Chương 2

Hai người đi đến một căn phòng, Taehyung đẩy cửa qua, để cậu vào trước rồi nói, "Đây là phòng của ta."

Jungkook oà lên, thích thú nhìn căn phòng rộng lớn, cậu ngồi lên giường, cảm thán, "Thật rộng a."

Taehyung quỳ xuống cái đệm trước bàn thấp, lưng cao thẳng tắp, tràn đầy khí soái.

Jungkook đi tới chỗ anh, học theo anh quỳ hai chân xuống, mở đôi mắt to tròn nhìn anh, hỏi, "Anh đang làm gì thế?"

"Ngồi im." Taehyung cầm bút, bắt đầu khắc hoạ khuôn mặt cậu.

Jungkook ngoan ngoãn ngồi im, chớp mắt ngây ngô nhìn anh.

Nguyên một đêm hôm đó, hai người cứ nói chuyện với nhau, không hề ngủ.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Đến một ngày kia, Taehyung phải thành hôn với một công chúa ở nước láng giềng.

Cậu biết chuyện đó, nhưng Taehyung lại không nói gì với cậu. Hai người họ vẫn bình yên với nhau.

Đến gần ngày thành hôn, anh không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa. Cậu biết, anh không muốn gặp cậu.

2 ngày sau, cậu không còn vô được phòng anh. Ngày hôm đó, cậu thấy anh và nàng công chúa xinh đẹp kia hôn nhau trước sự chúc phúc của toàn dân.

52 ngày sau, cha anh chết, anh lên thay ngôi hoàng đế, nạp thêm bốn thϊếp.

156 ngày sau, cậu nghe tin nàng công chúa đó đã có con của anh. Toàn nước mở tiệc chào mừng hoàng tử sắp được sinh ra.

446 ngày sau, anh phải ra chiến trường. Cậu chứng kiến anh và nàng hôn nhau tiễn biệt, cậu còn thấy nước mắt của nàng lúc anh rời đi, và hoàng tử nhỏ bé non nớt đang nằm trong lòng nàng.

Trên chiến trường, hàng nghìn cung tên lướt qua trên bầu trời, nhiều sinh mạng dần chết đi trong vũng máu đỏ.

Bầu trời hôm đó tang thương đến tột cùng. Nhà nhà đều có người chết tức tưởi. Tiếng khóc than vang lên khắp nơi.

Taehyung ngồi gần một cây to, bình tĩnh nhìn xung quanh đổ nát. Đôi mắt đen ấy vẫn rất bình thản. Trang phục màu đỏ ấy vẫn luôn rực rỡ như vậy. Anh vẫn như vậy. Chỉ là, anh không còn nhớ tới cậu nữa.

Cậu chậm rãi đi tới trước mặt anh, nở nụ cười, khẽ nói, "Hoàng đế a."

Taehyung ngỡ ngàng nhìn cậu, "Ngươi...." Không ngờ, cậu vẫn ở đây.

Jungkook lau đi vết máu trên má anh, "Anh sống thật hạnh phúc a. Uổng công em lo lắng."

Taehyung mím chặt môi, phức tạp nhìn cậu. Jungkook quỳ xuống đất, ôm anh thật chặt, nụ cười trên môi vẫn chưa từng dập tắt, "Ôm lần cuối nào."

Lần cuối? Đến khi Taehyung kịp phản ứng, cậu đột nhiên gục xuống, anh trừng to mắt nhìn cung tên cắm sâu vào lưng cậu.

"JUNGKOOK!!!"

Jungkook nhắm mắt lại, cậu tan thành mây khói, biến mất trước mặt anh.

Taehyung trừng to mắt, một cỗ tức giận bỗng nổi lên trong lòng. Anh điên cuồng gϊếŧ từng kẻ một.

Ngày hôm đó, Hoàng Đế Kim Taehyung một mình diệt sạch toàn bộ quân địch. Có 1256 quân mình còn sống. Thời đại Kim dần trở nên phồn thịnh dưới ách cai trị của Hoàng Đế Kim Taehyung.

Không ai biết đến sự hiện diện của người con trai ấy, người đã góp phần rất lớn cho cho chiến thắng này.

Mãi mãi không ai biết.