“ Cô … nói cái … gì ? “ Khuân mặt con nhỏ đó bỗng dưng trắng bệch. Đôi mắt đau thương hướng về phía Nhược Phong rồi lại chăm chú nhìn Diệp Tuyết. Cô ta cần một sự giải thích ngay bây giờ nhưng bạn trai yêu quí của cô ta Diệp Phong lại không nói lời nào. Đôi mắt hắn chỉ hướng về người con gái mới đến kia. “ Không … em không tin. Diệp Phong anh mau nói gì đi. “ Cô ta van xin hắn, đôi mắt đẫm lệ trông thật đáng thương.
Lam Nhi và Đình Giang cảm thấy không ổn. Nếu cứ tiếp tục để im như vậy chắc Tiểu Tuyết sẽ làm thịt con nhỏ kia tại đây mất. “ Ăn xong rồi … Đi chứ ? “ Lam Nhi hướng về phía Nhược Tuyết, ý cũng muốn nói nên dừng lại thì hơn. Diệp Tuyết gật đầu, đứng dậy cầm khay cơm của mình đi. “ Cô không được đi. Mau ở lại giải thích cho tôi. “ Con nhỏ đang nằm trong vòng tay an ủi của Diệp Phong vẫn tiếp tục không chịu buông tha cô. Nhưng, nếu không nể tình Lam Nhi đang đau buồn vì màn tình yêu nồng cháy giữa tên tiểu da^ʍ ô và cô ta thì Tiểu Tuyết sẽ chơi đến cùng.
Cả ba người đều đứng dậy bỏ đi. Nhưng, chưa quá được ba bước đã nghe thấy tiếng la thét thảm thương của Lam Nhi. Cô ấy bị vấp ngã, khuân mặt bé nhỏ, đáng yêu giờ đã dính đầy cơm và thức ăn trông thật thê thảm. Và kẻ làm ra chuyện này không ai khác chính là hoa khôi Trúc Vân, cô ta đang cười một cách đầy ẩn ý khi nhìn thấy bộ dạng khó coi của Lam Nhi. Cơn giận dữ trong người bùng lên.
Diệp Tuyết đã chịu hết nổi. Cô cướp lấy khay của Đình Giang mà ném thẳng về hướng Trúc Vân và Hạo Thiên.( Đố biết vì sao phải lấy khay cơm của Hoắc ca ~,,~ ) Cơm còn thừa trong khay bắn tung tóe lên người họ, cả mùi canh cá chua đặc biệt hấp dẫn giờ đã chảy từng giọt, từng giọt tong tỏng từ đỉnh đầu của hoa khôi Trúc Giang xuống. Giờ thì xem ai thê thảm hơn ai.
“ Cô kia … cô làm cái gì vậy hả. ? Mau đứng lại cho tôi. “ Trúc Vân hét lên. Âm thanh chua the thé của cô ta khiến người khác phải rợn long mao. Trông bộ dạng cô ta chẳng khác gì một kẻ điên. Đình Giang cũng cười khẩy rồi đỡ Lam Nhi đi. Chỉ có Diệp Tuyết là nán lại một chút để xem nốt trò vui. Bộ dạng điên khùng của Trúc Vân khiến cô cảm thấy phi thường sung sướиɠ, nhưng đôi mắt bắn ra những tia dọa người của Hạo Thiên lại khiến cô bất giác giật mình. Cô biết rằng, đây là kẻ mình không nên dây vào.
Trên người Hạo Thiên vẫn dính cơm, đôi mắt lạnh lùng nhìn người con gái đang tỏ ra ngạo nghễ, vui sướиɠ vì chiến tích của mình. Anh biết rằng, cô cũng không phải là kẻ tầm thường. Một người có thể chế ngự được Diệp Phong mà còn ngang nhiên ném khay cơm vào người của anh và Trúc Vân thì chắc chắn cô phải có một thế lực khá lớn hậu thuẫn phía sau. Tiểu Tuyết quay lại hướng Diệp Phong và con nhỏ ẻo lả nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười của thần chết. Bộ dạng mất hồn của hai đứa nó thật khiến người khác sung sướиɠ mà.
Diệp Tuyết vứt nốt khay cơm nhẵn như chùi của mình lên bàn. ( Trên kia là câu hỏi, phía dưới này là câu trả lời. ha ha ) rồi chạy theo hướng hai nguời kia. Bỏ mặc bốn kẻ bại trận đang ngồi đó. Đương nhiên tòan bộ cảnh này đều được tòan bộ học sinh của trường Song Phúc chứng kiến không sót chút nào. Thật kém may mắn cho những kẻ hôm nay không xuống căn tin. Tiếng xì xào bàn tán không ngớt.
Trúc Vân không chịu nổi, với thân phận bạn gái của thủ lĩnh như cô ta lại bị một người khác bắt nạt như vậy. “ Hạo Thiên àh, anh phải giúp em trả thù. “ Ánh mắt nảy lửa của cô ta quả thật đáng sợ.Nhược Phong biết chị mình đã gây ra họa lớn nên đành phải ra mặt nói giúp vài lời. “ Đừng vậy, là em đắc tội với người ta trước mà. “ Khuân mặt Trúc Vân liền xịu xuống ngay tức khắc, cô ta ra hiệu với con nhỏ ẻo lả ngồi phía kia khuyên can Nhược Phong nhưng vì quá sợ hãi trước nụ cười ban nãy của Diệp Tuyết nên giờ không khác gì người mất hồn.