Chương 41

Đôi mắt của Nhược Tuyết không nhìn về hướng chàng trai đang đau khổ trước mặt mình nữa, tất cả đều không phải lỗi của anh. Người duy nhất có lỗi bây giờ chính là cô. Nhược Tuyết dường như tự trách chính mình, cô không nên lợi dụng tấm lòng của anh dành ình như vậy … Đôi mắt cô hiện lên những tia áy náy, nhưng đan xen qua đó là những tia giảo hoạt, toan tính.

********************************

“ Bác sĩ, cô ấy thật sự không sao chứ!” Giọng nói ân cần của Hạ Lâm bên ngoài phòng bệnh khiến Tiểu Tuyết thấy phát ngấy. Từ lúc mới tới đây, anh đã trực tiếp đòi gặp viện trưởng rồi mời bác sĩ chuyên khoa đến khám cho cô. Chỉ là một cơn dị ứng nhẹ do thức ăn mà anh ấy lại làm lớn chuyện như cô đang mắc bệnh nan y không bằng.

“ Cậu Hạ Lâm, chúng tôi nói rằng cô ấy sẽ không bị làm sao cả. Chỉ là một cơn dị ứng nhẹ mà thôi. Tôi biết rằng cậu đang lo lắng cho cô ấy, thế nhưng tôi nghĩ giờ này cậu nên vào trong xem Diệp tiểu thư thế nào đi thì hơn.” Vị bác sĩ chuyên khoa hết lời khuyên nhủ anh. Dù họ đã giải thích rất nhiều lần như vậy nhưng anh vẫn cố chấp bắt mọi người phải kiểm tra lại thật kĩ càng cho cô, tránh trường hợp ngoài ý muốn.

Nghe vậy, Hạ Lâm liền vào thẳng trong phòng bệnh của Tiểu Tuyết, thấy dáng vẻ hồi phục nhanh chóng của cô anh mới yên lòng.

“ Em không sao chứ ? Có thấy khó chịu ở đâu không ?” Lần phát bệnh này của cô dường như đã ám ảnh anh rất nhiều. Nỗi lo sợ mất cô tràn ngập trong tâm trí anh, đến giờ vẫn chưa dứt.

“ Đừng trẻ con vậy. Bác sĩ nói không sao tức là không sao. Em cũng chưa đến nỗi phải chết mà.” Cô cố ra vẻ cười đùa để xua đi nỗi dằn vặt, day dứt trong lòng anh.

“ Tất cả chỉ tại anh …”

“ Em đã nói là không phải, chỉ do em hơi bất cẩn, không để ý bên trong canh có nấm. Nếu anh cứ khăng khăng nghĩ như vậy thì bồi thường lại bằng cách chăm sóc em đi.” Vừa nói, cô vừa chìa quả táo đỏ tơi cùng con dao đưa cho anh. Hạ Lâm vui vẻ nhận lấy rồi gọt cho cô ăn.

“ Vẫn còn vui vẻ thế kia tức là chưa chết được.” Giọng nói chế giễu, mang theo vẻ tức giận của Nhược Phong vang lên. Ở bên ngoài cửa phòng bệnh, đám người đang đứng đó khiến Nhược Tuyết giật mình. Thế nào mà cả papa và mama thân yêu của cô lại có mặt tại đây rồi,chắc chắn chỉ có tên tiểu da^ʍ ô đáng ghét kia đi mách lẻo với họ mà thôi.

“ Sao ba, mẹ lại tới đây.” Cô lên tiếng gọi họ, đồng thời cũng như giới thiệu luôn để Hạ Lâm còn chào hỏi.

“ Con gái ta vào bệnh viện, làm cha, làm mẹ sao có thể không tới được.” Ba Diệp hùng hổ tiến về phía giường bệnh, đôi mắt đại bàng già của ông nhìn chằm chằm về phía Tử Hạ Lâm, ý muốn hỏi.

“ Cháu chào hai bác, cháu là Tự Hạ Lâm, bạn cùng lớp của Tuyết Nhi.” Anh nhanh nhẹn chào hỏi họ trước. Chỉ thấy đôi mắt của má Lâm có vẻ như hài lòng với mình, còn ba Diệp thì vẫn giữ nguyên thái độ, nhưng bớt dè chừng hơn trước.

“ Có cần nhìn người khác như vậy không? Ba dọa anh ấy hết hồn rồi đó.” Nhược Tuyết lên tiếng bảo vệ anh. Ai không biết mà nhìn vào đôi mắt của papa thì sẽ bị dọa ất hồn, huống chi Hạ Lâm còn ngây thơ, non nớt như kia. Sao có thể để anh bị papa khi dễ như vậy được.

“ Được rồi. Con là nhất, nói gì cũng đúng được chưa.” Đối với Diệp Tuyết thì ông Quang Thành lại rất sủng nịnh cô, cưng chiều rất nhiều. “ Mà nghe nói con bị dị ứng vì đồ ăn của cậu ta làm!” Nhưng thế nào thì ông cũng không thể bỏ qua cho kẻ đã làm tổn hại đến con gái yêu quí của mình.

“ Cháu xin lỗi …” Ba Diệp không biết mình lại khơi vào nỗi dằn vặt, day dứt trong lòng anh. Hạ Lâm chỉ có thể nói lời xin lỗi với họ mà thôi.

“ Là con bất cẩn, không phải lỗi của anh ấy, ba thật quá đáng.” Tiểu Tuyết tức giận. Cô đã cố làm cho anh quên đi cảm giác tội lỗi ban nãy nhưng chỉ vì lời nói vô tâm của papa mà mọi chuyện lại trở về con số 0 hết cả.