Chương 30 (end)

Jungkook cau mày, nhìn gã ác quỷ trước mặt. Gã có khuôn mặt vô cùng dữ tợn, giống như đang đeo một cái mặt nạ, giọng nói khàn đặc khó nghe, dáng người to lớn cao tầm 2 mét. Gã cầm trên tay một quyền trượng, ngay khi quyền trượng đặt xuống đất, xung quanh cậu liền thay đổi.

Jungkook vô thức nhắm mắt lại. Rồi khi cậu mở mắt ra, cậu chẳng thấy được gì, ngoài bóng đêm vô tận và gã ác quỷ kia.

Gã ác quỷ nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt màu đen láy không hề có tròng trắng, tựa như cái giếng sâu không đáy, ác độc kéo người ta xuống dưới tận đáy sâu, "Ta muốn biết, tại sao các ngươi có thể hành hạ bản thân đến vậy?"

Một con người biến thành ác quỷ. Một thiên thần biến mất khỏi Thiên Đàng. Họ thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt, bởi vì họ chính là muốn kết cục như vậy.

Nhưng, một ác quỷ chân chính chưa từng biết đến yêu đương như gã, hoàn toàn không hiểu việc làm ngu xuẩn này.

Dám từ bỏ cả tín ngưỡng của mình, đày mình tới tận đáy sâu của tuyệt vọng, đó chẳng phải là hành hạ bản thân sao?

Jungkook trấn định đứng đó, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, giọng nói cậu đều đều vang lên giữa không gian đen tối không lấy một tia ánh sáng, "Ta yêu anh ấy, anh ấy là cả mạng sống của ta, anh ấy là cả cuộc đời ta, là khoảng thời gian 3000 năm dài dai dẳng, là... linh hồn của ta."

Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng kiên định, gã ác quỷ khựng lại, cậu thản nhiên nói, "Ác quỷ như ngươi... sao có thể hiểu được chứ?"

Gã ác quỷ không hề tức giận. Bởi vì gã biết, cậu nói chính là sự thật. Gã mãi mãi không hiểu những hành động ngu ngốc này của bọn họ.

Jungkook cười lạnh, nói tiếp, "Tình yêu của ta, ta chỉ cần anh ấy biết, chứ không cần phải chứng minh. Anh ấy chỉ cần biết, có ta ở đây, anh ấy sẽ an toàn. Còn ngươi biết để làm gì?"

Gã ác quỷ sững sờ, rồi gã cười thật to, tiếng cười điên cuồng đến rợn người.

Jungkook không hề để ý, vẫn bình tĩnh nói, "Ta không còn là thiên thần. Ta cũng không phải ác quỷ. Kiếp này, ta chính là con người." Cậu nhớ lại hình ảnh của Taehyung, nụ cười nhẹ đầy ôn nhu vô thức nở trên mặt, "Ta cuối cùng cũng có thể đi theo anh ấy tới tận cùng con đường. Hết quãng đời còn lại, bên cạnh ta có anh ấy. Là đủ rồi."

Hãy tưởng tượng đi, những năm tháng sau này, cậu và anh ở bên nhau, ăn từng bữa cơm, đi cùng một con đường, về cùng một nhà, rồi lại nằm ngủ cùng một giường. Từng giây từng phút nắm chặt tay nhau, mười ngón tay đan xen, mang theo hơi ấm của con người, cũng mang theo niềm hạnh phúc khó tả.

A... 3000 năm, thật ra rất đáng!

"Mặc dù ta không còn phép thuật thần thánh gì, nhưng chỉ cần ngươi dám động vào anh ấy... đừng trách sao ta không lưu tình!"

Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của cậu, gã ác quỷ cười chế giễu, "Tất nhiên rồi, hắn chính là tay sai của ta!"

Thật không ngờ, tình yêu vậy mà lại khiến cho một thiên thần... sa đọa tới như vậy. Nhìn ánh mắt đáng sợ không chút tia ấm kia xem, có chỗ nào giống với một thiên thần thuần khiết lương thiện chứ?

Chỉ là một con người ích kỉ kiên cường bảo vệ người mình yêu thôi... cũng là một con ác quỷ tàn nhẫn sẵn lòng tiêu diệt kẻ dám hủy hoại người mình yêu.

Gã ác quỷ cười thật to, tiếng cười khàn đặc càng thêm khó nghe, "Tình yêu... vậy mà lại biến một thiên thần thành ác quỷ! Cha ngươi chắc chắn lúc này sẽ cực kì tức giận!"

Jungkook cười nhạt, nói, "Chuyện này vốn không liên quan tới ngươi. Nhưng tốt nhất, ngươi đừng nên động vào Thiên Đàng."

Gã ác quỷ ngừng cười, khó hiểu hỏi, "Tại sao?"

Jungkook nhếch môi, xung quanh cậu đột nhiên bừng sáng, một ánh hào quang hoàn toàn đối lập với bóng đêm, càng hiện rõ lên vẻ kinh ngạc trong ánh mắt không tròng trắng của gã ác quỷ, "Bởi vì... ta vẫn là thiên thần."

Mà thiên thần, lại phải tiêu diệt ác quỷ.

Ngay lập tức, cổ gã bị vặn gãy, rơi hẳn xuống đất. Trước mắt gã trở nên mơ hồ, chỉ thấy một bóng dáng đang tiến tới gần gã, một giọng nói trong trẻo mang theo sát ý vang lên, khiến gã dù có gần chết vẫn không nhịn được mà sợ hãi, "Bất quá, ngươi lại nói đúng. Ta yêu anh ấy, biến thành ác quỷ... cũng ổn đấy chứ."

Không đợi gã hồi đáp, Jungkook đã đạp mạnh lên l*иg ngực gã, chậm rãi moi trái tim nhơ nhớp máu đen ra ngoài. Ánh mắt cậu như nhìn một thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu.

Trước khi gã chết, bên tai lại vang lên một câu nói... đầy châm biếm, "Đúng là trái tim của một kẻ đen tối, thật kinh tởm."

~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~

Khi Jungkook mở mắt ra một lần nữa, phát hiện cậu đang nằm trong lòng Taehyung. Bầu trời bên ngoài vẫn tối đen.

Jungkook cười rộ lên, hôn một cái thật nhẹ lên môi anh, nhỏ giọng nói, "Hoàng đế a, cuối cùng cũng xong rồi." Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Taehyung lúc này mới mở mắt ra, tay xoa nhẹ tai cậu, cho cậu ngủ ngon hơn, "Thiên thần của anh... anh yêu em."

Cho dù anh có là ác quỷ, anh vẫn là hoàng đế của em.

Cho dù em có biến thành ác quỷ, em vẫn mãi là thiên thần của anh.

_____________

End.