Một lần nữa mở mắt ra, Jungkook phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà cũ nát, mọi thứ xung quanh đều tàn tạ đến mức không có từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi.
Trần nhà đầy bụi, tường bị tróc sơn dơ bẩn, căn phòng toàn mùi hôi hám và bụi bẩn. Vô cùng khủng khϊếp.
Nhưng điều đó không khiến cậu chú ý tới, ngay khi lấy lại được ý thức, cậu liền nhìn xuống thân thể. Là một người con trai! Cậu đi tới chỗ gương, mặt gương vỡ nát, chỉ còn mấy mảnh nhỏ đứt lìa, đến mức không thể soi rõ toàn bộ khuôn mặt.
Nhưng rồi, khuôn mặt cậu cứng lại.
Là cậu - đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy, đôi môi ấy, chính là cậu. Ngoại trừ mái tóc ngắn tới tai, bộ đồ rách rưới trên người, và không còn đôi cánh nào sau lưng.
Cậu cười khẽ. Cha vẫn còn nương tay a. Nếu không, ông ấy sẽ cho cậu sống trọn vẹn một kiếp, cực khổ đến cùng cực. Mà bây giờ thân thể cậu chiếm giữ lại chỉ là một cậu con trai tầm mười tám tuổi, có lẽ khoảng thời gian tiếp theo sẽ là một chuỗi cực khổ dai dẳng.
Đột nhiên, trong đầu cậu hiện lên những hình ảnh xa lạ. Là kí ức của chủ nhân thân thể này.
Cậu ấy bị mồ côi cha mẹ khi lên mười hai tuổi, gia đình họ hàng không ai sẵn lòng giang tay che chở, cậu ấy chỉ có thể sống trong căn nhà tồi tàn đến đáng thương này.
May mắn, khi còn sống cha mẹ y là người có công trong xã hội, hàng tháng nhà nước luôn cấp tiền và cho y đi học như bao đứa trẻ khác.
Y thật sự rất mạnh mẽ, khi có thể kiên trì đến 7 năm trời.
Nhưng, có lẽ vì đã không chịu được cảm giác cô độc và nỗi đau mất thân nhân. Y đã tự tử vào ngày hôm qua. Cái chết thật ra cũng không dễ chịu mấy, cắt tay.
Hiện tại, cơ thể này cậu vẫn chưa kịp thích ứng, vì vậy mọi thứ mà thân chủ đã trải qua cậu đều cảm nhận được. Mọi cảm xúc của y vào tối hôm qua, cả cơn đau rát từ trên bàn tay thấm đẫm máu và cả con tim tan nát bên trong lòng. Mệt mỏi, chán nản đến khó thở.
Nếu không phải do lí trí cậu níu giữ lại, có lẽ cậu sẽ lại tìm đường chết giống như y.
Jungkook nằm trên giường, thả lỏng bàn tay dính đầy máu, vết thương dài và sâu đến thấy cả xương. Chỉ cần là con người đều sẽ chết. Và, quả thật thân chủ đã chết.
Cậu chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ.
Một cậu con trai ngồi trên ghế, bàn tay run rẩy cầm cây bút đặt lên tờ giấy viết những dòng chữ nắn nót, những giọt nước mắt rơi xuống xuyên thấu cả mặt giấy.
Một hồi lâu sau, cậu ấy vẫn chẳng thể viết được gì. Bàn tay run đến kịch liệt.
Cuối cùng, khi cậu con trai ngã xuống giường với đôi tay đầy máu, mặt giấy cũng chỉ còn vỏn vẹn bốn từ.
"Tôi không hối hận."
Một giọt nước bất giác chảy xuống.
Vì không còn thân nhân, cậu ấy không biết viết di chúc đưa cho ai.
Vì không còn hi vọng, cậu ấy không biết sợ hãi nữa.
Nhưng khi đến gần Tử Thần, cậu ấy đã cảm nhận được cơn sợ hãi cùng cực.
Chỉ là, cậu ấy tuyệt đối không hối hận.
Bởi vì, là cậu ấy tự nguyện.