“ Chúng ta có quen biết. Cậu hãy nhớ lại đi. Tớ là Lăng Hạo Thiên. “ Giọng nói kiên định của hắn khiến cô cảm thấy lung lay, nhưng cô thực sự chắc chắn một điều, cô chưa từng quen biết con người này. “ Tôi không cần biết. Cút xa ra.” Cô quát tháo hắn rồi chạy về phía Hạ Lâm đang đứng. Ban nãy anh bị tên điên đang lảm nhảm kia hạ một đấm, cô lo lắng không biết anh có làm sao hay không ? Nhưng, mọi chuyện không dễ dàng đến vậy.
Cánh tay của Hạo Thiên nắm chặt lấy tay Tiểu Tuyết, không để cô rời đi. Hắn biết, lúc này, cô muốn đến bên Tử Hạ Lâm.“ Buông tay ra mau !” Cô hét và mặt hắn, Hạ Lâm đang ở kia, khóe môi anh vẫn còn đọng lại chút máu khô, ánh mắt ngây thơ kia đang nhìn về phía cô, tràn ngập nỗi thất vọng, thương xót. Cô thực sự không muốn anh hiểu nhầm mọi chuyện.
Diệp Tuyết giật phắt tay mình ra, nhưng hòan toàn không được. Tên đó nắm quá chặt, cô không tài nào giằng ra được. Ánh mắt đáng thương của Hạ Lâm vẫn nhìn về phía cô, dường như anh đã hiểu lầm. Mọi chuyện chỉ do tên điên kia tự biên tự diễn, cô không thề có chút liên quan. Một cái nhíu mày của Hạ Lâm, cảm giác đau từ cú đấm ban nãy lại trồi lên, anh cảm thấy bất lực và đau khổ. Tiểu Tuyết lai có quan hệ với cả hai kẻ thù lớn nhất của anh. Thật trớ trêu.
Tòan bộ cảnh đó đều rơi vào tầm mắt của Nhược Tuyết. Cô xoay người, ra một cước nhanh lẹ vào bên hông trái của Lăng Hạo Thiên. Đạo lực vô cùng mạnh khiến hắn buông tay, ngã khuỵu xuống đất, nhân cơ hội đó, cô liền chạy về chỗ Hạ Lâm.
Không khí trong căn tin bỗng trầm xuống, giống như một khối khí bị nén chặt lại, chuẩn bị nổ tung thành ngàn mảnh. Tòan bộ đám học sinh có mặt tại đó đều kinh ngạc, không ai dám tin vào mắt mình. Một cô gái trông xinh đẹp, nhu nhược như kia lại có thể khiến đại ca của trường Song Phúc, thủ lĩnh của bang hội Thiên Phong nổi tiếng tòan Bắc Kinh phải ngã lăn dưới đất, chỉ bằng một cước. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, nhưng không ai dám rời đi, bởi vì họ còn muốn biết kết cục của chuyện này.
“ Có bị làm sao không ?” Âm thanh đồng loạt vang lên. Nhược Tuyết và Nhược Phong đều cùng nói một câu giống nhau, bất quá, đối tượng lại khác nhau. Diệp Phong bàng hoàng khi thấy cảnh bà chị mình ra tay tàn độc với Hạo Thiên, hắn không nghĩ cô lại mạnh tay đến vậy. Hạo Thiên đau đến nỗi nhíu mày, không trụ vững được mà phải vịn vào vai hắn. Chứng tỏ một cước vừa nãy của cô giống như dồn tòan bộ mười phần lực vậy.
Hắn hiểu được tâm trạng của Hạo Thiên. Khuân mặt vừa tức giận lại vừa đau khổ kia làm người khác thấy cảm thương. Bị người mình yêu quí nhất đả thương rồi ngang nhiên chạy về bên kẻ thù thì thực sự, đây là một đả kích quá lớn với Tiểu Thiên. Ở bên đối diện hắn, Tiểu Tuyết vẫn dịu dàng như nước với Tử Hạ Lâm mà không biết, hai ánh mắt lửa nóng ngùn ngụt đang nhìn về phía mình. “ Hơi đau một chút thôi, anh không sao.” Hạ Lâm nhẹ giọng nói.
Anh thực sự phi thường thoải mái khi thấy Tiểu Tuyết làm vậy. Dù không phải là chuyện ân oán giữa anh và Lăng Hạo Thiên mà cũng một phần khẳng định, vị trí của anh trong lòng cô. “ Tên khốn đó chán sống rồi! Cư nhiên diễn trò điên loạn trước mặt người khác.” Nhược Tuyết bực tức mắng chửi. Nhưng dù vậy, cô cũng rất thắc mắc về chuyện tên thủ lĩnh kia nói có quen biết với mình. Thực sự cô không thể nhớ nổi mình đã gặp hắn ở đâu, tòan bộ kí ức trong trí nhớ cô chưa bao giờ tồn tại hình ảnh của hắn, đến ngay cả tên của hắn cô cũng chỉ biết được vì hắn là thủ lĩnh của Thiên Phong hội.
“ Tiểu Tuyết, chị mau qua đây.” Diệp Nhược Phong không thể chịu nổi cảnh tượng trước mắt. Bà chị ngốc nghếch, bốc đồng lại dám thân mật với kẻ thù không đội trời chung của hắn, thật tức chết. “ Tên khốn họ Tử kia, mày mau biến xa ra. Đừng có ở đó mà lấy lòng chị tao.“ Giờ hắn cũng không thèm để ý xung quanh, tự động khai báo thân phận của Nhược Tuyết trước bàn dân thiên hạ. Tiếng xì xào bỗng nổi lên nhanh chóng, người con gái mà bọn họ đang thắc mắc chính là chị của Diệp Nhược Phong nổi tiếng đào hoa kia. Những ánh mắt săm soi hướng về phía cô và Hạ Lâm.