Chương 4

Khuôn mặt cậu được khắc hoạ rõ ràng, nhất là đôi mắt màu nâu đen ấy. Đằng sau cậu là một cây to, những chiếc lá màu xanh rơi xuống xung quanh. Một bức tranh rất đẹp.

Taehyung nhìn bức tranh, nói, "Cho tôi."

Jungkook gật gật đầu, "Được a."

Cậu cũng không có ý định giữ lại.

Taehyung mím chặt môi, im lặng suy tư. Khuôn mặt cậu vô cùng xinh đẹp, làn da trắng sáng làm cậu như có một ánh hào quang xung quanh mình. Không biết sao, khuôn mặt này, làm anh có một cảm giác... quen thuộc.

Jungkook thấy anh ngẩn ngơ nhìn mình, cậu liền cười một tiếng, "Sao thế?"

Taehyung bừng tỉnh lại, có chút bối rối, "Không... không sao."

Jungkook không để ý đến vẻ bối rối của anh. Cậu chớp mắt vài cái, tò mò nhìn khắp nơi. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác với Thiên Đàng. Mọi thứ đều có nhiều màu sắc. Ví dụ như cái cây to sau lưng cậu, những chiếc lá có nhiều màu khác nhau, rất đẹp. Mọi người đi qua cũng mang nhiều sắc màu.

Cảm tưởng đầu tiên của cậu về trần gian, chính là rực rỡ.

Một thế giới mà cậu luôn hằng ao ước. Sống trong sự vui vẻ, hàng ngày mặc những bộ đồ nhiều màu sắc, đối mặt với hàng nghìn người khác nhau, trò chuyện với nhau. Cậu yêu trần gian này!

Nhưng mà, còn có một người con trai khác, cậu còn yêu hơn nhiều. Cậu phải đi tìm anh ấy. Bằng tất cả mọi giá.

Taehyung nhìn đồng hồ, thu dọn lại đồ đạc rồi xách ba lô lên, nói, "Tôi phải đi rồi."

Jungkook ngơ ngác nhìn anh, "Đi sớm thế ạ?"

Nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh của cậu, tâm Taehyung trở nên mềm nhũn, giọng anh vì vậy cũng dịu dàng hơn, "Tôi phải đi học."

Jungkook ồ lên một tiếng. Học là quá trình kéo dài cả suốt đời người, chỉ cần còn sống, là còn phải học hỏi. Cậu biết rõ tầm quan trọng của việc học. Vì thế, cậu liền nở nụ cười nhìn anh, giơ bàn tay trắng hồng vẫy vẫy, "Tạm biệt."

Taehyung cười mỉm, cũng giơ tay vẫy, "Tạm biệt."

Anh từ từ rời đi, Jungkook đứng yên đó nhìn anh, không muốn di chuyển. Đi được một đoạn, Taehyung đột nhiên quay lại, giọng nói có chút ngại ngùng, "Hẹn... gặp lại."

Jungkook cười tít mắt, vui vẻ nói, "Hẹn gặp lại."

Taehyung nhanh chóng rời đi. Đợi đến khi không còn thấy anh nữa, cậu liền quay người bước đi. Bước ra khỏi cổng trường, đằng trước trường là đường lớn nên có rất nhiều xe cộ, âm thanh ồn ào làm cho trái tim cậu đập càng thêm nhanh vì hưng phấn.

Lại một lần nữa, cậu khẳng định trong lòng... Đây chính là trần gian!

Cậu chậm rãi bước đi trên vỉa hè, cảm nhận từng cơn gió mát mẻ ùa vào người mình, từng chiếc lá rơi xuống, như tô điểm cho con đường.

Mọi người gấp gáp đi qua lại, không một ai để ý đến cậu. Jungkook chạy tới, hỏi một người gần đó, "Anh ơi, cho em hỏi có chỗ nào chơi gần đây không ạ?"

Người đó có vẻ không thấy cậu, vẫn ngồi đó chơi điện thoại.

Jungkook biết ngay là không ai thấy cậu, cậu liền lon ton đi chơi một mình. Hoàn toàn không quan tâm đến tại sao Taehyung lại nhìn thấy cậu.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Taehyung chống cằm, nhìn ra cửa sổ, không chú ý đến người thầy đang hăng hái giảng bài trước lớp.

Min Yoongi - bạn anh tò mò hỏi, "Làm cái gì mà mệt mỏi thế?"

Taehyung thở dài, "Tao thấy một thiên thần. Tuyệt đẹp..."

Yoongi khinh thường liếc mắt, hiển nhiên không tin, "Thiên thần đâu ra?"

Taehyung lấy bức tranh trong cặp ra, Yoongi cầm lấy, liền ngẩn ngơ nhìn, cảm thán, "Ai thế? Mày tưởng tượng quá đỉnh rồi!"

Nhân vật chính trong bức tranh là một người con trai khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, bộ đồ trắng toát trên người càng khiến cậu tỏa sáng hơn tất thảy. Nụ cười mỉm trên môi ngọt ngào như mật ong, làm người ta không nhịn được say đắm. Cả khung cảnh phía sau cậu nữa. Mọi thứ đều rất hòa hợp.

Một sắc đẹp phi giới tính, ánh hào quang xung quanh người cậu và hơi thở trong sáng như thế. Quả thật là một thiên thần. Tuyệt mĩ, không hề có khiếm khuyết. Trong trẻo không nhuốm chút màu đυ.c. Tươi sáng không bao giờ tối đen.

Taehyung gõ mạnh một cái lên đầu Yoongi, "Tưởng tượng đâu ra! Tao thấy thật mà."

Yoongi không cảm nhận được cơn đau trên đầu, vẫn ngỡ ngàng nhìn bức tranh, "Quá đẹp! Thật sự quá đẹp!"