đây sang trọng, cuối cùng, đến khi lộ ra lại càng trở nên đáng thương hơn mà thôi.
Luật sư Hà có hỏi Đạm Ngọc vài câu chẳng vào chủ đề chút nào, kiểu như “nhân sinh quan”, “giá trị quan”, “ấn tượng đầu tiên về thành phố Thượng Hải”, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời hết. Anh ta liên tục gật gù vẻ rất tàn thưởng. Hai người giả vờ rất khéo, ngoại hình tướng mạo đều ăn nhập, không thể chê được. Hôm đó, luật sư hà đưa Đạm Ngọc về khách sạn, lúc sắp ra về còn bảo nàng rằng Á Đương (Tào Lợi Hồng dùng tên này trong mục quảng cáo tìm bạn đời) hẹn nàng tối mai gặp mặt trực tiếp.
Đạm Ngọc lặng đi một lát, rồi lịch sự cảm ơn, cố kìm nén trái tim hồi hộp đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Địa điểm nhà tỉ phú chọn để gặp mặt là nhà hàng Hoà Bình trên đường Nam Kinh Đông, nghe đâu là đặt theo tên một nhà hàng bên Pháp.
Trước khi đi, Đạm Ngọc phải mất đến ba tiếng đồng hồ cẩn thận điểm lên khuôn mặt một lớp trang điểm nhẹ, bới tóc cao lên để lộ vùng cổ và vai trắng ngần. Nàng chọn một chiếc váy khá kín đáo, có nét đẹp đoan trang của áo dài kiểu Thượng Hải xưa nhưng lại không hề có vẻ cũ kỹ và bảo thủ như thế.
Đạm Ngọc tốn khá nhiều công sức cho việc chọn giày. Nàng lựa một đôi giày cao gót bằng nhung đen có thêu hình con bướm, nhìn đơn giản mà cao quý.
Đạm Ngọc đã biết đi giày cao gót từ lâu lắm rồi. Giày cao gót – đó là vũ khí quen thuộc nhất của một cô gái, giúp chủ nhân hoàn chỉnh dáng vẻ yêu kiều của mình. Cặp mông tròn đầy, bộ ngực vun cao, như thể chỉ khi mang giày cao gót người ta mới đạt tới tầm dáng để chiêm ngưỡng. mang giày cao gót, dáng đi lắc mông yểu điệu là vũ khí cực kỳ lợi hại của người phụ nữ trong việc chinh phục người đàn ông. Khi người phụ nữ mang giày cao gót dạo bước trong làn gió nhẹ, hoặc biểu diễn đủ kiểu nũng nịu đáng yêu, hoặc sang trọng xa vời, thật sự là một cú đánh khiến đàn ông phải xây xẩm mặt mày.
Nói thật, nghĩ đến lúc gặp Á Đương, Đạm Ngọc có chút hồi hộp. Làm gì cso cô gái nào không để ý đến chuyện người bạn đời của mình trông ra sao, nhất là khi đối mặt với mấy chữ: “Đại tỉ phú”? Đạm Ngọc cũng vậy, nàng không thấy tự tin lắm.
Bước vào sảnh nhà hàng, ngay lập tức Đạm Ngọc không khí cao quý và tinh tế phả vào mặt. Nhưng sau khi bước theo người phục vụ vào gian phòng thiết kế đặc kiểu Pháp, nàng thấy thất vọng ngay, thậm chí còn có cảm giác mình bị lăng nhục. Hai người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên bàn ăn, còn người đàn ông ngồi chính giữa lại đeo một chiếc mặt nạ!
Người đàn ông nhìn thấy Đạm Ngọc liền đứng dậy.
- Cô Nhậm có phải không? Tôi là Á Đương!
- Chào ông. – Đạm Ngọc trả lời.
- Mời cô ngồi!
Người đàn ông nói xong cũng ngồi xuống đối diện với Đạm Ngọc.
Đạm Ngọc nhìn thẳng vào khuôn mặt ông ta, cảm thấy mình đang bị làm nhục.
Đối phương thì biết hết mọi thông tin về mình, trong khi mình chẳng hề biết gì về ông ta, đến cái tên cũng là tên giả. Đấy là điểm không hay thứ nhất. Hơn nữa, trong lúc nàng trang điểm ăn mặc kiều diễm như vậy để đến gặp ông ta, ông ta lại nghênh tiếp nàng bằng một chiếc mặt nạ.
Cái cảm giác này thật khó chịu, giống kiểu nàng đang khoả thân trước một người đàn ông ăn mặc sang trọng, để cho anh ta tha hồ thưởng thức thân thể mình vậy.
Tuy nhiên, Đạm Ngọc vẫn để nụ cười nhẹ thường trực trên môi, không để lộ những ý nghĩ của mình, những người đàn bà khôn ngoan ai mà chả có bản lĩnh ấy.
- Xin lỗi, để ông đợi lâu quá.
- Không sao! – Á Đương chìa tay ra, để lộ chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Cartier. – Vừa đúng giờ đấy chứ.
Xem giọng nói và dáng vẻ thì ông ta chừng năm mươi tuổi, không cao, dáng người tầm thước, mặc bộ Âu phục cắt rất khéo. Đạm Ngọc chỉ thấy được có vậy. Tron giọng nói của Á Đương không mảy may biểu lộ một cảm xúc nào, cũng không hề có một câu xã giao nào thừa thãi. Đợi Đạm Ngọc ngồi xuống, ông ta lập tức hỏi nàng một câu hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng:
- Tôi là một thương gia, chẳng biết ba cái thứ lãng mạn, cũng không thích vòng vèo. Hôm nay, chúng ta ngồi ở đây với mục đích gì thì cả tôi và cô đều rõ cả rồi. Tôi muốn cô cho tôi bíết, cô gnhĩ thế nào về tiền của tôi?
Nói xong ông ta nhìn nàng, cái nhìn như rọi thấu mọi ngõ ngách tâm can nàng, khiến nàng suýt nghẹt thở. Đạm Ngọc lần đầu tiên biết thế nào là luống cuống. Đối diện với một người có ánh mắt xuyên suốt người khác như thế này, người ta khó có thể mà nghĩ ngợi cho tử tế, huống chi là giấu giếm điều gì. Đạm Ngọc nuốt nước bọt, nói một cách bình tĩnh và rõ ràng:
- Tìền của ông, người ra chỉ có thể chi tiêu hết chỉ trong vài ngày nhưng lại đủ cho tôi và ông dùng cả đời.
Nói câu này, Đạm Ngọc muốn chứng tỏ lòng thành với ngài đại tỉ phú. Nhưng vừa nói xong, nàng đã hối hận, cảm thấy câu trả lời này của mình không được hay lắm, đúng ra, theo như trí thông minh trời phú, nàng có thể sáng tác hay hơn thế nhiều. Đạm Ngọc cố nhìn vào gương mặt ẩn sau chiếc mặt nạ của Á Đương, hy vọng có thể đọc ra được chút gì. Nhưng không, gương mặt ấy vẫn hoàn toàn bình thường, không hề có chút biểu hiện hài lòng hay phật ý. Tay Đạm Ngọc bắt đầu nhớp mồ hôi.
Tiếp đó, Á Đương đưa mắt ra hiệu cho một trong hai người đàn ông đứng bên cạnh. Người phục vụ bắt đầu bày đồ ăn.
- Mong là cô Nhậm không chê đồ ăn Pháp.
Ông ta bỗng đổi chủ đề, nhưng điều đó lại làm Đạm Ngọc, vốn đang lo lắng về câu trả lời không hay của mình giờ lại càng thêm luống cuống.
Thoáng một cái, chiếc bàn phủ khăn trắng đã đầy những món ăn cao cấp nấu kiểu Pháp mà trước giờ Đạm Ngọc chỉ có thể thấy qua tivi. Từ chiếc khăn bàn được phủ cẩn thận, những đò dao nũa tinh xảo đến thái độ phục vụ vô cùng bài bản của người bồi, tất cả đều làm Đạm Ngọc bất giác cũng phải chú ý ngồi thẳng lưng, sợ người khác cười chê rằng nàng không thuộc về những chỗ sang trọng như thế này.
- Phiền phức quá! – Á Đương bỗng nhún vai – Trong việc chế biến món ăn, người Pháp không chỉ coi trọng hương vị và cách thức bày biện, mà họ còn rất quan tâm đến không khí của bữa ăn. Họ cho rằng nghệ thuật ẩm thực cũng mang tính triết học.
Lúc Á Đương nói câu này, Đạm Ngọc đang chăm chú xem xét chiếc giá nên mạ bạc và cây nến màu trắng rất đẹp, ngạc nhiên, thậm chí hơi sốc vì cái sự đẹp đẽ một cách quá phô trương của nó, và cái bữa ăn đậm chất cung điình quý tộc nước Pháp này, nên không chú ý lắm đến những lời Á Đương đang nói. Đến lúc hoàn hồn trở lại, nàng lại tự trách mình sao lại có thể vô ý đến thế.
Á Đương chẳng nói gì nữa, chỉ dùng tay che miệng, khẽ ngáp một tiếng. Đạm Ngọc nhìn thấy, nàng hơi ngượng ngùng.
Á Đương bắt đầu dùng bữa, nhưng đồ ăn dành cho Đạm Ngọc vẫn chưa thấy mang lên. Á Đương cũng không có ý gì là mời nàng cùng ăn.
Năm phút trôi qua chậm chạp, cuối cùng đồ ăn cho nàng cũng được bưng lên. Lúc này, Á Đương đã ăn được một lúc. Ông ta nói:
- Cô Nhậm cũng ăn đi.
Có lẽ Á Đương lo Đạm Ngọc chưa biết rõ các quy tắc ăn uống theo cách phức tạp của người Pháp nên mới dùng bữa như vậy, điều này làm Đạm Ngọc không khỏi có chút khâm phục, đồng thời, cũng ngầm hiểu rằng người đàn ông này thuộc dạng không thể coi thường.
Á Đương nói chuyện với Đạm Ngọc rất nhẹ nhàng, nàng thấy ông giống như một người trí thức Thượng Hải chính thống, nho nhã lịch sự, từng người từng việc ở Thượng Hải đều thuộc làu làu. Hiểu Thượng Hải đến vậy, bất cứ ai, dù ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra đúng là phong cách của dân gốc Thượng Hải. Những tố chất và hiểu biết của Á Đương khiến Đạm Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ.
Bữa ăn được một nửa, bỗng nhiên Á Đương nhìn thẳng vào Đạm Ngọc, hỏi:
- Con trai tôi cũng gần bằng tuổi cô. Nếu như cô trở thành mẹ kế của nó, cô nghĩ nó có thể chấp nhận việc này không? – Trên danh nghĩa, trách nhiệm của một người mẹ kế, tôi nghĩ, tôi có thể làm rất tốt.
Còn thực ra, tôi với cậu ấy sẽ giống như hai chị em thôi. Con gái bao giờ cũng trưởng thành hơn, trong khi những cậu trai bằng tuổi vẫn còn là những cậu nhóc.
Kèm theo câu trả lời này, Đạm Ngọc nở một nụ cười rất hồn nhiên, thân thiện như một cô chị gái thương em. Qua kẽ hở của chiếc mặt nạ, nàng thấy miệng Á Đương dường như nhếch một nụ cười.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đạm Ngọc nói thêm một câu có thể cho là khá to gan:
- Với lại, tôi nghĩ nếu cậu ta có thể chấp nhận được cha mình thì cũng chấp nhận được lựa chọn của ông ấy.
Thoạt nghe câu nói này có lẽ hơi có xu hướng xúi giục, Đạm Ngọc nói câu này là muốn bày tỏ sự thành khẩn của mình, nhưng quả là hơi có mạo hiểm.
Á Đương gật gù, điều này khiến Đạm Ngọc tự cho là có lẽ mình đã vượt qua được thêm một cửa ải. “Có lẽ nó sẽ thích bà chị mới này đấy.” Đạm Ngọc cúi đầu cười e lệ, giả bộ như đang cắt đồ ăn nhưng trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
- Cô Nhậm có vừa ý không? – Á Đương đột ngột hỏi.
- Gì cơ ạ? – Đạm Ngọc nhất thời chưa hiểu rõ ý ông ta.
- Là tôi hỏi về bữa ăn hôm nay ấy.
- À! Thật sự rất tuyệt. – Đạm Ngọc gật đầu kèm theo nụ cười nhẹ nhàng, lịch sự.
Câu nói này của Đạm Ngọc không hề có chút nịnh hót nào. Đến hôm nay, nàng mới biết vì sao sự lãng mạn, thời thượng và cả nghệ thuật ẩm thực của người Pháp lại được tôn vinh trên khắp thế giới. Từ món khai vị cho đến đồ ngọt tráng miệng, mỗi thứ lại có đến năm bảy cách chế biến khác nhau, món nào cũng tinh tế vừa phải. Nếu nói về tinh thần, thẩm thấu vào tận vật chất; nếu nói về tư tưởng, hoà hợp với cảm quan. Người Pháp thật là biết hưởng thụ cuộc sống. Bữa ăn giống như một cuộc triển lãm nghệ thuật ẩm thực vậy. Lại được mang lên thêm một chai rượu đỏ Chateau Margaux đắt tiền nữa, như để hoàn thiện cho công cuộc hưởng thụ cuộc sống của giới thượng lưu.
Cuối cùng đến đồ ngọt tráng miệng.
Tổng kết nhận xét về Á Đương, Đạm Ngọc thấy ông ta là một người điển hình của tầng lớp thượng lưu, ra lệnh cho nhận viên phục vụ cửa hàng cũng nghiêm khắc và oai vệ chả khác gì ra lệnh cho thuộc hạ dưới quyền.
Bữa ăn kết thúc, Á Đương đưa Đạm Ngọc về bằng xe hơi. Khi hai người ngồi ở băng ghế sau, ông ta bỗng nói:
- Tôi là một người không thấy hứng thú chuyện tình cảm, nên sẽ chẳng bao giờ chủ động gọi điện thoại cho các cô đâu.
Lúc ông nói câu này, hai người đang ngồi cùng băng ghế sau, khoảng cách không xa lắm. Đạm Ngọc khẽ ừ hử, trong lòng hơi có chút thất vọng.
Đây là câu nói phụ lòng nhất của nhà tỉ phú, Đạm Ngọc ghét nhất hai chữ “các cô”, như thể ông ta vĩnh viễn đặt mình vào vị trí chủ nhân. Đồng thời nàng cũng thấy hai chữ đó thật đáng sợ. Như thể nghĩa là nàng chẳng có chút ưu điểm nào hơn những người khác, cũng chìm lỉm trong đám những cô gái đến ứng thí ấy mà thôi.
Lần gặp mặt dùng bữa này về cơ bản chẳng có tiến triển gì. Nếu nói về cảm tưởng về nhà tỉ phú, nàng gần như chẳng có chút ấn tượng ngoài thái độ bình thản, bí ẩn khó đoán và dường như chẳng có gì đặc biệt với nàng.
Chiếc xe đưa nàng đến cổng khách sạn. Đạm Ngọc xuống xe, tưởng chiếc Bentley sẽ cứ thế đi tiếp, nào ngờ Á Đương cũng bước xuống:
- Hẹn gặp lại cô.
Đạm Ngọc hơi bất ngờ, không nghĩ mình lại được đối xử tử tế như vậy. Thấy mọi người xung quanh đều nhìn nàng và người đàn ông đeo mặt nạ với vẻ hiếu kỳ, khuôn mặt Đạm Ngọc ửng hồng lên. Sau này, Đạm Ngọc vẫn thấy vui vui mỗi lần nghĩ đến cái giây phút đỏ mặt ngượng ngùng ấy, bởi vì các hành động khác, cái nào cũng có thể giả vờ được, chỉ có những cô gái khi e lệ đỏ mặt vì chẳng thể nào giả vờ mà có được.
Nhà đại tỉ phú tất nhiên chẳng bao giờ biết được, cái giây phút ửng hồng đôi má của Đạm Ngọc ấy là do hiếu kỳ của người xung quanh chứ chẳng phải là ngượng ngùng đơn thuần.
Á Đương thấy Đạm Ngọc như vậy thì khẽ mỉm cười nói:
- Đôi giày cao gót hôm nay rất hợp với cô đấy.
Trong giọng nói của ông lúc đó không hề có chút giả tạo nào, cũng chẳng cố ý nhỏ tiếng, dường như hoàn toàn chỉ là một câu tán dương đơn thuần. Nhưng vẻ vui mừng của Đạm Ngọc trước lời khen ấy thì lại là giả vờ hoàn toàn.
- Cảm ơn ông! – Đạm Ngọc nói, đồng thời khẽ cuối đầu, nói nhẹ nhàng. – Á Đương, tôi vào đây.
- Được rồi!
Đạm Ngọc đi thẳng vào sảnh khách sạn, không ngoái đầu lại một lần, không hề gửi cho nhà đại tỉ phú một chút ánh mắt tình tứ khiểu như “Em thích anh rồi đấy” hay đại loại như vậy.
Bước vào sảnh, ánh mắt chói loá rọi thẳng vào mắt Đạm Ngọc, làm nàng cứ thấy mọi người xung quanh nhoà đi, mơ hồ không có thật. Trong thaóng chốc, Đạm Ngọc bỗng tưởng như mọi thứ đều trôi vào lãng quên, đều tan biến, kể cả Á Đương lẫn những sợi tóc bạc ánh sáng trên đầu ông.
Á Đương quay lại xe, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt ung dung, bình tĩnh.
Người tài xế nhìn thấy sắc hồng đào trên khuôn mặt chủ mình:
- Sếp ạ, cô ấy xinh chứ!
- Đàn bà vừa đẹp vừa thông minh là điều đáng sợ! Tào Lợi Hồng nói không hề đổi sắc mặt.
- Ta đi thôi.
Trong màn đêm, chếc Bentley màu trắng lao đi như một cơn gió, không để lại một dấu vết nào.