Jungkook và Hage cùng nhau đi đến dòng suối mà Lykke đã nói.
Con suối này rất trong có thể nhìn thấy được đáy biển, nó giáp với biển lớn nên có khá nhiều cá to để bắt về ăn.
Jungkook xắn quần lên, tay không bắt cá. Năm giây sau, một con cá to nằm ở trong rổ.
Hage nhìn mà miệng há hốc, "Thật hâm mộ a. Anh tay không mà vẫn có thể bắt được cá!"
Jungkook nhún vai coi đó là điều hiển nhiên.
Hage làm theo, cũng là tay không bắt cá, nhưng năm giây sau, quần áo mặc trên người ướt sũng. Khuôn mặt nhóc mếu lại, mắt tiếc nuối nhìn bộ đồ của mình, trông đáng yêu hết sức.
Jungkook cười to, xoa đầu Hage, "Em phải bắt bằng vợt mới được a. Đừng có liều lĩnh như thế, lần này về sẽ bị sư phụ mắng đấy."
Hage oan ức, "Em là đang làm theo anh a."
Em đang làm theo anh a, là lỗi của anh sao?
Jungkook cười nhạt, Hage đổ lỗi cho cậu nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy khó chịu a.
Quần áo Hage đã ướt nhem hết nên nhóc chạy thẳng xuống suối để bắt cá. Cứ mỗi lần bắt được một con cá, không quan tâm lớn hay nhỏ, Hage đều vui mừng mà hú lên mấy tiếng, nhìn giống như đã làm được điều gì đó đáng kinh ngạc.
Jungkook thấy vậy cũng chỉ cười nhạt, bình tĩnh bắt từng con cá, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại.
Khoảng chừng ba mươi phút, Jungkook và Hage nằm xuống đất, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Jungkook hít thở không khí mát mẻ, lòng không ngừng cảm thán. Thì ra đây là cảm giác khi sống trong rừng a. Không phải lo âu, không cần suy nghĩ, chẳng có một chút buồn phiền nào. Thật sự rất thoải mái.
Đang nghỉ ngơi, giọng nói trong veo của Hage vang lên, "Jack, anh có rời đi không?"
Jungkook nheo mắt, giọng của Hage có vẻ đang không được vui, nghe xong câu nói của Hage, Jungkook nhếch môi, "Anh tất nhiên phải rời đi."
Hage ngồi dậy, quay lại nhìn Jungkook, mắt ứa nước trong rất thương tâm, "Anh mà đi là em rất nhớ anh a."
Jungkook xoa đầu Hage, "Em có muốn đi cùng anh không?"
Hage nghiêng đầu, "Đi cùng anh? Làm gì a?"
Jungkook trả lời, "Nếu đi cùng anh, em sẽ được học tập, sẽ có bạn bè, sẽ có những món đồ chơi em hằng mong ước, sẽ có đầy đủ vật dụng cho em."
Nghe tới đây, Hage có chút dao động, ánh mắt sáng lên, "Thật sao?"
Jungkook gật đầu, "Anh là người biết giữ chữ tín."
Hage ấp úm, "Nhưng mà... còn sư phụ..."
"Sư phụ có thể đi với chúng ta."
Hage hét lớn vui mừng, ôm chầm lấy cậu.
Jungkook vỗ lưng Hage, "Thôi trễ rồi, về nhà ăn nào."
"Vâng."
Gió nhẹ nhàng thổi bay những ngọn lá, ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống những tán lá xuyên xuống đất, hiện lên rõ ràng hai hình bóng một lớn một nhỏ yên bình tiến về phía trước.
Nhưng không thể biết được, sự yên bình này sẽ kéo dài đến đâu.
~.~.~.~.~.~.~
Căn biệt thự ngoại ô.
Luhan bĩu môi, "Jungkook sẽ ở đấy một tuần a. Thật chán khi không có ở đây chơi với chúng ta."
Sehun cười mỉm, "Chán? Em còn có anh cơ mà."
Luhan khinh bỉ, "Xớ, anh chẳng có gì vui hết nha. Em chỉ thương Kook của em thôi."
Sehun xoa đầu Luhan không nói gì, cũng không hề tỏ vẻ ghen tuông, bởi Jungkook là bạn tốt cực kì tốt của họ, lâu lâu bày tỏ sự "thương yêu" cũng đâu có sai.
Luhan đột nhiên nghiêm túc, "Sự thật là gì a?"
Sehun khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tỉnh táo, "Chỉ còn lại sáu ngày nữa thôi, em cứ kiên nhẫn chờ đợi đi."
Luhan bất mãn, "Nhưng mà em rất tò mò a."
Sehun bất đắc dĩ, "Vậy thì chúng ta phải làm gì? Đừng nói với anh là em muốn tự tìm hiểu ra đấy nhé?"
Luhan búng tay, hưng phấn đứng lên, "Đúng a. Em sẽ tự tìm hiểu."
Sehun lắc đầu, "Như vậy là không được. Sao không tự ngồi đợi sung rụng đi? Đi tìm hiểu làm gì cho mệt."
Thấy Sehun như một con lười, Luhan đá đá vào chân Sehun mấy cái, "Anh mà lười như vậy là em không thương nữa đâu."
Nghe vậy, Sehun nhăn mặt, "Em đừng dùng cái kế sách kinh dị như thế nữa được không?"
Cứ mỗi lần Luhan nói không thương anh thì Sehun đều cảm thấy bất mãn lắm a.
Luhan dứt khoát lắc đầu. Sehun thở dài, "Rồi rồi, tìm hiểu sự thật nào."